Thầy Phong Thủy Ở Rể

Chương 44: Hoàng long lùi cột




Đương nhiên Trương Mặc Vũ không tham dự vào những chuyện này, dù sao đây là chuyện riêng của hai nhà, Trương Mặc Vũ cũng không muốn xem người ta nhận lại nhau như thế nào, vui mừng ra sao.   

Vì thế Trương Mặc Vũ tìm bừa một khách sạn để ở.  

Sáng hôm sau, ông Sáu và bà Sáu Kim liên hệ với Trương Mặc Vũ, cùng nhau trở về Kim Lăng, Từ Tùng cũng không đi theo.  

Nhưng thấy sắc mặt hai người khá tốt, trông cứ như trẻ hơn mười mấy tuổi, thậm chí bà Sáu còn đang ngâm nga một bài hát.  

Trương Mặc Vũ biết tạm thời ông Sáu Kim sẽ không công khai chuyện nhận lại Từ Tùng, trong gia tộc lớn luôn có rất nhiều vấn đề.  

Đương nhiên những điều này cũng không liên quan đến Trương Mặc Vũ, dù sao nhiệm vụ của anh cũng đã hoàn thành, năm triệu kia coi như đã hoàn toàn nằm yên trong túi.  

Lúc này, bà Sáu nói: “Cậu Trương, lần này thật sự rất cảm ơn cậu!”  

Ông Sáu Kim cũng nói: “Cậu Trương, thuật xem tướng của cậu đúng là xuất thần nhập hoá, trước kia tôi từng gặp rất nhiều thầy xem tướng, nhưng chưa có người nào nhìn ra tôi có con trai cả”.  

“Cậu yên tâm, sau này dù cậu gặp phải chuyện gì ở thành phố Kim Lăng thì chỉ cần cậu nói một câu, tôi đều có thể giải quyết!”  

“Sau này chúng ta chính là anh em không để ý đến độ tuổi!”  

“Đương nhiên Trương Mặc Vũ cũng khách sáo đáp lại mấy câu: “Vậy sau này có chuyện gì thì tôi sẽ không khách sáo đâu”.  

“Ha ha ha, nếu cậu khách sáo với tôi thì cậu không coi tôi là anh em rồi!”, ông Sáu Kim cười to một cách hào sảng.  

Nhưng trong lòng Trương Mặc Vũ lại liên tục oán thầm: “Mẹ kiếp, lần này giải quyết chuyện này cho họ, chắc chắn họ rất biết ơn mình, nhưng lại không khởi động được phù hiệu bí ẩn của sư phụ…”  

“Cho nên suy đoán của mình là đúng”.  

“Muốn thắp sáng phù hiệu bí ẩn mà sư phụ để trên người không phải cần có giá trị công đức hoặc người khác thật lòng cảm ơn, mà cần người khác dập đầu với mình”.  

“Chỉ có dập đầu mới có thể khởi động được phù hiệu bí ẩn đó!”  

Sau đó Trương Mặc Vũ oán thầm trong lòng: “Ông nói xem sao hai người không hiểu chuyện thế chứ, dập đầu với tôi một cái chẳng phải tốt hơn sao…”  

Nhưng sau đó Trương Mặc Vũ lại an ủi mình: “Dù không dập đầu nhưng dù sao người ta cũng đã đưa tiền, tận năm triệu đấy, nhiều tiền như thế, ha ha ha, mình cũng thành người có tiền rồi!”  

Lúc này, Trương Mặc Vũ thấy trên một cột điện bên ngoài cửa xe có một con rắn màu vàng quấn trên đó, còn đang bò ngược xuống.  

Vì xe chạy nhanh nên khung cảnh đó chỉ chợt lướt qua trước mắt Trương Mặc Vũ rồi biến mất.  

Thấy thế, Trương Mặc Vũ thầm nghĩ: “Hả? Hoàng long lùi cột! Mẹ ơi, chẳng lẽ vận may của mình sắp tới rồi?”  

Bình thường rắn không thể đi lùi được.  

Nhưng có nhiều lúc nó sẽ leo lên một vài cây cột kỳ lạ, không thể đi xuống còn có thể quấn láy cột lùi xuống.  

Cái này phong thuỷ gọi là Hoàng long lùi cột, một hiện tượng rất tốt.  

Bình thường gặp Hoàng long lùi cột, trong vòng ba ngày sẽ gặp được thuộc hạ trung thành.  

Phải biết rằng thuộc hạ này còn trung thành hơn cả bạn bè từng đồng cam cộng khổ, là một hiện tượng đại cát.  

Lúc này, Trương Mặc Vũ không khỏi thầm nhủ: “Xem ra sau khi rời khỏi thiên sát cô tinh là sư phụ, vận may của ông đây sắp đến rồi!”  

Thật ra mệnh cách của Trương Mặc Vũ rất quý, có điều cứ ở mãi bên cạnh sư phụ ma nữ Thượng Huyền Nguyệt, mệnh của hắn đều dùng để chống lại thiên sát cô tinh cả rồi.  

Mà bây giờ Trương Mặc Vũ tạm thời thoát khỏi sự bao trùm của thiên sát cô tinh, đương nhiên sẽ may mắn hơn.  

Dĩ nhiên Trương Mặc Vũ cũng không lập tức tính cho bản thân mình rằng rốt cuộc thuộc hạ trung thành này đến từ đâu.  

Một mặt, thầy phong thuỷ không thể bói mệnh cho mình.  

Mặt khác nếu anh biết mình sẽ gặp được chuyện tốt thì tuyệt đối không được cố gắng đuổi theo nó, nếu không sẽ rất dễ bỏ lỡ.  

Thuận theo tự nhiên mới là cách ứng đối tốt nhất.  

Tốc độ xe rất nhanh, cũng chỉ Trương Mặc Vũ chú ý đến cảnh đó, những người khác đều không phát hiện ra.  

Cho nên Hoàng long lùi cột chỉ là quẻ thể hiện cho mỗi Trương Mặc Vũ mà thôi.  

Ông Sáu Kim còn rất tận tâm đưa Trương Mặc Vũ về tới phố Phù Dung.  

Điều duy nhất khiến Trương Mặc Vũ khó chịu là từ đầu đến cuối hai người đều không có ý định dập đầu với anh.  

Trương Mặc Vũ thầm oán trách: “Nên người ta mới nói bỏ tiền ra là ông lớn!”