Thấy Mùa Xuân

Chương 6: 6: Một Ngày Vô Cùng Tươi Đẹp





Nguỵ Thanh Việt sống trong một căn biệt thự rất to.
Ở cửa có bảo vệ nghiêm túc đứng canh, người không phận sự miễn vào, nhưng khu dân cư nhỏ tỷ lệ vào ở cũng khá thấp, thứ nhất là bởi vì vị trí ở khá xa, thứ hai là giá cả rất đắt.

Gần sông phía Đông, có người thích ngồi nửa ngày ở ven bờ để câu cá, đi tàu điện ngầm đến từ sáng sớm chỉ để chiếm được chỗ ngồi.

Kết quả là có một năm, những chuyên gia câu cá dậy sớm tìm thấy xác một người phụ nữ dưới sông, mục nát biến dạng, khiến mọi người buồn nôn kinh khủng, trong phút chốc người đến ít hẳn đi.
Căn phòng của Nguỵ Thanh Việt vừa khéo ở phía đông, chỉ cần đẩy cửa sổ ra liền có thể thấy được cây cối um tùm mọc thành từng cụm xanh mát, sức sống dồi dào đến đáng sợ.

Khi xảy ra vụ án chấn động kia, mọi người trong lòng đều kinh hãi, Nguỵ Thanh Việt năm đó lên lớp 7, một mình sống ở biệt thự, không biết thế nào gọi là sợ hãi.
Tuần thứ ba sau khai giảng được nghỉ tết Trung thu.
Nguỵ Thanh Việt gọi người giúp việc bán thời gian đến dọn dẹp phòng ốc, cậu một mình đón tết Trung thu.
Nhưng Nguỵ Chấn Đông gọi điện thoại bảo cậu đến ăn cơm.

Nguỵ Thanh Việt mặt không biến sắc đồng ý với ông qua điện thoại.
Thật ra hôm đó vẫn chưa tới Trung thu, Nguỵ Chấn Đông gọi để nhắc nhở cậu trước.
Đến một nội thành khác, đi xe cũng mất hai mươi phút.
Mẹ kế là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, hai mươi tám tuổi, đã đi theo Nguỵ Chấn Đông mười năm, Nguỵ Thanh Việt cũng không rõ là người phụ nữ thứ bao nhiêu của ông, nhưng tạm thời xem như là nơi tá túc hiện tại.

Dẫu sao thì họ cũng có một đứa con trai, tám tuổi, ăn đến tròn người, tình tình cực xấu, điểm số cực kém, cứ ba ngày hai người lại bị giáo viên gọi, một năm ở trường tiểu học tư tốn cả chục vạn tệ, tiền vứt đi không ít, chỉ đáng tiếc Nguỵ Chấn Đông cuối cùng lại sinh ra một tên đần.
Nguỵ Thanh Việt thật sự không muốn ác độc như vậy với một đứa trẻ, nhưng cửa vừa mở, thằng nhóc mập đó đã vênh váo hống hách chất vấn cậu có phải đến để xin ăn không, cảm giác bị sỉ nhục mạnh mẽ, đối với một thiếu niên kiêu ngạo mà nói thì chẳng khác nào đang lóc xương cả.
Cậu chỉ muốn tống cổ thằng nhóc đáng chết này đi.

Mẹ kế có một kiểu niềm nở rất khiêm tốn, gọi cậu "Thanh Việt", đồng thời mắng mỏ qua loa thằng béo hai câu.
"Tôi biết hết, anh đến để đòi tiền, anh chính là một kẻ ăn xin, bố không cho anh tiền anh chỉ có thể biến thành kẻ ăn mày thôi." Thằng lỏi béo không quên nhảy lên ghế sô pha, hung dữ giơ ngón giữa với cậu.
Cái thói quen xấu này cũng không biết học từ đâu nữa.

Nguỵ Thanh Việt lạnh lùng nhìn thằng nhóc một cái.
Ngay lúc này, xe của Nguỵ Chấn Đông chầm chậm vào sân, mẹ kế vội vàng gọi một tiếng "Bảo bối", một ánh mắt liếc qua, tên mập cấp tốc bật dậy, chạy như bay ra cửa, gọi to "Bố".
Nguỵ Thanh Việt không thể không đứng dậy, cậu đi ra ngoài đứng ở bậc thềm, nhìn nụ cười của người phụ nữ, nụ cười của tên nhóc, cặp đựng giấy tờ được đưa qua, góc váy bị gió thổi bay, cùng với động tác một tay bế lên của người đàn ông, tất cả âm thanh, biểu cảm, thậm chí cả mùi thơm thoang thoảng từ khu vườn thổi đến, cũng đều như một rào chắn ngăn cách cậu với một thế giới khác.
Cảm giác kiểu này đã không còn là cô độc hay cô đơn, càng giống một kiểu thờ ơ hơn, cậu nam sinh vô cảm nhìn tất cả mọi thứ diễn ra, lúc Nguỵ Chấn Đông đi đến mới gọi một tiếng "Bố".
Nguỵ Chấn Đông dáng người mảnh khảnh, được chăm sóc rất tốt, cơ bắp cả người vừa phải, lúc đánh cậu cũng chẳng tốn hơi sức nào.
Ông rồi cũng có ngày sẽ già đi, cậu nghĩ đến điều này một cách lạnh lùng phũ phàng.
Nguỵ Thanh Việt cùng bọn họ ăn một bữa cơm bằng mặt không bằng lòng, trên bàn ăn Nguỵ Chấn Đông hỏi cậu vài câu về tình hình học tập, bài kiểm tra vật lý vừa rồi Nguỵ Thanh Việt đứng nhất.
Cái hạng nhất này đối với Nguỵ Chấn Đông mà nói, ý nghĩa duy nhất là trong phòng rượu kinh doanh người khác có thể thỉnh thoảng nhắc đến rồi thu hoạch được vài câu khen ngợi khách sáo.
Mà thằng lỏi béo lại không chịu thua kém, biến cái hạng nhất này thành cái gai, kích động trong lòng.
"Ta nghe nói nhà trường có để con lên phát biểu trong lễ khai giảng, con ở đó ăn nói hàm hồ, khiến lãnh đạo và giáo viên rất mất mặt, có chuyện này thật không?" Nguỵ Chấn Đông ung dung mở lời.
Ông rất thích sự sạch sẽ, cũng rất đúng mực, giày da quanh năm không nhiễm chút bụi, tất cả quần áo đều được là phẳng không để một chút nếp nhăn, hình ảnh Nguỵ Chấn Đông trong mắt mọi người chính là kiểu đàn ông trung niên thượng lưu thành đạt.
Nguỵ Thanh Việt không biết mọi người hiểu được bao phần về sự giả tạo của người đàn ông này, cậu biết tất cả.
Lời mở đầu càng thanh bình bao nhiêu, càng ám thị những sóng gió tiếp theo bấy nhiêu.
Đôi đũa trên tay cậu dừng lại, trả lời Nguỵ Chấn Đông: "Bản thảo dài quá, các bạn bị phơi nắng rất lâu rồi, con không muốn bị người khác chửi thầm."
"Xem ra con cảm thấy bản thân mình rất đúng."
Nguỵ Thanh Việt không nói gì.
"Nếu không phải bố mày có bản lĩnh, người ta còn nể mặt tao vài phần, mày nghĩ mày có thể ngạo mạn như này à?" Nguỵ Chấn Đông cười lạnh nhìn cậu, ánh mắt cụp xuống, giống như từng cây kim độc đâm vào giữa lỗ chân lông, Nguỵ Thanh Việt lúc này mới hiểu rõ hôm nay là Hồng Môn Yến, Nguỵ Chấn Đông tìm một cơ hội để gây khó dễ, có ý nghĩa gì không? Nhất định phải cùng con trai ruột đối đầu? Nguỵ Thanh Việt đã không muốn hiểu rõ chuyện này nữa rồi, cậu chỉ biết rằng lúc này không thể cãi lại, cậu phải nhẫn nhịn, kiềm chế, cậu vẫn đang tiêu tiền của Nguỵ Chấn Đông, ở nhà của Nguỵ Chấn Đông.
Chỉ vỏn vẹn vài giây suy nghĩ, Nguỵ Chấn Đông đã xem việc không nói gì của cậu thành một minh chứng cho sự im lặng, ông cầm ly rượu lên, Nguỵ Thanh Việt bị ly rượu vang hất đầy cả mặt.

"Nói đi, lão tử đang hỏi đấy, mày không nói chuyện là thái độ gì?" Nguỵ Chấn Đông đột nhiên cả mặt nghiêm nghị.
Lồng ngực Nguỵ Thanh Việt hơi hơi trập trùng, để những dòng rượu thuận theo mặt ngoằn nghèo chảy xuống cổ, màu sắc chuyển đỏ, rất giống như máu.
Bên cạnh, mẹ kế cùng với nhóc mập rất yên lặng nhìn hai bố con này giương cung bạt kiếm, nhóc mập rất biết nhìn sắc mặt, khi Nguỵ Chấn Đông đang giáo huấn Nguỵ Thanh Việt, miệng nó ngậm chặt, đôi mắt nhỏ ranh mãnh đảo điên loạn.
Nguỵ Thanh Việt cứ như vậy nhìn Nguỵ Chấn Đông, cậu vẫn không hé môi nửa lời, ánh mắt đó giống như một con hổ không chịu bị sỉ nhục, như thể chỉ trong chớp mắt những chiếc răng nanh chưa đủ sắc bén đã có thể lộ ra ngoài, vồ tấn công đối phương.
"Mày như này là ánh mắt gì? Tao nói cho mày biết, mày bây giờ chỉ có thể dựa vào tao, mẹ mày còn đang bận ngủ với mấy thằng tây con kìa," Nguỵ Chấn Đông nhắc đến vợ cũ, ngôn từ trắng trợn, hoàn toàn không để ý rằng Nguỵ Thanh Việt vẫn còn là một đứa trẻ vị thành niên, "Bà ta mà có ý muốn quản mày thì lúc đó đã tranh quyền nuôi con rồi, nhưng bà ta không cần mày, lão tử nuôi mày mấy năm nay cũng tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền, sao, nói mày hai câu mày đã không vui rồi?" Nguỵ Chấn Đông nặng lời chất vấn.
"Không có, bố dạy rất đúng." Nguỵ Thanh Việt thu lại ánh mắt.
"Tao cảnh cáo mày, đừng có gây rắc rối cho tao ở trường, tao mà lại nhận được cuộc gọi phụ huynh từ chỗ nào, tao đánh gãy chân mày." Nguỵ Chấn Đông lớn tiếng, duy trì quyền lực tuyệt đối trong tay ông.
Bàn ăn im lặng trong phút chốc.
Lúc này mẹ kế mới khẽ mỉm cười khuyên Nguỵ Chấn Đông đừng tức giận, bên cạnh, nhóc mập cũng thuận theo mà làm nũng, gắp rau vào bát Nguỵ Chấn Đông.
Bữa ăn này đã được định sẵn là sẽ nhạt như nước ốc, sau đó nữa Nguỵ Chấn Đông cùng mẹ kế nói chuyện nhà cửa chuyện cổ phiếu, ông rất biết kiếm tiền, cũng tự hào vì nó.

Nguỵ Thanh Việt không thể không thừa nhận, về mặt vật chất, Nguỵ Chấn Đông chẳng thiếu hụt gì cậu, mức chi phí ăn uống quần áo của cậu cao hơn nhiều so với mức trung bình của các bạn trang lứa, vì thể mới trở thành mục tiêu bị lũ khốn ở trường nghề để ý.
Nhưng tất cả những thứ này đều có cái giá của nó.
Nguỵ Thanh Việt một mực nghĩ rằng chỉ cần chăm chỉ học tập đạt điểm cao, Nguỵ Chấn Đông sẽ không đánh cậu nữa.

Cậu nhầm rồi, Nguỵ Chấn Đông đối với cậu vĩnh viễn luôn có một loại cáu tiết không thành lời.
Hôm Trung thu ấy trên đường rất đông người, hoạt động giảm giá đủ màu sắc mẫu mã đa dạng thu hút không ít người.
Giang Độ từ sáng sớm đã đến thư viện thành phố chiếm chỗ, cầm theo đống tài liệu, kế hoạch của cô vô cùng rõ ràng, buổi sáng làm đề toán, chiều làm đề anh, thời gian còn lại xem tạp chí yêu thích.
Cô đến sớm, thư viện không nhiều người.


Nắng cuối thu vẫn gắt mạnh mẽ, điều hoà bật mát lạnh, Giang Độ ôm cặp sách bỏ vào tủ khoá, rồi lại đi lấy nước ấm, lúc quay lại tìm chỗ ngồi, người một đống, một bóng hình quen thuộc bỗng không hề báo trước đập vào mắt.
Nguỵ Thanh Việt cũng đến sớm như vậy, một mình tựa vào cửa sổ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ tràn vào như phác hoạ từng đường nét thanh tú của chàng thiếu niên, là ánh nắng màu vàng ấm áp.

Cảnh này giống như chi tiết nhỏ nào đó được lật lại.
Giang Độ trong khoảnh khắc đến hơi thở cũng trở nên dè dặt, cô âm thầm nhìn cậu vài giây, sau cùng chọn một chỗ ngẩng đầu lên vừa hay có thể nhìn thấy cậu lại đồng thời ẩn nấp được dưới biển người không bị chú ý.
Nỗi thất vọng không được đón Trung thu ở nhà ngay lập tức tan biến từ lúc nào mất.
Gặp được Nguỵ Thanh Việt là một ngày vô cùng vô cùng tươi đẹp.
Cảm xúc vui sướng mạnh mẽ như bóp chặt lấy lồng ngực, nhưng trong nụ cười thầm lại đi kèm chút xấu hổ không thể nói rõ.
Nhưng Giang Độ sợ Nguỵ Thanh Việt nhìn thấy mình, cô rón rén, cố ý luẩn quẩn đến trước giá sách tìm tạp chí "Thư Thành".
Xác nhận được vài lần, Giang Độ mới tin rằng thư viện đã không còn tạp chí "Thư Thành" số mới nhất rồi.

Trước thi cấp ba mấy tháng, Giang Độ bỏ hết tất cả mấy quyển tạp chí các loại gì đó đi.

Sau khi thi cấp ba được mẹ Vương Kinh Kinh đưa ra ngoài du lịch, thêm cả nghỉ hè học qua nội dung cấp ba, tính kĩ lại cô sắp được một năm không xem "Thư Thành" rồi.
Kì mới nhất là tháng 12 năm 2005, nhưng đó cũng là của năm ngoái.
Giang Độ nhìn giá sách ngẩn người, rút ra quyển tháng 12, giá sách lộ ra một khe hở nhỏ xíu, bất ngờ cứ như vậy nhìn đối mặt với ánh mắt bên kia: Nguỵ Thanh Việt cũng đang tìm tạp chí.
Thư viện rất yên tĩnh, nhưng nhịp tim của Giang Độ như có sóng lớn đập vào bờ.
Đôi mắt của nữ sinh vừa đen vừa sáng, trong lúc hoảng loạn hoàn toàn giống như bị ma ám, quên mất trốn tránh, nhìn Nguỵ Thanh Việt không chớp mắt.
Nguỵ Thanh Việt ở trường luôn là trung tâm của mọi người, mỗi tuần có lễ kéo cờ, cậu thân là người kéo cờ, là đối tượng cả ngàn người chăm chú dõi vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều sẽ nhìn về phía cậu.
Chỉ có lúc này Giang Độ mới rõ ràng nhận thức được rằng Nguỵ Thanh Việt chỉ của một mình cô.

Trong không gian chật hẹp này, chỉ có cô nhìn thấy được Nguỵ Thanh Việt, không có người khác.
Hai người cứ im lặng đối mặt như vậy trong giây lát.
Nguỵ Thanh Việt nghĩ rằng vô tình gặp được cô bạn, có chuyện gì đó muốn nói, không có, cô cứ thế lẳng lặng tự nhìn lại mình.
"Có chuyện gì à?" Giọng cậu được ép xuống rất thấp, dò hỏi.

Giang Độ định thần lại, khuôn mặt đỏ bừng, lần đầu tiên Nguỵ Thanh Việt nhìn thấy người khác có phản ứng thể chất lớn vậy, một khuôn mặt vốn dĩ là màu trắng, thoáng chốc như đã đốt cháy cả núi đồi.
"Cái đó, cậu biết tại sao "Thư Thành" chỉ phát hành đến năm 2005 không?" Tình thế cấp bách, cô hoảng loạn bắt tạm chủ đề không còn câu khác hỏi.
Giang Độ vốn dĩ không ôm hy vọng cậu sẽ biết, chỉ là ngại quá rồi, một vấn đề tuỳ ý có thể cứu vãn được thì tốt.
"Ngừng xuất bản rồi." Nguỵ Thanh Việt nhàn nhạt nói với cô.
Trong phút chốc, ngạc nhiên, thất vọng đan xen xuất hiện trên khoé mắt cô nữ sinh, Nguỵ Thanh Việt nhìn cô, nói: "Sự suy giảm báo in là điều không thể tránh khỏi, tất nhiên, nếu tạp chí này thay đổi chiến lược thì có thể sẽ xuất bản trở lại sau nửa năm nữa."
Suy giảm báo in..

Nhưng sạp báo trước cổng trường luôn đông nghịt học sinh mua tạp chí thiếu nữ, sao có thể chứ? Mấy điều này là những điều mà ở độ tuổi như Giang Độ rất ý khi suy nghĩ tới, cô thậm chí đối với mấy thứ cậu nói còn cảm thấy xa lạ.
Nguỵ Thanh Việt không chút nghi ngờ lộ ra vẻ trưởng thành sớm của mình, với sắc mặt đó của Giang Độ, trong mắt cậu thì là dáng vẻ rất ngây thơ, rõ ràng là bạn nữ này cũng chẳng tiêu hoá được gì những lời của cậu.
"Sao cậu biết nó ngừng xuất bản rồi?" Giọng Giang Độ nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, tim cô đập rất nhanh, rất sợ nói chuyện với Nguỵ Thanh Việt, nhưng nếu như không nói được gì thì quá đáng tiếc rồi, đáng tiếc đến nỗi khiến người khác không cam tâm.
Nguỵ Thanh Việt nhìn khuôn mặt trông rất không được thông minh cho lắm của cô, đột nhiên cười: "Tôi có thời gian sẽ lật giở để xem".
Cậu trực tiếp đi thẳng đến chỗ Giang Độ, đến gần cô, trên người nam sinh có một mùi hương hoa lan khô, mùi hương xông tới, tim Giang Độ kêu lên giống như cuốn tạp chí cũ bị gió thổi xào xạc, cánh tay của nam sinh đi từ đỉnh đầu cô qua, rút ra số tháng 12, sau đó mở cho cô thông điệp của tổng biên tập.
Giang Độ quá căng thẳng rồi, một chữ cũng không đọc nổi, rõ ràng đều là chữ, nhưng trước mắt lại là một khoảng không trắng xoá.
"Trên đời không có tiệc rượu nào không tàn, xin nén đau thương" Nguỵ Thanh Việt thỉnh thoảng sẽ có kiểu đùa lạnh, câu trước thương cảm, câu sau lại buồn cười, bất thình lình nói ra, không có dấu vết cố ý.
Giang Độ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Cô không nhịn được ôm chặt lấy tạp chí che nửa khuôn mặt, khoé miệng khẽ cong lên.
Nguỵ Thanh Việt không nghĩ như vậy: "Con gái các cậu đều cứ làm như thế này, muốn cười thì cứ cười, lại còn cần dùng sách làm vật chắn?"
Nụ cười của Giang Độ từ từ cứng lại, cô bỏ tạp chí xuống, lộ ra một khuôn mặt đỏ bừng, không nói gì.
"Xin lỗi, tôi không biết cậu ngại thế." Nguỵ Thanh Việt nhìn cô mặt đỏ căng ra, vô cùng bất lực, "Tôi về chỗ trước nhé."
Đợi người đi rồi, Giang Độ mới nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Lúc này cô mới lấy lại được thị giác bình thường, phát hiện ra lời nói đầu chèn thông báo ngừng xuất bản nửa năm.
Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, đem cuốn tạp chí kỳ cuối cùng cũng như mới nhất về chỗ ngồi.
Đôi khi ngẩng lên có thể nhìn thấy gương mặt chăm chú của Nguỵ Thanh Việt, ánh mặt trời nghiêng nghiêng bóng, sớm đã từ người cậu đi qua, nhưng cả thế giới vẫn như cũ là góc nghiêng của cậu.
Không biết từ lần ngẩng đầu lên nào, vị trí đó trống rồi, trong phút chốc Giang Độ cảm thấy trái tim mình cũng trống vắng hoang vu, cô nhìn bốn hướng, rất nhiều vị trí đều trống rồi..