THẦY ƠI! EM YÊU ANH

Chương 12: Nụ Hôn Trong Bóng Tối




Nhìn bóng lưng của Thầy Lục đi vào bếp. Lúc này Mân Huyên mới hoàn hồn: "Cô không nghĩ một người lúc nào cũng nghiêm túc mặt lạnh như Thầy Lục. Mà vừa rồi còn trêu ghẹo cô."

Mân Huyên đi vào trong bếp muốn giúp Thầy Lục nấu cơm như đã nói. Vào trong bếp cô thấy Lục Thiếu Thần đang đeo tạp dề màu xanh nhạt, đeo tạp dề xong anh bắt đầu săn tay áo.Soái ca mặc áo sơ mi trắng nấu cơm là có thật nha, Mân Huyên ngây ngốc nhìn dáng vẻ đang cắt rau của anh, khuôn mặt tuấn tú của anh. Bàn tay khéo léo linh hoạt hơn cầm viên phấn trên mục giảng, dáng vẻ nấu ăn của anh trong mắt Mân Huyên còn đẹp hơn so với lúc anh giảng bài.

" Đứng ngây ra đó làm gì? Không phải em nói sẽ giúp tôi nấu cơm sao?" Anh lên tiếng cắt ngang sự ngây ngốc của cô.

Mân Huyên định thần lại:" Dạ..... bây giờ em phải làm gì ạ?" Vừa nói cô vừa đi đến gần anh.

Lục Thiếu Thần đưa mấy quả cà chua cho cô:" Vậy em cắt cà chua đi "

" Dạ " Mân Huyên nhận rổ cà chua từ anh, dù chưa bao giờ bước vào bếp động tay làm gì nhưng cắt cà chua thì cô làm được, cắt được đến quả thứ hai thì tay cô bị dao cứa trúng. Theo bản năng Mân Huyên la nhỏ một tiếng: " Á" rồi bỏ ngón tay vào miệng.

Lục Thiếu Thần đang nấu thức ăn thấy cô như vậy liền đi lấy băng cá nhân rồi đến nắm lấy tay cô:" Có đau lắm không?" Vừa nói anh vừa dán băng cá nhân vào vết thương.

Tay Mân Huyên bị anh nắm chặt như thế....

Độ ấm từ bàn tay anh làm cổ tay cô nóng dần lên, giọng nói của anh trầm thấp, nhẹ nhàng êm tai: "Lần sau em nhớ cẩn thận." Dứt lời, Lục Thiếu Thần thả tay cô ra xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Mân Huyên cắn nhẹ môi, không hiểu sao lúc này cô thấy mình thật vô tích sự, chỉ việc cắt mỗi mấy trái cà chua cũng không xong. Cô nói nhỏ: "Em biết rồi."Lục Thiếu Thần vừa nấu ăn vừa liếc nhìn cô rồi nói: " Ở đây không còn việc gì nữa, em ra ngoài ngồi chơi đi, tôi nấu một chút nữa là xong thôi."

Mân Huyên xịn mặt vì không giúp gì được anh:" Dạ " cô quay ra ngoài ngồi ở sopha cầm điện thoại nhắn tin cho Diệp Hoan, nhưng rất lâu cũng không thấy tin nhắn trả lời. Buồn chán lại đi nhìn trộm Thầy Lục nấu ăn.

Cuối cùng Lục Thiếu Thần cũng nấu xong một bàn thức ăn nhìn rất hấp dẫn.Mân Huyên ngồi đối diện anh trên bàn ăn. Ngửi thấy mùi thức ăn, cô cảm thấy đói bụng kinh khủng.Anh đưa chén cơm cho cô.

" Em cứ ăn tự nhiên đi, nếu không ngon cũng đừng chê."

Mân Huyên mỉm cười:" Dạ " Được thầy Lục nấu cho ăn, có mơ cô cũng không giám nghĩ đến chứ đừng nói chi là chê bai. Vừa cầm đũa ăn được vài miếng cá chưng do anh làm.Mân Huyên ngạc nhiên không ngờ Thầy Lục lại nấu ăn ngon như vậy.

" Thầy Lục..... Thầy có học nấu ăn không? "

" Không.....sao thế? Không ngon à." Anh nhìn cô.

" Rất ngon ạ.... eo ơi thầy khéo thế, dì hai giúp việc nhà em nấu không ngon bằng thầy luôn á." Mân Huyên vừa ăn vừa nói.

Lục Thiếu Thần được khen liền vui vẻ, anh khẽ cười một cái: " Nếu ngon thì em ăn nhiều vào một chút."

" Dạ "

Dù trước đó ngại ngùng bao nhiêu nhưng khi được ăn ngon thì Mân Huyên cũng không nhớ đến, cô ăn rất tự nhiên, hết lời khen ngợi tài nấu nướng của anh. Lục Thiếu Thần thấy cô nhóc ăn ngon như vậy cũng rất vui vẻ.

Sau bữa cơm cô cùng anh dọn dẹp, Mân Huyên dành nhiệm vụ rửa chén dĩa. Vì trước đó cô đã không giúp gì được rồi.

Lục Thiếu Thần định rửa cùng cô nhưng anh nghe có tiếng chuông điện thoại nên đi ra phòng khách cầm điện thoại nghe máy.

Mân Huyên đang rửa chén thì đột nhiên cúp điện, cả căn nhà trở nên tối om. Mân Huyên có chút sợ bóng tối, cô lên tiếng gọi anh.

" Thầy Lục...... Thầy có đó không ạ."

Lục Thiếu Thần nghe tiếng cô liền tắt điện thoại đi vào:" Tôi đây...." anh cầm điện thoại soi ánh sáng đến bên cạnh cô.

Đột nhiên gần gũi như vậy làm Mân Huyên giật mình, cho đến khi tay cô bị anh nắm lấy kéo đến bàn ăn ngồi xuống ghế. Dù trong bóng tối qua ánh đèn không quá sang của màn hình điện thoại, Mân Huyên vẫn cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm kia đang đặt trên người cô.

Lục Thiếu Thần đang nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm ấy có ánh sáng xoẹt qua, như một luồng sáng trong bóng tối. Chìm trong ánh mắt đó, Mân Huyên cảm thấy bối rối, như mình là kẻ trộm rình mò nhà của người khác.

"Mân Huyên?" Đột nhiên anh gọi cô,âm thanh nhẹ nhàng hết sức. Cứ tư thế cô ngồi ở ghế còn anh đứng khom người xuống gần cô, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua vành tai cô, giống như kiểu trêu đùa sự kiềm chế.

Mân Huyên thở nhẹ:" Sao ạ? " không biết sao cô muốn tránh né kiểu tiếp xúc mê hoặc này.

Lục Thiếu Thần để điện thoại xuống bàn ăn rồi cầm tay của cô lên, nhếch khóe môi khẽ cười:" Em không muốn nói à?"Lúc này Mân Huyên mới ngơ ngác hỏi lại: "Nói, nói gì ạ?"

Lục Thiếu Thần cúi đầu xuống chạm khuôn mặt cô, chăm chú nhìn cô: "Vì sao em lại xăm tên tôi lên tay?" Dù đã biết nhưng anh vẫn muốn nghe từ miệng cô nói ra.

Mân Huyên nghe anh hỏi vậy liền chớp chớp mí mắt, thầy ấy vẫn không quên chuyện này sao? Tâm trí trở nên rối bời chẳng thể suy nghĩ. Cô không thể không trả lời được, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Thầy Lục...thầy có thể lùi ra một chút được không..."

Mân Huyên mạnh dạn yêu cầu như vậy nếu không gần sát thêm chút nữa sẽ khiến trái tim cô nổ tung mất.

" Nếu em không nói tôi sẽ còn gần hơn nữa đấy." Anh mân mê bàn tay mềm mại của cô một lúc vẫn không thấy cô trả lời mà chỉ nghe được hơi thở hỗn loạn của cô, anh khẽ cười lên tiếng hối thúc:" Nói đi em..."

Mân Huyên chịu không nổi sự cám dỗ dịu dàng này, cô điều chỉnh cảm xúc mở miệng nói rõ:" Thầy biết em rất thích thầy mà." Cô ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp những lời trong lòng.

" Thích đến mức không muốn mình thích ai khác nữa, muốn xăm tên thầy lên tay để những người khác thấy được em đã có người trong lòng rồi mà không thích em nữa."

Vừa dứt lời bàn tay nóng rực của anh nắm chặt tay cô, mạnh đến nỗi không muốn cho cô nhúc nhích được nữa. Những lời nói yêu thương ngây Ngô của cô đã làm làm trái tim anh tan chảy từng chút từng chút một. Những lúc ở gần cô nhóc này anh phát hiện cô rất thật thà nghĩ gì nói nấy, đôi lúc thẹn thùng rất đáng yêu.

Trong lúc này Lục Thiếu Thần rất muốn hôn cô.......lòng muốn sao là làm như vậy, Anh nhẹ nhàng cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn.

Đây không phải lần đầu cô và anh gần nhau, nghe thấy hơi thở của nhau, nhưng đây là lần đầu tiên gần gũi đến mức môi chạm môi thế này. Mân Huyên kinh ngạc mở to mắt cô quên cả hít thở, chỉ thấy đôi mắt kia càng sáng ngời trong bóng tối.

Lục Thiếu Thần kiềm chế không muốn làm cô sợ, anh hôn chạm nhẹ vào bờ môi mềm mại của cô. Cảm giác được bờ môi của anh từ lạnh rồi nóng dần lên. Hơi thở của anh nóng bỏng, chóp mũi lại có chút man mát.Nụ hôn quá nhẹ nhàng đến mức Mân Huyên cảm thấy, có một loại cảm giác kì lạ dần dần len vào tim cô,đi khắp tế bào trong cơ thể cô.

Đột nhiên điện có lại, sáng cả căn phòng, anh mới chịu tách môi cô ra.Nhìn thấy ánh mắt sáng như vầng trăng, có sự xấu hổ của Mân Huyên không hiểu sao anh lại có chút buồn cười.Anh đưa tay kéo cô dậy khỏi ghế, anh nhanh chóng ngồi xuống rồi kéo cô trở ngược lại ngồi trên đùi mình. Mân Huyên một lần nữa từ ngây ngốc đến toàn thân cứng đờ.

Lục Thiếu Thần cảm nhận được cô gái trong lòng đang run, anh khẽ cười nghiêng đầu nhìn cô:" Em đang nghĩ đến chuyện xấu hổ gì phải không.?"

" Em không có...." Mân Huyên chột dạ giải thích.

" Vậy sao mặt em đỏ như thế?"

" Mặt em đỏ lắm sao?" Mân Huyên đưa tay lên áp vào má mình. Xấu hổ

" Được rồi....không ghẹo em nữa, để tôi đưa em về."

Trong nháy mắt, Mân Huyên đừng lên lùi ra xa lên tiếng từ chối: "Không cần đâu ạ! Em tự về nhà là được rồi."

Lục Thiếu Thần đứng lên, đi đến lấy áo khoác mặc vào. Mân Huyên muốn ngăn cản, giữ chặt ống tay áo của anh: "Thầy Lục, thật sự không cần đâu. Em có lái xe đến mà."

"Bây giờ em là bạn gái của tôi rồi. Tôi muốn đưa em về." Anh rũ mắt nhìn thẳng vào cô: "Lý do này được chưa?"

Mân Huyên khẽ giật mình liền gật đầu. Cô lẳng lặng buông tay áo anh ra, giọng nhỏ: "Được ạ."