THẦY ƠI! EM YÊU ANH

Chương 33: Hôn Lễ Của Anh Trai




Hứa Nhan lấy đứa con ra làm sức ép, Hứa Gia buộc Quân Hạo phải cưới. Là đàn ông đã làm là phải chịu trách nhiệm. Hai tuần sau đó Lăng Quân Hạo liền định ngày cưới. Nhìn thấy Anh trai và Vũ Thư khổ tâm, Mân Huyên cũng an ủi hết lời.

Vũ Thư tuy sống trong nhà mà như người không hồn. Cô không đủ can đảm nhìn người mình yêu đi cưới vợ, cũng không thể cứ mặt dày ở lại đợi ngày vợ anh về tống cổ cô đi được. Nên Vũ Thư quyết định rời đi.

Sáng hôm sau không thấy Vũ Thư, Lăng Quân Hạo lo lắng đi tìm.

Mân Huyên ngồi ở sofa cũng sốt sắng mong anh trai mình tìm được Vũ Thư. Đến trưa thấy anh trai về với bộ dạng mệt mỏi, cô đi nhanh lại hỏi:" Sao rồi... anh tìm thấy Vũ Thư chưa?"

Lăng Quân Hạo gật đầu ngồi xuống sofa.

" Vũ Thư đâu?......Tìm được rồi sao anh không đưa cô bé về?" Mân Huyên hỏi.

" Cô ấy không chịu về, anh đã cho người đi theo giúp đỡ sắp xếp chỗ ở cho cô ấy rồi." Giọng Quân Hạo khàn khàn đục càng nói càng nhỏ dần. Sau đó im lặng, ngửa đầu ra sau ghế gác tay lên che mắt lại.

Mân Huyên nghe anh trai sắp xếp chỗ ở cho Vũ Thư cô cũng bớt lo lắng.

Hai ngày sau Ba mẹ Lăng từ Mỹ trở về để dự lễ cưới của con trai.

*************

Tại chung cư của Lục Thiếu Thần.

Ngồi ở sofa Mân Huyên tựa đầu vào vai anh vừa xem thiệp cưới của anh trai.

" Em xem hoài không thấy chán sao? Hửm " Lục Thiếu Thần cầm remote bấm giảm âm thanh của ti vi rồi ôm cô hỏi.Mân Huyên lắc đầu thở dài: " Em đang buồn giùm anh trai em..... chuyện em kể cho anh nghe rồi đó."

" Ừ...... lấy người mình không yêu rất đau khổ, nhưng là đàn ông đã làm phải chịu trách nhiệm." Anh vừa nói vừa hôn lên tóc cô.

" Biết là dậy..... Nhưng..... em vẫn thấy thương anh hai và Vũ Thư. " Mân Huyên buồn buồn nói.

" Anh biết........ Nhưng chúng ta không thể giúp gì được.Chuyện của họ cứ để họ giải quyết. Em đừng suy nghĩ nhiều. Việc của em là phải học bài cho tốt, đậu tốt nghiệp sắp đến."

Mân Huyên chui đầu vào ngực anh. Nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ trong lồng ngực, cô bỗng vô cùng xúc động, nhẹ giọng nói:" Dạ....Em biết rồi....... Sau này anh đi tiệc tùng nhớ là không được uống rượu say đâu đấy. "

Lục Thiếu Thần khẽ cười,vuốt mái tóc cô hôn lên đỉnh đầu cô cũng nhỏ giọng trả lời:" Ừ..... Sau này có đi tiệc tùng gì anh sẽ đưa em theo cùng. Được không?"

" Dạ....."

Mân Huyên đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình sờ nhẹ trên vùng ngực anh. Lục Thiếu Thần bắt lấy tay cô, hơi thở có chút ngưng trệ.

" Huyên...... Đợi sau khi tốt nghiệp anh sẽ hỏi cưới em."

" Nhưng em còn phải học đại học nữa, ít nhất cũng 3 đến 4 năm.Anh chờ em được không?"

" Anh không bắt ép em. Kết hôn rồi em vẫn có thể đi học được mà. Chúng ta sẽ kế hoạch không có con sớm thôi. Được không em?"

Mân Huyên ngẩn mặt nhìn anh, chạm phải ánh mắt như khẩn cầu của anh lòng cô mềm nhũn, cô không thích kết hôn sớm nhưng nếu là anh thì cô đồng ý.

Lục Thiếu Thần yên lặng nhìn chăm chú vào cô, rất nhiều cảm xúc phức tạp trong đáy mắt rồi đột nhiên cúi đầu áp môi lên môi cô, đầu lưỡi tham lam quấn quýt lấy lưỡi cô, càn quét trong khoang miệng thơm tho của cô, nụ hôn cuồng nhiệt của anh chạm đến từng dây thần kinh mẫn cảm của cô. Vòng tay anh lại càng ôm cô thêm chặt, đôi tay không an phận bắt đầu luồng vào dưới váy mơn trớn mông cô.

Đôi môi anh rất nóng, nụ hôn rất mãnh liệt từ môi trượt xuống cổ trắng mịn của cô. khiến đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cô chỉ còn cách đáp lại anh, cả tinh thần và thể xác hoàn toàn dành cho anh.

Một lúc sau anh mới buông cô ra vừa thở vừa ôn nhu nói:" Nói cho anh biết.....em có muốn kết hôn cùng anh không? " vừa hỏi Anh vừa dùng ngón tay cái miết nhẹ lên đôi môi đã hơi sưng của cô.

" Có..... em muốn kết hôn cùng anh." Mân Huyên nói.

Anh ôm chặt eo cô hài lòng khẽ cười một cái, giọng nói hơi khàn:" Em nói rồi nhé, không được quên hay đổi ý đâu đấy." Anh nắm tay cô để xuống nơi đã căng cứng của mình.

Cô có thể cảm nhận được ngọn lửa dục vọng của anh qua vật cứng nóng hổi mình vừa chạm vào, Mân Huyên hoảng hốt rút tay ra mặt cô đỏ bừng. Cô nuốt nước miếng, cố gắng lấy bình tĩnh.

"Em sợ cái gì? Đâu phải chưa từng thấy."

Hơi thở của anh rất nóng. Anh cúi đầu thì thầm nói nhỏ bên tai cô "Anh muốn em chủ động."

" Em..... Em không giỏi về chuyện đó, anh cũng biết mà. Sao có thể." Mân Huyên khó khăn nói.

" Rất dễ....Chỉ cần em chịu học, anh sẽ dạy từ từ đến khi em giỏi mới thôi." Những lời nói hết sức ma mị thổi vào tai cô. Ánh mắt không rời khỏi gương mặt cô. Cảm nhận được bầu không khí càng lúc càng ái muội càng nóng, thân thể cô càng lúc càng run. Cô cố kiềm chế nói ra:" Vậy sau này mong anh chỉ dạy nhiều hơn."

Lời của cô vừa dứt, nụ hôn của anh lập tức tràn đến như bão táp mưa sa xuống trán, mắt, mũi, môi của cô. Như muốn hoà thân thể cô và thân thể anh hoà làm một. Hơi thở của cả hai đều nặng nề, bàn tay nóng bỏng trong váy cô, trêu đùa giữa hai chân cô, đến khi cảm thấy cô đã sẵn sàng, anh nhấc bổng bế cô vào phòng ngủ. Cánh cửa khép lại sau đó chỉ còn nghe tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên rỉ yêu kiều của cô gái nhỏ.

" Đúng rồi...... phải làm như vậy.....Huyên....em giỏi lắm mới đó đã học rất nhanh."

" Thần.....tay em mỏi...."

" Ưm....ưm...."

" Huyên...... em là của anh, của một mình anh."

Không biết là bao lâu, cuối cùng chỉ nghe tiếng nỉ non nói những lời yêu thương hết sức ngọt ngào của đôi tình nhân.Màn đêm vừa buông xuống. Trước cổng biệt thự Lăng Gia, chiếc xe BMW 730 li đã đỗ trước nhà. Nhưng người đàn ông trong xe không có ý định xuống xe, bộ dạng lôi thôi, cà vạt đã bị nới lỏng, áo sơ mi trắng thả một nửa bên ngoài, tay áo săn lên vẻ mặt mệt mỏi, ngồi gục đầu trên bô lăng.

Lục Thiếu Thần đưa Mân Huyên về nhà,,vừa xuống xe đi vào nhà, cô thấy anh trai ngồi trong xe. Cô đến gõ vào kính bên hông.

Lăng Quân Hạo nghe tiếng gõ liền ngẩn đầu nhìn ra sau đó mở cửa xe cầm áo vest bước ra ngoài.

" Sao anh về nhà mà không vào?" Mân Huyên nhìn anh từ trên xuống dưới hỏi. Cô còn ngửi thấy mùi rượu trên người anh:" Hôm nay anh lại uống rượu sao?"

" Vào thôi...." Lăng Quân Hạo bước qua cô đi vào nhà. Trước kia cô chưa bao giờ thấy anh trai mình bết bát như vậy bao giờ. Mân Huyên lắc đầu đi theo sau Quân Hạo vào nhà.

*********

Ngày cưới của Quân Hạo và Hứa Nhan cũng đến, hôm đó Mân Huyên và ba mẹ đều thức dậy từ sớm, ăn mặc đẹp chuẩn bị mâm quả, trang sức để đi rước dâu.

Ba Lăng mặc áo vest lịch lãm, Mẹ Lăng mặc áo dài truyền thống rất sang trọng. Mân Huyên mặc một chiếc váy trắng hở lưng khoe tấm lưng trắng nõn rất đẹp.

" Quân Hạo đâu? Sắp đến giờ đi rước dâu rồi sao nó còn chưa xuống. " Ba Lăng hỏi.

" Chắc con nó còn thay đồ trên phòng. " Mẹ Lăng nói.

" Chắc vậy.... để con lên phòng gọi anh hai xuống." Mân Huyên nói rồi đi nhanh lên lầu.

Lên đến trước phòng Anh trai định gõ cửa thì đúng lúc Quân Hạo mở cửa bước ra đi xuống dưới, Mân Huyên đi sau anh xuống nhà.

Cả nhà Mân Huyên đến Hứa Gia làm lễ gia tiên rồi rước dâu về.

Lễ cưới của Quân Hạo và Hứa Nhan được tổ chức tại một Nhà hàng lớn nhất nhì trong thành phố, tất cả bạn bè và đối tác làm ăn của Lăng Gia, Hứa Gia đều được mời đến.

Mân Huyên đứng đằng trước đợi Lục Thiếu Thần. Từ xa cô đã nhìn thấy anh, mỉm cười thật tươi đi đến bên anh.

Lục Thiếu Thần mặc vest thật đẹp, trong mắt Mân Huyên anh còn đẹp trai hơn anh trai cô là chú rễ hôm nay.

" Lát nữa em sẽ giới thiệu anh với ba mẹ em, anh chuẩn bị tinh thần đi." Mân Huyên nói

"Anh biết rồi. " Anh nắm tay cô vào trong sảnh.

Tất cả mọi người đều vui vẻ đến chúc mừng, cha mẹ hai bên đều cười nói rạng rỡ bắt tình thông gia. Chỉ có riêng Quân Hạo như một khúc gỗ vẫn dữ vẻ mặt không vui, ai đến bắt tay chúc mừng, anh đều cố gắng cười mỉm một cái. Hứa Nhan đứng bên cạnh luôn vui vẻ chụp hình cùng bạn bè.

Sau khi kết thúc lễ cưới, Mân Huyên đưa Lục Thiếu Thần đến ra mắt ba mẹ cô, ba mẹ lăng nghe Lục Thiếu Thần là thầy giáo liền vui vẻ an tâm đồng ý cho cô bên anh.

Mấy ngày sau đó Ba mẹ cô trở về Mỹ. Trong nhà có chị dâu mà bếp núc lạnh tanh, anh trai cô thuê người giúp việc, lúc nào chị dâu cũng lấy đứa bé trong bụng ra dọa, vợ chồng mới cưới mà suốt ngày cãi vả, có nhiều hôm anh trai cô đi cả đêm không về nhà. Lấy một người không yêu mình thật sự rất tủi thân cô cảm thấy vừa thương vừa giận Chị Hứa Nhan.

*************

Còn một tuần nữa đến ngày thi tốt nghiệp phổ thông. Mân Huyên ra sức học bài. Học mệt quá thì lăng ra ngủ. 11 giờ đêm đang ngủ ngon lành Mân Huyên bị cuộc gọi của Diệp Hoan đánh thức. Cô mò lấy điện thoại dụi mắt nhìn màng hình, thấy số Diệp Hoan liền nghe máy.

" Alo.... Mình nghe nè."

Tiếng Diệp Hoan khóc lóc phát ra từ điện:" Huyên ơi........mình khổ quá à."

Mân Huyên nghe Diệp Hoan khóc liền ngồi dậy bật đèn ngủ lên:" Diệp Hoan, có chuyện gì thế? " cô hỏi nhưng không nghe thấy Diệp Hoan trả lời mà chỉ nghe tiếng khóc nức nở.

Mân Huyên rối, lên tiếng an ủi:" Diệp Hoan....cậu đừng khóc, có chuyện gì cứ nói cho mình biết, cậu khóc như thế mình rối lắm."