Lúc này tôi cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Không biết nữa.
Nhưng từ thủ đoạn hiến tế của đối phương thì chắc chắn là chẳng có ý tốt đẹp gì.
Hơn nữa tôi đoán, những xác chết nổi bên sông cũng là được chuẩn bị cho buổi hiến tế.
Vì vậy đợi đến tối chúng ta tới xem.
Tới khi đó sẽ biết là xảy ra chuyện gì”.
Có lẽ là do Vương Cường vẫn còn ở bên cạnh nên Tam Thanh không nói hết ra.
Thế nhưng dù Tam Thanh không nói thì tôi cũng mơ hồ đoán ra được, có lẽ tối nay chúng tôi có thể nhìn thấy những thi thể đuối nước nổi trong sông.
Quyết định buổi tối sẽ lại tới thì giờ chúng tôi ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hơn nữa, Tam Thanh nói còn phải cần chuẩn bị một vài thứ mà buổi tối có thể cần phải dùng tới.
Trước khi rời đi, Tam Thanh vẫn không yên tâm, còn dặn đi dặn lại Vương Cường.
“Nếu như toàn bộ các cô gái trong tòa nhà này đều chết hết thì chúng ta buông, không quản nữa.
Dù sao thì khi phải bồi thường do xảy ra án mạng cũng sẽ không liên quan tới chúng ta, có phải không?”
Nói xong một câu dằn mặt, Tam Thanh bèn quay đầu bỏ đi.
Rõ ràng là Vương Cường đã bị câu nói của Tam Thanh dọa không nhẹ nên đã kéo áo tôi, sợ hãi hỏi tôi.
“Đại sư, những gì mọi người nói là thật sao? Nơi này tà ma đến vậy cơ à? Đừng có lừa tôi nhé!”
Nhìn bộ dạng căng thẳng của ông ta, tôi biết ngay là ông ta đang nghĩ gì.
Ông ta sợ hai người chúng tôi cấu kết lừa gạt ông ta.
Nếu như nơi này không có chuyện gì thì trường học sẽ tìm tới ông ta gây sự.
“Ông yên tâm, làm theo những gì sư thúc của tôi nói đi.
Tới khi đó khéo ông lại được thăng chức đấy”.
Sau khi trở về khách sạn, thì Tam Thanh đã chuẩn bị đủ cả, có chu sa, bùa vàng, máu chó đen, giấy đỏ, sợi dây máu gà, vân vân.
Nhưng điều khiến tôi không hiểu là Tam Thanh còn chuẩn bị cả một sợi dây thô ráp cực lớn.
“Sợi dây này dùng để làm màu à?”
Tôi tò mò cầm sợi dây lên, nó không hề có linh khí, cũng không được gắn thêm thứ gì đặc biệt, chỉ là khá thô và to, nếu mà bỏ vào túi thì sẽ nặng lắm.
Thường thì nếu chúng tôi muốn thoát khỏi nơi nguy hiểm, đương nhiên phải mang theo đồ càng nhẹ càng tốt.
Vì dù sao thì có khả năng chúng tôi sẽ phải đối mặt với những tà vật hiếm gặp, cổ quái.
Nếu như gặp phải thứ gì lợi hại thật thì đến chạy cũng tốn sức chứ đứng nói tới việc vác theo vòng dây nặng thế này.
“Học sinh của trường qúy tộc này buổi tối không ngủ sao?”
Tôi vác cuộn dây, nhìn những học sinh đi ra đi vào trong trường.
Đông người như vậy, lát nữa mà đánh động thì chẳng phải sẽ xảy ra chuyện lớn?”
Tam Thanh thì không cảm thấy kỳ lạ với cảnh tượng này.
“Mười giờ tối đối với học sinh thì lúc này cuộc sống về đêm mới bắt đầu mà thôi”.
.