Thấy Mùa Xuân

Chương 47: 47: Bất Đồng Nhận Thức Rối Loạn Nhân Cách





Giang Độ mất năm cô 16 tuổi, cô sẽ không lớn lên, cũng sẽ không già đi nữa, thế giới phát triển nhanh chóng đến mấy, tất cả đều không liên quan đến cô.
Hương hoa quế ngoài cửa sổ ngào ngạt.
Mẹ Vương Kinh Kinh, Lý Tố Hoa giúp lo liệu tang lễ, lúc này Vương Kinh Kinh mới biết Giang Độ đã bệnh qua đời, cô sững người một lúc, không thể tin được, rồi bật khóc thảm thiết.

Cô liên tục nói thầm lời xin lỗi, sự căng thẳng mong manh giữa những cô thiếu nữ giờ đây theo cái chết mà qua đi như cơn thủy triều mùa xuân.
Cô đặt lá thư trả lời duy nhất của Nguỵ Thanh Việt vào phong bì, vừa khóc vừa đưa nó cho ông bà, nói với họ rằng nó thuộc về Giang Độ, cô vẫn luôn thay cô ấy bảo quản.
Không có nhiều di vật, quần áo giày dép, đồ dùng học tập, những đồ thứ đồ nhỏ, chỉ cần hai thùng lớn đã đựng được hết.
Lý Tố Hoa cũng đang khóc, nói tại sao bà không nói với chúng con sớm hơn? Còn không thể nhìn mặt con bé lần cuối.

Bà ngoại lắc đầu, nếu còn khóc nữa mắt bà sẽ mù mất.

Bà nắm lấy tay Vương Kinh Kinh, nói con đừng nói với thầy cô bạn bè, chuyện con bé mất, bà sợ có sẽ người sau lưng bàn tán con bé, hãy để con bé yên giấc đi đi.
Vương Kinh Kinh không nói nên lời, liên tục gật đầu.
Theo tâm nguyện cuối cùng của Giang Độ, một nửa tro cốt được chôn ở nghĩa trang thành phố, một nửa được đưa về quê.

Cô không nỡ chia tay Mai Trung, cũng không nỡ chia tay ông bà ngoại, mà ông bà cô thì dự định trăm năm sau sẽ về với cội nguồn đánh giấc ngủ dài trên chính mảnh đất quê hương họ.
"Bà ơi, nếu, ý con là nếu, một ngày nào đó con thật sự chết.

Chia con ra làm hai đi, con muốn ở cùng thầy cô bạn bè, cũng muốn ở cùng với ông bà mãi mãi."
Đây là lúc cô ngủ cùng bà ngoại lần cuối cùng, nói thì thầm vào tai bà ngoại nghe.

Cô không quên nhắc nhở bà ngoại, "Con cũng đã hứa với Lâm Hải Dương A2 lúc trước, cậu ấy muốn một túi bùa hộ mệnh, đợi bà Tết đến lên chùa thắp hương, xin cho Lâm Hải Dương một túi bùa hộ mệnh nhé, con đã hứa với cậu ấy."
Bà ngoại nước mắt không ngừng, nói: "Con bé ngốc, bạn con nói không chừng cũng quên lâu rồi."
Giang Độ khẽ cười: "Nhưng con vẫn chưa quên." Khi đó trong đầu cô đã lên một kế hoạch rất dài, đợi đến Tết, cô sẽ đi chùa cùng bà ngoại, thắp đèn cầu an, lén viết tên Nguỵ Thanh Việt, không để ai biết.
Không có năm mới, không còn gì nữa.
Bà Ông ở đối diện khóc cùng bà ngoại, họ cùng nhau tiễn cô đến nhà tang lễ, suốt quãng đường đều âm thầm khóc.
Cô được cho ăn mặc giản dị, mặc áo liệm, khuôn mặt điềm tĩnh, lông mày đã bắt đầu đổi màu, hơi giống như lông mày được vẽ lên.

Người vây quanh có hạn, vẫy tay chào tạm biệt cô, Vương Kinh Kinh không dám đi xem, cô không ngừng túm chặt lấy góc áo Lý Tố Hoa.
Cho đến khi cô sắp bị đẩy vào lò thiêu, bà ngoại đột nhiên kêu lên một tiếng đau thấu tim: "Con ơi, bé con của bà, bé con của bà..." Tiếng này tiếp tiếng khác, bà xông tới ngăn nhân viên động vào Giang Độ, ông ngoại ôm chặt bà, ngoài miệng nói bà đang làm gì vậy, bà đang làm gì vậy, bà đừng như thế, ông vừa nói, khóe miệng vừa không ngừng co giật.
Bà ngoại áp mặt vào Giang Độ, hôn cô lần cuối, nói, tại sao người chết không phải bà? Tại sao không phải tôi chứ?
Lát sau, Lý Tố Hoa, ông ngoại và bà Ông dìu đỡ bà ra ngoài, Vương Kinh Kinh nhìn cảnh này với vẻ mặt thất thần bi thương, cô quay đầu lại, nhìn Giang Độ bất cứ lúc nào cũng có thể bị đẩy vào lò thiêu đang nằm đó, nhất thời rùng mình một cái: Đau đớn làm sao.
Cô đứng bên ngoài cùng người lớn, nhìn làn khói trắng bay lên từ ống khói.

Đó là Giang Độ sao? Vương Kinh Kinh ngơ ngác nghĩ, thật ra, cho tới bây giờ cô cũng không biết chết nghĩa là gì.
Cuối cùng, họ lấy được hai cái bình, được đóng gói riêng biệt, Giang Độ không còn nữa, cô ấy còn chưa thành niên, xương cốt còn chưa phát triển hoàn thiện, sau khi thiêu cũng chỉ còn lại ít tàn tro.

Bà ngoại bọc những chiếc bình bằng vải đỏ, bà mang một chiếc, ông ngoại mang một chiếc.

Bà ngoại ôm cô vào lòng, nói, được rồi, chúng ta về nhà thôi.
Sau khi hỏa táng xong, bà ngoại nhận được điện thoại của Trương Hiểu Tường, muốn đến thăm Giang Độ, bà ngoại bảo bé ngoan, thật sự cảm ơn con, nhưng về sau con không cần phải đến thăm Giang Độ nữa.
Trương Hiểu Tường không gặp cô lần cuối, khi cô đến, Giang Độ đã ở trong bình.

Cô biết một ngày như vậy sẽ đến, nhưng vẫn không thể tin được.

Giang Độ cố gắng như vậy, cô ấy cố gắng muốn sống như vậy mà, liều mạng ăn cơm, liều mạng cố gắng khôi phục tinh thần học tập, cô ấy lúc nào cũng nói tớ nhất định sẽ khoẻ lại thôi.
Cô ấy nói, "Lớp phó học tập, nếu tớ không còn nữa, xin cậu đừng nói với Nguỵ Thanh Việt, cậu ấy là bạn tốt của chúng ta, tớ không muốn cậu ấy buồn vì tớ."
Trương Hiểu Tường trong lòng vô cùng chua xót, "Giang Độ cậu thật sự không nhận ra sao? Nguỵ Thanh Việt thích cậu, cậu ấy đối với cậu không giống như đối với chúng tớ, sao cậu lại không nhận ra chứ? Đây không phải chuyện bạn tốt hay không."
Giang Độ ngượng ngùng mà tái nhợt cười, cô mím môi, xấu hổ, "Tớ cũng không biết, dù sao thì chúng tớ cũng là bạn tốt, tớ với cậu ấy, còn cả lớp phó học tập cậu nữa, đều là bạn tốt." Cô đột nhiên yếu ớt thở dài, "Tớ với Vương Kinh Kinh có chút xích mích, hy vọng cậu ấy bây giờ không còn giận tớ nữa."
Trương Hiểu Tường dịu dàng an ủi cô, "Vương Kinh Kinh chắn chắn hết giận lâu rồi, chỉ là do chia lớp nên mọi người không gặp nhau nhiều thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.

Tớ sẽ không nói với Nguỵ Thanh Việt cái gì hết, bởi vì cậu sẽ khoẻ lại, đợi cậu khỏi rồi, chúng mình lại cùng đi Karaoke hát đi! Gọi cả Lâm Hải Dương nữa, cậu ta là vua Mic, chúng ta đi cùng nhau!"
Bọn họ nói rất nhiều rất nhiều chuyện, vô cùng vui vẻ.
Ánh dương tà tà buông xuống nhẹ nhàng trên gương mặt các cô gái.
Di vật của Giang Độ nằm trong hộp kẹo không di chuyển, cùng với bình tro và cả sách vở tài liệu của cô đều được đưa về quê, chôn trong quan tài, không ai biết trong đó vẫn còn giữ một bức thư chưa được gửi.

Hai cô bé bàn bạc nói với bà ngoại đừng đốt sách ngoại khóa của Giang Độ, cô ấy quý sách của mình nhất, hay là chia cho chúng con đi, giữ làm vật kỉ niệm.
Cứ như vậy, Vương Kinh Kinh xin giữ chồng tạp chí 《Thư Thành》trước, cô biết đó là tạp chí Giang Độ yêu thích nhất.

Trương Hiểu Tường trong lúc thu dọn sách vở, tìm thấy cuốn nhật ký có màu như phòng bì cũ, cô nói, bà ơi có thể để con giữ cái này không ạ?
Đọc nhật ký của người khác là việc làm trái đạo đức, bọn họ không thể nhận được sự cho phép của Giang Độ nữa.

Khi Lý Tố Hoa đang nói chuyện với ông ngoại về bệnh tình Giang Độ, hai cô gái không quan tâm đến việc chỉnh trang sửa sang lại phòng học và phòng ngủ kí túc trong kì nghỉ hè 2006, bọn họ chỉ có chút ấn tượng, khi chuyển đến, mọi người đều bảo ký túc xá trông khá mới.
Họ trầm mặc một lúc, thỉnh thoảng nghe thấy một hai câu tiếng người lớn nói chuyện.
Vương Kinh Kinh lên tiếng trước: "Nếu đây là nhật ký của Giang Độ, thì chúng ta đều không nên xem."
"Tớ biết, chuyện của Giang Độ, chúng ta đừng nói cho bất cứ ai, còn cả cuốn nhật ký này," Trương Hiểu Tường dụi đôi mắt sưng húp đau rát, "Tớ sẽ luôn trân trọng nó, những bí mật bên trong, nếu đã thuộc về Giang Độ thì sẽ mãi mãi thuộc về cậu ấy."
Đây không phải lần cuối cùng họ cùng nhau nói về Giang Độ, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Lâm Hải Dương đến hẹn Trương Hiểu Tường đi ăn, tình cờ nhắc đến, Giang Độ từ khi chuyển sang Tam Trung vẫn chưa liên lạc lại, hay là, chúng ta gọi cả cô ấy đi, cậu có liên lạc được với cậu ấy không?

Trương Hiểu Tường khoảnh khắc đó đột nhiên suy sụp, đó là buổi tối ngày 8 tháng 7 năm 2009, khắp nơi đều là các sĩ tử thi đại học, không có sự giám sát của bố mẹ, ở bên ngoài tiệc tùng tới bến.

Lúc đó, ông bà ngoại đã chuyển nhà, không ai biết họ đi đâu.
Cô không giấu giếm nữa, hỏi cậu có biết chuyện gì không? "Thật ra Giang Độ đã qua đời gần 2 năm rồi, cô ấy đã không còn nữa rồi, Lâm Hải Dương tớ biết cậu có tình cảm tốt với Giang Độ, tớ vẫn luôn biết, cậu chạy về lấy khăn quàng giúp cô ấy, cậu vẫn luôn muốn thu hút sự chú ý của cô ấy tớ đều biết, nhưng Giang Độ đã rời xa chúng ta rất lâu rồi, cậu không biết điều này phải không? Giờ cậu biết rồi, cô ấy thật sự rất đáng thương, cậu biết cô ấy biến thành dáng vẻ gì không, cô ấy rụng hết tóc, sau cùng còn phải tiêm Pethidine*, cậu biết Pethidine là gì không? Bởi vì bệnh cô ấy mắc phải rất đau đớn, mỗi phút mỗi giây đều rất đau, phải dựa vào Pethidine để giảm đau, cậu cũng không biết đâu, tớ hy vọng biết bao tớ không hiểu những điều này, mãi mãi không có cơ hội cũng không cần thiết phải biết những điều này."
*Pethidin: hay còn có tên gọi khác là Pethidin hydroclorid là thuốc giảm đau trung ương tổng hợp nhóm nhóm opioid (có gây nghiện).

Thuốc Pethidin được chỉ định dùng giảm đau cho các trường hợp đau vừa và đau nặng.
Cô khóc đến chảy cả nước mũi, Lâm Hải Dương cũng khóc cùng cô, nói sao có thể thế chứ? Vương Kinh Kinh còn đưa tớ túi bùa, nói Giang Độ đã hứa đưa cho tớ mà.
Kỳ thi đại học kết thúc, bọn họ không vui chút nào.
Về sau mọi người đường ai nấy đi, Giang Độ trở thành người trong ký ức.
Trương Hiểu Tường luôn cho rằng cô đã che giấu Nguỵ Thanh Việt, mọi lời nói dối của cô đều bắt đầu từ lời nói của Giang Độ, chỉ cần nói đó là ý của Giang Độ, Nguỵ Thanh Việt ở bên kia mới chấp nhận nghe.

Một mình cô dệt nên những lời nói dối, giống như dệt tấm vải liệm, cho đến năm 2015 khi Nguỵ Thanh Việt hoàn toàn trở về nước, cô không thể kiên trì được nữa, cũng cảm thấy câu chuyện nên có một kết cục, nhiều năm trôi qua vậy rồi, thời gian ít nhiều sẽ làm giảm sự ám ảnh về cái chết hơn.
Cô nói với anh sự thật, nói với anh, sự thật rằng Giang Độ đã qua đời rất lâu rồi.
Nguỵ Thanh Việt vậy mà bình tĩnh hơn cô tưởng tượng, anh nói, biết rồi.

Không có nước mắt, không có những câu hỏi thừa thãi, chỉ hai từ, biết rồi.
Trương Hiểu Tường vốn lo rằng anh sẽ không thể chấp nhận điều đó, nhưng lúc này cô lại trách anh có phải quá lạnh lùng hay không.
Không lâu sau, một buổi tối nọ cô nhận được điện thoại của anh, ngay lúc cô vừa nhấc điện thoại lên, là giọng một người đàn ông mắng cô té tát, mắng cô là đồ ích kỉ, nhất định là cô cản trở hai người không liên lạc suốt mấy năm nay, anh thật sự nhìn lầm cô rồi, sao cô có thể ác độc như thế, vậy mà lại lừa anh lúc này rằng Giang Độ qua đời rồi.

Anh ép cô nói, Giang Độ vẫn chưa chết, Trương Hiểu Tường không nói lên lời, không phản bác lấy một câu.
Khi cô gặp lại anh lần nữa, Nguỵ Thanh Việt vẫn ổn, như thể hoàn toàn quên mất việc vừa mắng chửi té tát mình.

Chỉ nói rằng anh đang cân nhắc mua nhà, anh kiếm được chút tiền ở Mỹ, mua nhà trước đã, anh hỏi cô nên chọn loại bàn trang điểm nào thì được, cô có ý kiến tham khảo nào không, dựa vào sự hiểu biết của cô với Giang Độ, Giang Độ chắc hẳn sẽ thích kiểu dáng nào.

Khi anh nói những điều này, vẻ mặt bình tĩnh, trên miệng nở nụ cười, luôn bình tĩnh tự tin, cuối cùng còn không quên tự giễu một cái, nói mình không hiểu tâm tình con gái lắm, mong cô giúp đỡ.
Chính tại lúc này, Trương Hiểu Tường mơ hồ đoán rằng Nguỵ Thanh Việt có vấn đề.

Anh thật sự bệnh rồi, chỉ là, bị bệnh sớm hơn nhiều so với khi cô biết.
Mùa hè năm 2009, Nguỵ Thanh Việt từng về nước, đêm trước khi anh về, anh mơ thấy Giang Độ.

Khi đến Mai Trung tất nhiên anh không tìm thấy cô, sau đó anh chạy thẳng đến khu cô sống.


Hai năm qua rồi, anh vẫn có thể trong chốc lát tìm thấy nhà cô, căn nhà trống rỗng, đến căn đối diện cũng đổi chủ nhà, Nguỵ Thanh Việt nhớ rằng đối diện nhà cô có bà lão sống một mình.
Anh dò hỏi khắp nơi, nhân viên bảo vệ cũng đã thay đổi, chỉ còn lại những ông lão thường chơi cờ với ông cô.
Một nhóm ông lão nhìn anh thở dài.
Họ nói với anh, cháu gái nhà ông Giang mất rồi, đã chuyển nhà được tầm một năm rưỡi thì phải?
Họ nói với anh, cháu gái bé nhỏ mới mười mấy tuổi của ông Giang, phải hoá trị nên rụng hết tóc, đội cái mũ nhỏ, ngày trước thường đi dạo chỗ này, nhưng thật đáng tiếc, con bé cuối cùng bệnh đến mất đi dáng vẻ ban đầu, đáng thương quá.
Từ lúc đó Nguỵ Thanh Việt bắt đầu phát bệnh, bất đồng nhận thức, rối loạn nhân cách.
Thế giới đối với anh mà nói, như cách một lớp kính mờ.
Anh bước qua lớp kính mờ, đi làm những gì phải làm, học hành, công việc, trông không khác gì những người bình thường.

Bất cứ khi nào anh ở một mình, anh sẽ quay trở lại phía bên kia tấm kính mờ, qua đó, đối mặt với thế giới xa xăm.
Nhưng anh vẫn lựa chọn tiếp tục tin lời Trương Hiểu Tường nói, anh tin tưởng Trương Hiểu Tường, nếu như không tin lời Trương Hiểu Tường, anh cũng không biết phải làm sao.
Anh đang ở trong một bối cảnh hỗn loạn, thế giới suy nghĩ sụp đổ.
Không có dấu hiệu hồi phục, Trương Hiểu Tường biết anh bệnh ngày càng nặng hơn.

Một lần, khi anh đến thăm một nhà máy sản xuất ô tô, cô tới đón anh, anh không biết sao lại mất hồn, vừa lên xe tay đã bị cửa xe kẹp trúng, rất mạnh, cô nhìn thấy lông mày anh lập tức nhíu lại, doạ cô sợ quá vội hỏi: "Đau lắm hả? Hay là đến bệnh viện chụp xem xem?"
Nguỵ Thanh Việt không kêu tiếng nào, cơ hai bên mặt cắn chặt vì đau mà hơi phồng lên, anh nhíu chặt lông mày, cuối cùng cười nói với cô, "Thật tuyệt, anh rất muốn làm lại lần nữa."
Anh nói rất nghiêm túc.
Trương Hiểu Tường nói cậu bị điên à? Nguỵ Thanh Việt lại đột nhiên trả lời, "Cô ấy thì sao? Có phải cô ấy phải chịu đựng như bị tra tấn không? Mỗi một giây đều đau như thế?"
Trương Hiểu Tường lập tức hiểu anh đang nói về ai, không biết phải tiếp lời thế nào, chủ đề do anh bắt đầu cũng do anh kết thúc.
Cô dụ dỗ anh đến gặp bác sĩ tâm lý, anh lại chỉ biết ngủ.
Anh say mê làm video về khoa học phổ thông, rất nhiều fan, dần dần có người nói anh là hot mạng gì đó.

Hoàng Oanh Thì phỏng vấn anh, cô đã xem qua, khi Hoàng Oanh Thì hỏi anh định nghĩa thế nào về bản thân, anh lại là cái dáng vẻ ấy, trên mặt kèm theo ý cười, bạn sẽ không biết được anh ấy đang nghiêm túc, hay đang nói đùa.
"Cô nói tôi sao? Tôi cảm thấy mình như đồ phế vật."
Vẻ mặt của Hoàng Oanh Thì rõ ràng ngạc nhiên mất mấy giây, quay lại chủ đề, "Nói anh là phế vật, vậy thì những người cùng tuổi anh không còn cách nào sống nữa rồi."
Anh chỉ cười tiếp tục lắc đầu, không giải thích.
Trương Hiểu Tưởng hiểu tại sao anh nói mình là phế vật.
Nguỵ Thanh Việt đồng ý gặp Chu Ngọc Long, điều này khiến cô rất ngạc nhiên, ba người gặp nhau ở phòng làm việc Chu Ngọc Long.

Những người bạn cũ gặp lại, hàn huyên chào hỏi, Chu Ngọc Long tác phong trông giống phụ nữ thành thị giỏi giang nghiêm chỉnh, chỉ là sự xa cách giữa hàng lông mày và mắt rất mờ nhạt không rõ ràng, vết tích thời thiếu nữ.
Hai người phụ nữ ngầm hiểu nhìn nhau, Trương Hiểu Tường rời đi trước.
Nguỵ Thanh Việt không muốn nói bất cứ điều gì, anh vẫn khó đối phó, anh hỏi Chu Ngọc Long cậu biết có cách nào dễ ngủ không? Mơ thấy người mình muốn gặp? Giọng điệu câu hỏi giống như đứa trẻ tò mò vừa được chạm vào thế giới.
Anh chỉ quan tâm mỗi chuyện này.
Chu Ngọc Long thăm dò nói chuyện với anh, cả người anh vừa lạnh vừa cứng, nói chuyện không thương tiếc, Chu Ngọc Long cụp mắt xuống,nhẹ giọng nói, "Cậu vẫn giống nhiều năm trước, cậu đến lớp Văn thực nghiệm lấy bài tập cho Giang Độ, tớ gọi cậu lại, bảo cậu giúp chép lại vở, không biết cậu có nhớ không?"
Sao anh có thể không nhớ chứ?
Cô gái nhỏ nhút nhát, không dám nhìn vào mắt anh, anh biết tất cả.
Thế giới từ lâu đã biến thành một sa mạc rộng lớn, chỉ có Giang Độ là mật ngọt rơi đầu lưỡi.
Giọng điệu Nguỵ Thanh Việt trở nên dịu dàng hơn, cuối cùng anh cũng cười, nói "Tớ nhớ cậu, cậu nói cậu tên Chu Ngọc Long, bạn cùng bàn Giang Độ."

Chu Ngọc Long nhìn vào mắt anh, nói: "Thật ra sao cậu phải tự dằn vặt nhiều như vậy? Cậu yên tâm, tớ sẽ không trị liệu tâm lý cho cậu, cậu cũng không cần phải bài xích từ chối nó.

Tớ chỉ muốn nói với cậu, cậu thật sự không cần thiết phải như vậy, Giang Độ từ đầu đến cuối chưa từng thích cậu, nói cho cùng, cô ấy và cậu chỉ là mối quan hệ bạn bè tốt một chút.

Cậu từng nghĩ về điều đó chưa? Tại sao cô ấy phải thay Vương Kinh Kinh viết thư? Bởi vì thích vì ngưỡng mộ cậu trước giờ chưa từng là cô ấy, mà là Vương Kinh Kinh.

Nếu như cậu hiểu lầm cô ấy cái gì, vậy thì chắc chắn là bởi vì Giang Độ hiền quá, cô ấy đối với ai cũng chân thành, khiến cậu hiểu sai ý."
Nguỵ Thanh Việt lạnh như băng nhìn cô.
Chu Ngọc Long mặt không biến sắc, cô vẫn như cũ lạnh lùng nói: "Chúng ta năm đó đều biết, Trương Hiểu Tường vẫn luôn không nói cho cậu vì sợ tổn thương lòng tự trọng cậu, dù sao cậu cũng là thiên chi kiêu tử*, đơn phương thích một cô gái, nếu như đối phương thật sự không có chút ý nào đối với cậu, cậu biết được lòng tự trọng sẽ chịu không nổi.

Trương Hiểu Tường không nghĩ rằng cậu sẽ vì chuyện Giang Độ rời xa thế giới này mà canh cánh trong lòng bao năm như vậy, cô ấy bây giờ hối hận lúc đó không nói thật, khiến cậu hiểu lầm bao năm nay.

Có thể cậu không biết, sau khi cô ấy đi, bà ngoại cô ấy còn đi chùa cầu cho bạn học nam cũ của cô ấy túi bùa hộ mệnh, bởi vì đó là chuyện cuối cùng Giang Độ xin bà ngoại đừng quên trước khi mất, tớ nói cái này vì muốn cậu hiểu, khi rời đi chuyện cô ấy lo lắng là gia đình cô ấy, với cậu, với chúng tớ đều không có quan hệ gì lớn, nếu như có, chỉ đơn giản là cảm ơn Trương Hiểu Tường với tớ đến thăm cô ấy, cô ấy không nhắc đến cậu, ít nhất theo chúng tớ thấy, cậu đối với cô ấy mà nói, không khác với chúng tớ là bao."
*Thiên chi kiêu tử: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu.

Đứa con cưng của ông trời.
Cô nói xong, rất khách khí đứng dậy.
"Khi Trương Hiểu Tường nói với tớ tình hình cậu mấy năm nay, tớ rất ngạc nhiên, nhưng tớ nghĩ đó là vấn đề rất đơn giản, không cần thiết phải làm trị liệu, nói rõ mọi chuyện rồi là được, tính cách tớ với Trương Hiểu Tường không giống nhau, cô ấy có thể chăm sóc người khác tốt hơn, tớ thích tìm kiếm sự thật.

Những gì cô ấy khó nói, tớ đều nói rồi, hy vọng cậu không để bụng.

Cậu có thể nghĩ kĩ hơn, Giang Độ có để lại gì cho cậu không? Cậu ra nước ngoài, đối với cô ấy cũng chỉ như một người bạn đi du học, chỉ thế mà thôi.

Những người bạn học có quan hệ tốt với cô ấy đều có đồ cô ấy để lại, cậu không đặc biệt, nên mới không có."
Đúng vậy, không có gì.
Anh không có gì của cô trong tay.
Nguỵ Thanh Việt đột nhiên bị một cơn đau nhói ập tới, anh lung lay sắp ngã, ngồi im lặng một lúc, rồi định đứng dậy rời đi.
Chu Ngọc Long đột nhiên hỏi anh: "Chúng tớ sắp tới sẽ về tảo mộ cho Giang Độ, cậu có muốn đi cùng không?"
Nguỵ Thanh Việt trên khuôn mặt bình tĩnh mà nghiêm nghị, không lộ ra biểu cảm gì, anh nói: "Chuyện này không liên quan gì đến tôi."
Anh chưa từng tới gặp cô lấy một lần, cũng sẽ không bao giờ tới.
Nguỵ Thanh Việt rời khỏi phòng khám của Chu Ngọc Long.
Nhìn về phía trước, có nhất thiết phải nhìn về phía trước không? Con người rốt cuộc có quyền không nhìn về phía trước không? Con người nhất định phải chữa bệnh sao? Có nhất định phải hoà giải với thế giới với chính mình không?
Chu Ngọc Long đang ở trên tầng, qua ô cửa kính, nhìn bóng lưng Nguỵ Thanh Việt dần đi khuất, cô không biết câu trả lời cho những câu hỏi đó, cô cứ yên lặng nhìn anh, như thể năm đó chưa từng bị anh chú ý tới.

Nếu như không phải tình cờ ngồi cùng bàn với Giang Độ, Nguỵ Thanh Việt sẽ không bao giờ biết rằng ở Mai Trung có một cô gái tên là Chu Ngọc Long.
Cô vẫn nhìn anh khuất bóng ở góc phố, đôi mắt dần ướt nhoà.
Người này, có thể ngày mai sẽ tốt hơn, cũng có thể, mãi mãi không bao giờ có thể lành lại nữa..