Giang Độ giật mình nhìn Nguỵ Thanh Việt, giây phút đó, bí mật của cô giống như quả bóng căng phồng đến cực hạn, bị người khác đột nhiên đâm thủng, nhưng cô vẫn phải dùng hết trí tuệ và nghị lực để ngăn cản những người trước mặt nghe thấy âm thanh lớn đó.
"Sao tớ phải viết thư cho cậu?" Lời vừa nói ra, cô đã cảm thấy như khiêu khích, nhưng cô không quan tâm được nhiều thế, kỳ lạ thay, ở tuổi mới lớn, cô thà xúc phạm người con trai mình thích, cũng không nguyện ý nói một từ thật lòng.
Có vẻ như nếu thừa nhận bản thân thích Nguỵ Thanh Việt sẽ trở thành người vô cùng bình thường, giống như sống chết ôm lấy bí mật, thế giới khác lạ, độc lập thành quốc.
Nguỵ Thanh Việt như thể biết trước phản ứng cô sẽ như này, cậu không ngại chút nào, cũng không truy xét, cậu cười khó đoán, nói, "Không phải ai viết thư cho tôi tôi cũng trả lời đâu."
Giang Độ lại sững sờ, cô không thể phân biệt được đây là sự kiêu ngạo Nguỵ Thanh Việt vô tình để lộ vào một thời khắc nào đó, có phải cậu ta cho rằng như này càng giống bố thí hơn? Có thể được cậu hồi thư, là vinh dự lớn nhất của một cô gái.
Nghĩ đến đây tâm trạng của cô không chỉ u ám mà còn có chút ủ rũ.
Cô không biết phải trả lời như thế nào với lời của Nguỵ Thanh Việt, nhìn cậu ấy, tim lệch một nhịp, chỉ đành xoa hai tay với nhau nói: "Tớ đi gọi đĩa hoa quả."
"Để tôi đi." Nguỵ Thanh Việt vẫn dùng giọng điệu thường ngày, cậu ấy nói để cậu đi, Giang Độ không biết nên đi theo hay quay lại, cậu nghiêng đầu ra hiệu cô đi theo, Giang Độ do dự vài giây, vẫn là đi theo.
Lúc trở lại, Giang Độ đột nhiên gọi cậu lại, nói: "Hay là, cậu vào trước đi."
Nguỵ Thanh Việt cười chế nhạo: "Tránh nghi ngờ? Giữa chúng ta không có nghi ngờ mà tránh nhỉ? Cậu xem, cậu còn không muốn tiếp tục viết thư cho tôi."
Thực sự là rất kỳ lạ, con người cậu ta, sao cứ thích trêu đùa người khác thế? Khi Giang Độ nghe thấy hai từ "tiếp tục" chói tai, cô vội vàng phủ nhận:
"Tớ không viết thư cho cậu, không có chuyện "tiếp tục" hay không."
Nguỵ Thanh Việt nói "Ồ" một tiếng, nhìn cô đầy ẩn ý, cười cười: "Xem như tôi lỡ lời."
Bối rối chạy vào phòng riêng trước, một nhóm các bạn nữ đang chen nhau hát "Em là con gái", thấy Giang Độ bước vào, Lưu Tiểu Lạc nhanh chóng kéo cô vào đội hình, đưa micro cho cô.
Giang Độ căn bản không biết hát, cũng không thể xoay người tự nhiên như những người khác, người cô rất cứng, Lưu Tiểu Lạc làm theo Lâm Hải Dương với lớp trường hét lớn:
"Khán giả ở phía sau, để chúng tôi thấy cánh tay các bạn, nào, mọi người cùng high nào!"
Đây là cách bắt chước ca sĩ nổi tiếng yêu thích của mọi người, Lâm Hải Dương liền phối hợp lúc thì vẫy tay, lúc thì huýt sáo, làm như thật sự mở concept vậy.
Điều tồi tệ nhất là Nguỵ Thanh Việt rất nhanh đi vào, cậu ngồi đó, nhìn Giang Độ dưới ánh đèn đan xen bị ép sang trái rồi sang phải, nam sinh lại bật cười.
Đầu óc Giang Độ trống rỗng, đây không phải là hát hò, hoàn toàn giống như thất thố, cô cảm thấy không có gì đáng xấu hổ hơn mình nữa rồi, cô thật sự hy vọng Nguỵ Thanh Việt lúc này không ở trong phòng.
Điều may mắn duy nhất là những hình ngôi sao xoay tròn đó có thể che giấu mọi thứ.
Khi mọi chuyện kết thúc, Giang Độ thấy như được ân xá, cô nhanh chóng đặt micro xuống, ngồi trong góc để tránh phải nói chuyện, cô cầm một miếng dưa đỏ đặt lên môi, từ từ cắn.
"Nguỵ Thanh Việt, cậu thật sự không hát một bài sao?" Trương Hiểu Tường hỏi cậu, "Mọi người đều đang chờ đó!"
Sau một hồi la ó, Nguỵ Thanh Việt mới bằng lòng, chọn một bài, cởi áo khoác, dùng tay ném cao lên, rơi vào lòng Giang Độ, hương hoa lan khô phả đầy mặt, Giang Độ vô thức ôm chặt áo khoác, lập tức phản ứng lại, lúng túng đặt nó sang một bên.
Cậu ấy làm gì vậy? Tại sao lại ném nó về phía cô? Nhưng Nguỵ Thanh Việt làm gì cũng coi đó như điều hiển nhiên, mọi việc cậu ấy làm, không làm màu, cũng không ngang ngược, chỉ là tiện tay ném cái áo, sẽ không ai hiểu lầm, chỉ có cô sóng to gió lớn trong lòng, đồng thời còn đem điều vô ý nhỏ nhoi này mở rộng vô hạn, mở rộng ra ý nghĩa mà cô vừa mong đợi lại cảm thấy không thể.
Áo phao cách cô không xa, ngay sát tầm tay, Giang Độ giả vờ chống tay lên sô pha, nhích tay chút một, đến khi chạm tới được viền áo, không biết là vạt áo, hay là cổ tay áo, ngón út cô nhẹ nhàng đè lên áo, trên mặt không để lộ biểu cảm gì.
Nguỵ Thanh Việt vừa cất lời, các bạn gái đều "Oa" một tiếng, giọng cậu trong trẻo thanh khiết, trầm mặc đứng ở đó, ánh sao lúc thì rơi trên đầu mũi cậu, lúc thì ở vai, Giang Độ im lặng nhìn cậu, cậu không hát mấy bài nhạc thịnh hành, cũng không hát mấy bài tiếng Anh mà mọi người thích thể hiện.
Hát bài 《Nửa trái tim》mà Giang Độ chưa nghe bao giờ.
Khúc dạo đầu của bài hát rất nhẹ nhàng, rất du dương, mang đậm phong cách cổ điển, Giang Độ nhìn lời bài hát trên màn hình, rõ ràng lời bài hát là kiểu "cầu mà không được".
"Không ngờ đấy, Nguỵ Thanh Việt cậu cũng có lúc hát tình ca!" Trương Hiểu Tường là người đầu tiên nói đùa với cậu, cũng chỉ có cô dám đùa, cô nửa đùa nửa thật hỏi, "Không phải là nhìn trúng ai rồi chứ? "
Các bạn nữ lập tức lấy lại tinh thần, đồng thời nhìn Nguỵ Thanh Việt đang tiến đến, cậu ngồi xuống bên cạnh Trương Hiểu Tường, vươn người túm lấy áo khoác, lúc này Giang Độ đã sớm bỏ tay ra rồi.
Cô cảm thấy trái tim mình đột nhiên bị nắm chặt giữa không trung, treo lơ lửng chưa có câu trả lời.
Nguỵ Thanh Việt cười uống nước có ga, cậu lắc đầu: "Nhạt nhẽo, sao cậu cũng vô vị thế, động tí lại nghĩ đến chuyện dở hơi này, bắt buộc phải thích ai đó mới được hát tình ca?"
Không thích, nhạt nhẽo, chuyện dở hơi...!Giang Độ cảm thấy bản thân như bị một cây búa liên tiếp đập mạnh vào đầu, cậu ấy không thích ai, hơn nữa thích người khác là chuyện dở hơi.
Trương Hiểu Tường trong mắt cậu ấy là cô gái vô vị...
Trương Hiểu Tường nhất thời lúng túng, nhưng khả năng thích ứng từ trước đến giờ nhanh, cười nói: "Đùa thôi, sao cậu nhỏ mọn thế, nãy lúc ăn cơm, cậu lôi Giang Độ ra đùa, Giang Độ còn chẳng nói gì."
Nguỵ Thanh Việt có khả năng khiến người khác xấu hổ, tâm lý ngược vô cùng rõ rệt, cứ luôn vô tình để lộ, khịa Trương Hiểu Tường xong cậu vẫn có thể tiếp tục điềm nhiên như không lấy lon nước trước mặt cô ấy rồi uống.
Nhưng có vẻ như Trương Hiểu Tường biết rõ tính cách của bạn học cũ, không thèm để bụng.
May mắn thay, ánh đèn nhiều màu sắc trong phòng có thể che giấu tốt sự ngạc nhiên của Giang Độ, ngoài sự ngạc nhiên, chắc còn có sự thất vọng mơ hồ.
Lâm Hải Dương là vua mic, cậu quả thực không tồi, hú hét lâu như thế mà giọng không bị khàn.
Cuối cùng cậu ấy cố ý chọn bài 《Đêm mưa lạnh》, chỉ vào Giang Độ: "Bài yêu thích nhất của cậu, hôm này cho cậu nghe đủ, nghe xem tớ hát như nào."
Giang Độ muốn chứng minh cho mọi người thấy, cô không quá tự thu mình, cũng không đến mức lạc lõng, nên giây đầu tiên sau khi hoảng hốt, bình tĩnh lại, vỗ tay với Lâm Hải Dương, vỗ tay khích lệ.
Tớ có thể hoà nhập với các bạn cùng lớp, chứ không phải Lâm Đại Ngọc gì đó, cô thầm nghĩ, tớ có bạn, không hề cô đơn.
Cùng với tiếng hát, cơn mưa mùa thu lạnh lẽo đêm ấy hiện lên trước mắt cô, cô nhớ từng giây, từng giây lần đó vô tình gặp được Nguỵ Thanh Việt ở nhà ăn, với dáng vẻ nghiêng ngả của cơn mưa phùn dưới ánh đèn đường.
Bao gồm cả bài hát 《Đêm mưa lạnh》này nữa.
Lâm Hải Dương hát quên mình trọn vẹn cả bài, Giang Độ vỗ tay rất lớn, làm cho hơi đau, Lâm Hải Dương hài lòng nhét mic cho Lưu Tiểu Lạc, nhìn Giang Độ nói: "Sao, không tệ nhỉ."
Rất nhanh sau đó, âm nhạc khuấy động, Lưu Tiểu Lạc thử thách độ khó với bài《Đang sống》của thần tượng Tạ Đình Phong, nghe đinh tai nhức óc.
Không để ý, Nguỵ Thanh Việt đổi chỗ, được nửa chừng cậu lại ra ngoài một chuyến, lúc quay lại, thứ cậu thấy là Giang Độ đang ra sức vỗ tay cổ vũ Lâm Hải Dương, dưới khung cảnh Lưu Tiểu Lạc đang gào thét khàn giọng, cậu đột nhiên ngồi bên cạnh Giang Độ, nghiêng đầu, tựa như đang đứng ngay cạnh tai cô nói:
"Cậu thích 《Đêm mưa lạnh》? Tôi cũng có thể hát bài này, còn hay hơn bạn cậu hát."
Gần quá, gần đến mức luồng nhiệt giữa hơi thở của cậu đều phả hết lên vành tai, câu nói đó, truyền vào tai một cách rõ ràng, Giang Độ toàn thân run lên, giống như phản xạ có điều kiện, rụt người lại phía sau, đôi mắt chớp không ngừng nhìn Nguỵ Thanh Việt.
Cậu dường như chỉ muốn nói với cô một điều như vậy, hiển nhiên dang chân, bắt chéo đầu gối ngồi giữa ghế sô pha.
Sau đó không có gì xảy ra, cả phòng toàn tiếng nhạc, giọng hát, ánh đèn loè loẹt chớp loạn, ai hát gì, trong đĩa trái cây bị ăn mất cái gì, lời bài hát đau lòng nào hiện trên màn hình...!Giang Độ tất thảy đều không còn ký ức nữa, cô chỉ nhớ tới lời nói bên tai cô, luồng khí nhả ra từng chữ rõ ràng của cậu, không gì chân thực hơn, thực đến mức giống như một giấc mơ bất chợt, thật là một cảm giác vừa mâu thuẫn vừa dịu dàng.
Trời đông nhanh tối, bọn họ vừa ra đèn đã sáng, dòng người tụm năm tụm ba giữa đường phố ngập tràn ánh đèn neon, và cả dòng xe như nước chảy.
Khách quan mà nói thì sinh nhật Trương Hiểu Tường lần này mọi người đều đã ăn chơi rất vui, rất thoả thích.
Tất cả những xáo trộn và cảm xúc kỳ lạ cũng vì sự xuất hiện trở lại của ánh đèn, mà dần trở nên nhỏ bé.
Giang Độ bị Lưu Tiểu Lạc khoác cánh tay, thân mật dí sát cùng đi về phía trước.
Thực ra, Giang Độ không quen khoác tay thân thiết với người khác như vậy, nhưng sau khi cùng nhau ăn cơm và hát, dường như trở nên thân thiết là một lẽ tất nhiên.
Đi được một đoạn, vẫn chơi chưa đã, nhưng không thể không tách ra, ai về nhà nấy, chỉ có mình Giang Độ nhà ngược hướng mọi người, còn về Nguỵ Thanh Việt, ngay cả Trương Hiểu Tường cũng không biết cậu sống ở đâu.
"Giang Độ, một mình cậu về được không?" Trương Hiểu Tường hỏi cô, lời vừa nói xong, Lâm Hải Dương xung phong muốn đưa Giang Độ về, Giang Độ nhanh chóng từ chối "Tớ có thể ngồi xe bus, xuống xe đi bộ tầm 100m là tới nhà tớ, rất gần, không cần phiền vậy đâu."
"Vậy được, ngồi xe bus cũng phải an toàn, bây giờ vẫn còn xe" Trương Hiểu Tường cúi đầu nhìn đồng hồ, định bắt taxi với Lưu Tiểu Lạc và mấy người khác, cô cười hỏi Nguỵ Thanh Việt, "Cậu về như nào?"
Ánh mắt Nguỵ Thanh Việt đảo qua chỗ khác, không trả lời, mọi người nhìn theo ánh mắt của cậu, thấy một người đàn ông trung niên cao ráo, dáng người thẳng tắp, áo khoác đen dài đến đầu gối đang đi về phía này.
Một nhóm người, chỉ có Giang Độ và Trương Hiểu Tường từng nhìn thấy Nguỵ Chấn Đông.
Ở trường trung học cơ sở, Nguỵ Chấn Đông cũng được mời đến trường để nói chuyện với tư cách là đại diện phụ huynh, rất ra dáng, Trương Hiểu Tường có ấn tượng sâu sắc về ông, bố của Nguỵ Thanh Việt là một người đàn ông đẹp trai, đứng nơi đó vô cùng thu hút.
Còn Giang Độ, cô cũng từng thấy người này, nhưng đó là một số ký ức rất bạo lực, cô bất chợt còn căng thẳng hơn cả Nguỵ Thanh Việt.
"Chào chú Nguỵ ạ." Trương Hiểu Tường nhìn Nguỵ Thanh Việt vẫn không động đậy, cô do dự, nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn gọi người đang tiến lại gần một tiếng.
Nguỵ Chấn Đông quả thực cao to, khi ông ta đến gần, tự đem theo cảm giác áp chế, dưới đôi lông mày ngay thẳng là đôi mắt cười, nói: "Trương Hiểu Tường, cháu là lớp phó tên Trương Hiểu Tường đấy đúng không?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bởi vì đều không biết Nguỵ Chấn Đông, nhưng rõ ràng là Trương Hiểu Tường có quen biết, người đàn ông này trên dưới đều trông rất giàu có, tràn đầy khí thế, các cô cậu thiếu nhiên vô thức trở nên cẩn trọng.
Có thể được người lớn khí phách như vậy nhớ tên, Trương Hiểu Tường trong lòng vui sướng, cô gật đầu: "Chú Nguỵ vẫn nhớ cháu, cái đó, hôm nay là sinh nhật cháu, cháu mời bạn học đi ăn đi chơi, thật là trùng hợp, gặp được chú ở đây." Cô chỉ tay, cười nói, "Đây đều là bạn học của cháu."
Sau đó, rất tự nhiên nhìn Nguỵ Thanh Việt, cảm thấy tiếp theo là giới thiệu bố cậu ấy, nên để cậu giới thiệu thì hợp hơn.
Điều kỳ lạ là Nguỵ Thanh Việt hoàn toàn không có ý giới thiệu bố mình, Nguỵ Chấn Đông nở một nụ cười giả tạo nhìn con trai mình, nheo mắt, quay sang cười nói với nhóm thiếu niên:
"Chào các cháu."
"Chú...!Chào chú Nguỵ ạ." Mọi người chào hỏi không đều.
Chỉ có Giang Độ không lên tiếng, cô nhìn Nguỵ Chấn Đông với vẻ cảnh giác thậm chí có chút thù địch.
"Bố nói tại sao không tìm được con, điện thoại lại tắt máy, hoá ra ra ngoài đi chơi với các bạn." Nguỵ Chấn Đông nhẹ nhàng nhìn Nguỵ Thanh Việt một cái, một khắc đó, Giang Độ cho rằng ánh mắt đó là khúc đầu của cơn bão, trực giác cô bảo vậy, không kìm lòng được nhìn sang hướng Nguỵ Thanh Việt.
Không khí lạnh như vậy, Giang Độ không hiểu sao chợt rùng mình, cô nhìn thẳng vào Nguỵ Chấn Đông, đột nhiên đứng ra nói:
"Chú Nguỵ, là cháu mượn điện thoại của Nguỵ Thanh Việt chơi game, chơi đến hết pin mất rồi, xin lỗi chú."
Răng lợi lệch lạc, Giang Độ cảm giác quai hàm đang run.
Nguỵ Chấn Đông cười rất khoan dung: "Chuyện nhỏ thôi, các cháu chơi vui là được." Nói xong, biểu thị như vẫn còn chuyện phải làm, để Nguỵ Thanh Việt tự về nhà.
Sau khi ông ta rời đi, mọi người mới lại sôi nổi, Lưu Tiểu Lạc nói rằng bố của Nguỵ Thanh Việt đẹp trai quá, cô chưa bao giờ thấy một ông chú trung niên nào đẹp trai vậy, nhưng thấy Nguỵ Thanh Việt mặt không cảm xúc lắng nghe, không đợi cô ấy mê trai xong, cậu đi tới lề đường bắt xe.
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút kỳ quái, Trương Hiểu Tường cũng cảm nhận được, cô không hỏi nhiều, suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng nở nụ cười, nói trời sắp tối rồi, mọi người về nhà chú ý an toàn, nói một đống lời cảm ơn, dài dòng xong liền đi xem Nguỵ Thanh Việt, đã bắt xe được rồi, cậu ra hiệu tay với vài người:
"Các cậu lên xe đi."
Ai nấy chào nhau xong, đưa mắt nhìn theo mấy người lên xe, Trương Hiểu Tường còn thò đầu ra vẫy tay.
Trong phút chốc, chỉ còn lại Nguỵ Thanh Việt và Giang Độ ở ven đường, dưới màn đêm xanh thẫm..