Khi anh trực tiếp tìm thấy Hoàng Oanh Thì: "Xin hỏi một chút, chỗ cô có nhân viên nào tên là Giang Độ không?"
Gọi cả tên như thế, Hoàng Oanh Thì xuất phát từ lịch sự xã giao, cười hỏi anh, "Giám Đốc Nguỵ biết Tiểu Giang?"
Tiểu Giang, Tiểu Giang, kiểu xưng hô như này tầm thường quá, một công ty có thể có Tiểu Trương, Tiểu Vương, Tiểu Lí, đương nhiên cũng có thể có Tiểu Giang.
Nhưng cái tên này có thần kỳ bao nhiêu, Giang Độ cũng không còn là thiếu nữ nữa, cô giống anh, đã lớn hơn rất nhiều.
Nguỵ Thanh Việt nói tôi biết cô ấy, bạn học cấp 3, ban nãy nhìn thấy bóng dáng đi qua giống cô ấy, nhưng không quá chắc chắn.
Bạn học cấp ba? Hoàng Oanh Thì ngạc nhiên, chưa từng nghe Giang Độ nói, rất tự nhiên, cô ấy nói với Nguỵ Thanh Việt vài lời về tình hình Giang Độ.
Công ty ngoài chương trình trò chuyện phỏng vấn, còn có một tài khoản truyền thông mới, bám sát các điểm nóng, có một đội chịu trách nhiệm viết bản thảo trên fanpage, kiểm soát bản thảo, là Giang Độ làm.
Một tuần đẩy ba đến bốn bài, lượng đọc trung bình hàng tuần rất lớn.
Trong mắt Hoàng Oanh Thì và các đồng nghiệp, Giang Độ là người nhút nhát, không thích nói chuyện, ngoại trừ bắt buộc phải giao tiếp công việc, có thể không nói liền không nói, có chứng sợ xã hội điển hình.
Trong bãi đậu xe khách sạn, tài xế Lão La vẫn đang đợi anh, Nguỵ Thanh Việt nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nhíu mày, đồng hồ anh bị hỏng rồi? Thời gian không chuyển động, anh tự hỏi không biết hôm nay có phải do tà khí hay phong thủy của khách sạn không tốt, tất cả công cụ tính toán thời gian đều bị bỏ rơi.
Anh gọi điện cho Lão La, bảo ông lên tầng một chuyến, thay anh mang đồng hồ đến cửa hàng.
Nguỵ Thanh Việt mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về thời gian, đồng hồ rất quan trọng, nếu không có thời gian, anh không thể tìm thấy tọa độ của mình trong thành phố.
Thời gian trên đồng hồ bắt buộc phải luôn tồn tại.
Sương khói không có ý muốn tan đi chút nào.
Nguỵ Thanh Việt đến tìm Giang Độ, trong căn phòng khác, một vài thực tập sinh đang nói về ảnh bìa số báo này, cũng nói đoạn phim lần này không biết bị cắt thành như nào.
Anh nhìn thấy một cô gái uốn tóc xoăn, thân hình rất mảnh mai, mặc váy đen, cánh tay trắng nõn như trong trí nhớ của anh.
Cô ấy đang giải thích cho các thực tập sinh mới về cách sử dụng hệ thống trí tuệ nhân tạo để chọn ảnh, hệ thống này vừa hay là sản phẩm nghiên cứu và phát triển của công ty Công nghệ Lĩnh Động, nơi Nguỵ Thanh Việt làm việc.
Anh chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhờ vào cánh tay anh mới biết đó là Giang Độ.
Nguỵ Thanh Việt gõ ngón tay, mọi người lần lượt ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, sau đó nhắc Giang Độ cái gì đó.
Quay lại nhìn tớ đi, quay lại nhìn tớ đi, nhìn tớ đi.
Nguỵ Thanh Việt thầm niệm trong lòng, hết lần này đến lần khác.
Giang Độ cuối cùng cũng quay lại.
Khuôn mặt anh tuấn mang theo phong vị thiếu niên, có chút đắc ý.
Anh thấy trong mắt Giang Độ hiện lên một tia hoảng loạn, hiển nhiên, cô nhận ra anh rồi, điều này cũng không khó khăn gì, bao nhiêu năm trôi qua, thời thế thay đổi khôn lường, nhưng Nguỵ Thanh Việt vẫn là Nguỵ Thanh Việt.
Những năm này anh vẫn giữ nguyên kiểu tóc từ thời cấp 3, chiều cao gần như không thay đổi, thân hình cũng không chút đổi thay, anh cố hết sức giữ nguyên hình dáng ban đầu, như thế, có thể khiến Giang Độ vừa nhìn có thể nhận ra anh.
Cho dù là để tăng khả năng cô vô tình bắt gặp bóng dáng quen thuộc trên đường phố nhộn nhịp.
Nhưng sẽ luôn có một vài thay đổi, anh đã là một người đàn ông rồi, không còn là thiếu niên nữa.
"Tôi tìm cô Giang, có tiện ra ngoài một chút không?" Nguỵ Thanh Việt không quan tâm đến ánh mắt dò hỏi của người khác, khi anh nói hai chữ "Cô Giang", nhấn mạnh hơn một chút.
Khuôn mặt Giang Độ trở nên nhỏ hẳn đi, gần như còn nhỏ hơn khuôn mặt thời thiếu nữ, có lẽ bởi vì kiểu tóc dày bồng bềnh, tạo nên khuôn mặt vừa trắng trẻo vừa thanh thuần, còn thoa một ít son môi.
Cô ngước mắt nhìn anh, thời gian như biến mất trong chốc lát, khi nhìn thấy Nguỵ Thanh Việt tới gần, tất cả những giấc mơ thời thiếu nữ của cô, lại hiện lên một cách chua xót mà rõ ràng.
Cô cảm thấy như thể mình đã chạm vào chiếc đèn trên đỉnh đầu, nhưng chiếc đèn đó lại giống như chiếc đèn ở quê khi còn nhỏ, bóng đèn mờ, lỗi thời, vừa chạm vào nó, bóng của cả nhà trong phòng đều xao động như bị gió thổi bay.
Giang Độ cố hết sức để vẻ mặt của mình trở nên bình tĩnh hơn, thản nhiên hơn, kiểu dễ dàng như những người trưởng thành nở nụ cười khi gặp lại nhau.
Cô nói với thực tập sinh, tự mình đi ra ngoài, sau đó theo Nguỵ Thanh Việt đi đến lối thoát hiểm.
"Đã lâu không gặp, cô Giang." Nguỵ Thanh Việt vẫn dùng kiểu xưng hô nặng nề ấy, anh duỗi tay ra, Giang Độ dường như vẫn chưa quen với việc gặp lại anh, vẻ mặt cô bối rối, hơn nữa, mặt cô đỏ bừng, đôi mắt có một lớp sương mù.
"Nhiều năm như vậy rồi, vẫn giả vờ không quen biết?" Nguỵ Thanh Việt nhìn cô cười, tay vẫn ở trên không, không có ý muốn thu lại, mà trực tiếp nắm lấy bàn tay đang rũ xuống của cô, hơi dùng lực chút, "Tớ là Nguỵ Thanh Việt, không nhận ra tớ nữa?"
Giang Độ lập tức cảm thấy toàn bộ linh hồn mình đều bị bắt chặt lấy.
Hai người duy trì động tác bắt tay ngượng ngùng, Giang Độ mím môi, lớp sương mù trong mắt cô ngày càng dày, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, Nguỵ Thanh Việt không nói chuyện, cũng không tránh ánh mắt, kiên nhẫn chờ cô nhận ra mình, lông mày của anh vẫn đậm như thế, mũi cũng vẫn cao thẳng như thế, đường nét có chút thay đổi, sắc nét hơn, thời gian đã định hình khuôn mặt này.
Thế giới trở nên rất yên tĩnh.
Cuối cùng Giang Độ chậm rãi lộ ra chút ý cười, giống như hy vọng mỏng manh, nở rộ nơi khóe miệng, cô khẽ gật đầu, "Nhận ra." Nói xong rút tay lại, cả người không nhịn được khẽ run lên.
"Nhận ra là tốt, buổi tối có thời gian không? Cùng nhau ăn cơm?" Nguỵ Thanh Việt giọng điệu dò hỏi, nhưng thái độ rất mạnh mẽ dứt khoát.
Trái tim Giang Độ chua xót với tốc độ khó tin, cô nhìn anh không nói nên lời, như muốn phân biệt đâu là mơ, đâu là thực.
Nếu là mơ, hãy nhanh chóng để cô tỉnh dậy.
Cô không nhịn được muốn nhìn ra ngoài, xem nhà cao tầng còn đó không, bầu trời còn đó không, cô còn có thể nghe được tiếng dòng xe chen chúc không, cả đèn giao thông còn sáng đèn không.
"Tớ có thời gian." Ngực Giang Độ hơi phập phồng, bất kể có là mơ hay không, cô cũng phải đồng ý anh đã.
"Được, mấy giờ tan làm? Tớ tới đón cậu," Nguỵ Thanh Việt đơn phương quyết định, anh lấy điện thoại ra, "Để lại phương thức liên lạc."
Anh cũng không quan tâm cách này có quá đường đột hay không, mất liên lạc 12 năm, trong vòng một phút phải nhanh chóng nối liền lại.
Lúc nhập số, ngón tay cử động không rõ ràng, vừa ngước mắt lên, bắt gặp đôi con ngươi đen láy của Giang Độ.
Cô thật sự dường như không biết phải nói gì với anh, càng im lặng hơn trước, Nguỵ Thanh Việt rất muốn tức giận với cô, hỏi cô, rốt cuộc cô bị sao thế tại sao mấy năm qua không tìm thấy người, cũng chưa từng chủ động liên lạc với anh lấy một lần?
Nhưng nhìn thấy Giang Độ, sự khó chịu tích tụ bao năm tan biến một cách kỳ lạ, chỉ là chuyện trong tích tắc.
Buổi chiều anh có buổi lễ ra mắt cần tham dự, do Viện Nghiên cứu Công nghiệp Thông minh của Đại học T khởi xướng, một số công ty lớn cùng với hãng xe hơi nổi tiếng đã tổ chức một trại huấn luyện trí tuệ nhân tạo.
"Liên lạc sau." Nguỵ Thanh Việt vừa nói, điện thoại đã vang lên, anh nói câu "Xin lỗi", trả lời điện thoại ngay trước mặt cô, Giang Độ né tránh, nhẹ nhàng chỉ chỉ với anh, ý là tớ đi trước.
Nguỵ Thanh Việt một tay nghe điện thoại, một tay nắm chặt lấy cô, ánh mắt nói rõ, đừng đi.
Hành vi kiểu này rất không có cảm giác ranh giới, anh không sợ bị cô gái hơn mười năm không gặp phản cảm.
Giang Độ chỉ đành ở nguyên chỗ cũ, cô không nói tiếng nào, như thể đang đứng dưới đáy biển, anh đã nói cái gì, cô thật ra cũng không nghe lọt một chữ, chỉ có giọng nói của anh, cô chỉ nghe giọng nói đó mà thôi.
Nguỵ Thanh Việt vừa nói chuyện điện thoại, đôi mắt lại nhìn cô, ánh mắt hầu như không di chuyển lấy một tấc.
Chuyện này hoàn toàn khác so với kế hoạch ban đầu.
Cái khỉ gì mà tiến hành theo thứ tự, hay lạt mềm buộc chặt, anh cảm thấy kế hoạch sau khi gặp lại cô mà anh đã nghĩ đến vô số lần trước đó đều rất ngốc, anh 28 tuổi rồi, cũng sắp trải qua một phần ba cuộc đời, vậy còn lãng phí cái gì nữa?Cuộc đời ngắn ngủi, anh và cô đều sắp bước qua tuổi 30, đứng trên đống đổ nát của thanh xuân, muốn gì thì phải nói, muốn làm thì ngay lập tức phải làm, cuộc đời không nên để lãng phí thêm một giây nào nữa.
Điện thoại cuối cùng cũng được đưa ra khỏi tai, Nguỵ Thanh Việt nói: "Tớ phải đi rồi, nhưng đúng giờ sẽ tới đón cậu."
Tim Giang Độ đập thình thịch, cố gắng theo kịp nhịp điệu của anh: "Cậu có biết vị trí công ty chúng tớ không?"
"Biết," Nguỵ Thanh Việt đang cười, "Đợi tớ, tớ nhất định sẽ tới."
Giang Độ lại khẽ gật đầu, cô tiếc chữ như vàng: "Vậy tớ đợi cậu."
Cuộc hội ngộ dường như đột ngột, nhưng lại rất tự nhiên.
Tại buổi lễ ra mắt buổi chiều, các thành viên của ban Công tác Khu Phát triển Kinh tế và Công nghệ, các giáo sư của viện nghiên cứu, các nhà nghiên cứu cấp cao đều có mặt ở đây, Nguỵ Thanh Việt đưa Tổng giám đốc triển khai của họ tới, vây quanh chọn chủ đề, anh cùng mọi người chia sẻ ý tưởng kỹ thuật, đồng thời thể hiện rõ cụ thể Mô hình 3D.
Ba hãng công ty xe hơi đến đây đều là đối tác công ty công nghệ Lĩnh Động Nguỵ Thanh Việt đang làm việc, đã xác định phương tiện lái xe thông minh cấp L4 sẽ được tung ra thị trường vào năm 2025.
Toàn bộ quá trình cuối cùng đã được anh tóm gọn trong mười phút, biến thành một video khoa học phổ thông dễ hiểu hơn, và đăng nó lên mạng.
Khi Nguỵ Thanh Việt đến tìm Giang Độ, thực ra đã quá giờ tan làm của cô, anh lái một chiếc Ford Mustang đã được cải tiến, dừng ở bãi đậu xe dưới tầng hầm gọi điện cho Giang Độ.
Ngay sau đó một bóng người bước ra từ thang máy, Giang Độ vừa đi, vừa nhìn xung quanh, Nguỵ Thanh Việt xuống xe, búng tay.
Dáng vẻ cô đi đường nhẹ nhàng lặng lẽ, Nguỵ Thanh Việt cảm thấy mọi thứ đều rất quen thuộc, cảm giác quen thuộc ấy đi kèm với một chút ấm áp khiến người khác chua lòng.
Trên người anh không có gì thay đổi, dáng vẻ điềm tĩnh tự nhiên, đến tham gia buổi phỏng vấn, đi giày thể thao, đến lễ ra mắt mới thay lại áo sơ mi trắng, quần tây dài, đứng thẳng người ở đó, chào Giang Độ:
"Xin lỗi, đến muộn chút."
Giang Độ vén tóc ra sau tai, vành tai trắng nõn đến chói mắt, cô lộ ra nụ cười ngượng ngùng mà anh quen thuộc: "Không sao, tớ tăng ca thêm chút."
Anh chạy lại mở cửa cho cô một cách lịch lãm, chân dài tay dài, cánh tay anh mở cửa có cảm giác sức mạnh một người đàn ông.
"Muốn ăn cái gì?" Nguỵ Thanh Việt rất tự nhiên nói về chủ đề ăn uống, nghe thấy Giang Độ nói "Tớ ăn gì cũng được." anh nói tiếp, "Vậy tớ quyết định."
"Được." Giang Độ yên lặng cài dây an toàn, tư thế ngồi gọn gàng, nhưng cả người đều căng thẳng.
"Nhiều năm thế rồi, giờ gặp tớ vẫn căng thẳng vậy à?" Nguỵ Thanh Việt đùa, liếc cô một cái, tay cô rất ngoan ngoãn đặt trên đùi, anh rất muốn chạm vào bàn tay ấy, giữ nó trong lòng bàn tay mình.
Giang Độ dè dặt mỉm cười, gật đầu, rồi lại lắc đầu, cảm thấy ngơ ngác với sự biểu đạt linh tinh của mình.
"Hôm nay gặp cậu tớ rất vui, cậu thì sao?" Anh ho nhẹ một tiếng, xe từ từ lái ra khỏi bãi đậu xe, lập tức chạy vào trong ánh đèn neon hỗn loạn của thành phố.
Nói thẳng thế đã hoàn toàn nằm ngoài quy luật phát triển tình cảm nam nữ bình thường.
Đúng như anh nghĩ, Giang Độ cảm thấy xấu hổ, đây là tình huống kiểu gì vậy? Nguỵ Thanh Việt cố tình phớt lờ sự chênh lệch mười mấy năm giữa họ, cứ như thể anh và cô, vừa mới bắt đầu liền có thể nói chuyện như thế này ngay.
"Vui." Giọng cô rất nhẹ nhàng, tất cả cảm xúc đều bị dồn nén sau trái tim, ánh mắt bắt đầu lưu động, như thể cảm thấy xe của anh mới lạ, nhìn thoáng qua nội thất trong xe.
Nguỵ Thanh Việt bắt được ánh mắt đang nhìn quanh của cô, giọng nói có ý cười:
"Xe này tớ tự sửa lại đấy, ban đầu là chiếc xe cũ đã qua sử dụng."
Giang Độ ngạc nhiên nhìn anh, Nguỵ Thanh Việt thế mà lại lái xe cũ, giá cả cũng không tương xứng với thân phận người mới nổi về công nghệ như anh, anh không chỉ mua lại xe cũ, mà còn tự mình sửa lại nó?
Nhưng điều này có vẻ cũng không khó hiểu lắm, anh trước giờ vẫn luôn cá tính như vậy.
Không cần cô hỏi, Nguỵ Thanh Việt tiếp tục giải thích: "Thực ra cũng không có gì, trong nước không bằng nước ngoài, ở nước ngoài về mặt này quản lý lỏng lẻo hơn chút, lần này chỉ là để thêm phần thoải mái.
Không giống như ở nước ngoài, có thể lập trình lại mọi chương trình."
"Một mình cậu có làm được không?" Nghe đến kỹ thuật mới, Giang Độ không hề lộ ra vẻ kinh ngạc, chuyện cô quan tâm hơn là có phải do Nguỵ Thanh Việt làm không.
"Được," Nguỵ Thanh Việt nói với cô, "Tớ thích táy máy mấy thứ đấy."
Ánh đèn êm dịu trong xe, chiếu lên từng đường nét của anh, tựa như giấc mộng.
Cảm giác mọi thứ như mơ quá mạnh mẽ, khiến Giang Độ đột nhiên khó thở, cô muốn nắm lấy cánh tay anh, nhưng biết là quá đột ngột, chỉ có thể khẽ thở dài, "Cậu vẫn thông minh như thế."
"Cậu khen tớ, tớ sẽ cảm thấy rất vui." Nguỵ Thanh Việt trở nên rất thích thể hiện tâm trạng hiện tại của mình, anh có cái gì đó, đã thay đổi rất rõ ràng, "Tớ có phải nên khen cậu không, trở nên xinh đẹp hơn rồi?"
Giang Độ cuối cùng cũng cười, cô xấu hổ quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài là những tòa nhà cao tầng vụt qua, cả những ánh đèn đường, thành phố trông giống như một hành tinh đầy màu sắc.
Cô như muốn bật khóc: Cậu đến tìm tớ rồi, Nguỵ Thanh Việt.
Vậy, sau đó thì sao?
"Đến Long Phụng Các đi, ăn cháo tôm hùm, à đúng rồi, không dị ứng hải sản nhỉ?" Giọng Nguỵ Thanh Việt lại lần nữa văng vẳng bên tai, vừa quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của anh.
Giang Độ lắc đầu, cô lại ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng về phía trước.
"Muốn nghe nhạc không?" Nguỵ Thanh Việt nói, "Nhưng chỉ có hai bài."
Giang Độ lập tức quay mặt lại, nhìn anh.
Rất nhanh khúc dạo đầu quen thuộc, lưu luyến của 《Nửa trái tim》vang lên trong xe, tầm mắt của Giang Độ nhanh chóng trở nên mơ hồ, giai điệu năm xưa tựa như dòng nước nhẹ nhàng, quấn lấy họ ở hiện tại.
Họ không nói với nhau câu nào nữa, nghe xong《Nửa trái tim》rồi nghe 《Đêm mưa lạnh》, vòng tuần hoàn, đan xen trước sau, như một vòng tròn không bao giờ thoát ra được, cho đến khi chiếc xe dừng lại gần nhà hàng, Nguỵ Thanh Việt với lấy chiếc áo khoác từ ghế sau, vắt ở cánh tay, cùng Giang Độ đi vào nhà hàng.
Giang Độ vẫn cái tính sao cũng được, cô bảo anh gọi món đi, Nguỵ Thanh Việt cũng không đôi co với cô nhiều chuyện này, rất dứt khoát gọi một đống đồ.
"Có rất nhiều điều muốn hỏi cậu," Nguỵ Thanh Việt cười, "Không biết bắt đầu từ đâu thì tốt, mấy năm nay cậu có ổn không?"
Trong đôi mắt anh khuôn mặt của Giang Độ luôn có chút không chân thực, có thể là do mong đợi quá lâu thành hiện thực, nên mới có cảm giác là lạ.
Khi anh nói câu này, ánh mắt chậm rãi quét qua từng tấc da thịt trên mặt cô, tóc mái rối bù, lông mày, đôi mắt, mũi, đôi môi như bông hồng đỏ.
"Cũng ổn." Giang Độ không muốn nói đến khó khăn, cô cũng hỏi anh: "Cậu thì sao?"
"Vô vị thôi," anh cười ranh mãnh, "Tổ tiết mục mời tớ, không cần phải nói về lý lịch của tớ suốt mấy năm qua nữa nhỉ? Tất cả đều là hàng thật, hy vọng không làm các cậu nghĩ tớ làm giả, chúng ta nói chút chuyện riêng được không?"
Giọng điệu đột nhiên trở nên thân mật hơn chút, Giang Độ lịch sự cúi đầu ăn tôm viên, cô "Ừm" một tiếng, trong đầu chất đống "Chuyện riêng".
"Không biết cậu thích nghe hay không." Nguỵ Thanh Việt nhìn cô thật sâu, anh có thể cảm nhận được Giang Độ đang cố ý tránh anh, có phải do xa nhau lâu quá rồi? Hay là, giống như trước đây?
Anh có chút thất vọng, hoặc có thể là do anh thể hiện sự thẳng thắn vượt quá khoảng cách xã giao của đối phương, sao anh có thể chắc chắn, Giang Độ có gì với anh chứ?
Một khoảng im lặng.
Giang Độ từ từ ngẩng đầu, giọng điệu hết sức thận trọng: "Cậu, còn muốn nói không?"
"Nhất thời không biết nên nói cái gì." Nguỵ Thanh Việt thành thật, cười nói.
"Cậu nói gì tớ cũng thích nghe, như là, nếu cậu muốn nói về lĩnh vực kinh doanh công nghệ Lĩnh Động thì tớ có thể không quá hiểu, tớ rất nhà quê, đối với công nghệ tiên tiến chỉ nghe qua một vài từ." Giang Độ nói xong, sắc mặt hơi ửng đỏ, bị ánh đèn che khuất.
Nguỵ Thanh Việt như thể bắt được cái gì đó, anh cao hứng hỏi: "Nhà quê cái gì? Cậu có chỗ nào nhà quê?"
Giọng Giang Độ không lạnh không nóng: "Tớ rất hiếm khi gọi đồ ăn ngoài, không thích nói chuyện với người khác trên mạng, ngoài công việc ra, dòng thời gian Wechat tớ cũng không có gì, có chuyện thì thông báo cho ông bà ngoại một tiếng, không thích gửi tin nhắn.
Cũng không thích dùng điện thoại, tớ cảm thấy, tớ thật sự lạc nhịp với thời đại, nhất thân mộ khí*, không biết từ này hình dung có đúng không."
*Nhất thân mộ khí: Tinh thần sa sút, phong độ kiệt quệ (trái ngược với "hoạt bát")
"Không có," Nguỵ Thanh Việt dịu dàng cười với cô, "Sao lại gọi là lạc nhịp với thời đại? Không ai quy định phải thích những gì người khác thích cả."
"Cảm ơn cậu đã hiểu." Trong cử chỉ của Giang Độ, có sự khách khí của một người quan sát từ xa.
Nguỵ Thanh Việt nhìn cô chằm chằm, luôn có ý thăm dò, Giang Độ bị anh nhìn dần dần không được tự nhiên, anh cười, hỏi cô: "Ông bà ngoại cậu vẫn khoẻ chứ? Ở đây à hay là?"
"Sức khỏe đều vẫn tốt, hai người đều ở đây, nhưng chúng tớ không mua được nhà, nơi ở cách công ty tớ khá gần, diện tích cũng hơi nhỏ, không to như nhà cũ." Giang Độ khi nói không mua được nhà lại rất thẳng thắn vô tư, như thể cũng không cảm thấy đây là vấn đề lớn gì.
Nguỵ Thanh Việt gật đầu, anh nói: "Tớ nhớ ông ngoại cậu nấu ăn rất ngon." Ngón tay bất giác gõ lên mặt bàn, "Hôm nào, tớ có thể đến thăm nhà không? Thăm ông bà ngoại cậu."
Giang Độ sững người một hồi, vẻ mặt cô không hiểu Nguỵ Thanh Việt rốt cuộc đang nghĩ cái gì, đôi mắt xinh đẹp, lúc nào cũng nhìn người khác với vẻ cảnh giác, còn có chút buồn man mác như làn khói xám.
"Có phải quá đột ngột không?" Nguỵ Thanh Việt hỏi, "Nếu như cậu cảm thấy không phù hợp, coi như vừa rồi tớ chưa nói đến vậy."
"Cậu thật sự muốn đến sao?" Giang Độ nhìn vào mắt anh, có chút rụt rè, "Tớ không biết cậu đang nói khách sáo hay là gì, tớ sợ tớ sẽ hiểu lầm."
"Tớ với cậu làm gì có khách sáo, những gì tớ nói đều là những gì tớ nghĩ trong lòng," Nguỵ Thanh Việt đính chính lại cho cô, "Ăn đi, thử súp gà này, vị không tồi."
"Nguỵ Thanh Việt," Giang Độ đột nhiên gọi tên anh, đợi anh thật sự quay sang nhìn cô, ánh mắt lại trốn quay đi, cô như đang chuyên tâm ăn đồ ăn dưới tay, "Cậu hôm nay tìm tớ, có phải vẫn coi tớ là bạn không? Giống như khi chúng ta còn học cấp ba?"
Nguỵ Thanh Việt tốc độ nhai chậm lại, anh nhấp một ngụm trà, nói: "Không phải, tớ không coi cậu là bạn, cũng không có ý định ấy."
Giang Độ đột nhiên dừng động tác, hơi nhíu mày, mím chặt môi.
Cô nghĩ, thế cậu tới tìm tớ làm cái gì?
"Có bạn trai chưa?" Nguỵ Thanh Việt trầm giọng hỏi cô.
Câu hỏi quá đột ngột, Giang Độ bị câu hỏi đột ngột làm cho lúng túng, cô lắc đầu.
"Khéo thật, tớ cũng chưa có bạn gái.
Cậu nhìn tớ thử xem, làm bạn trai cậu có được không?" Nguỵ Thanh Việt dứt khoát gọn gàng nói ra, anh bày tỏ ngắn gọn, đôi mắt nóng như miếng lưới dày đặc, ụp thẳng lên người Giang Độ..