Lớp học vẫn còn sót lại thoang thoảng mùi cam, giữa chừng, thầy Hứa có vào lớp một lần, các bạn nữ tặng thầy một quả táo và vài miếng socola, thầy Hứa bảo đừng dùng mật ngọt mua chuộc thầy, kiềm chế chút.
Không phải muốn là kiềm chế được đâu ạ, tiết tự học đầu tiên là tiết Tiếng Anh, giáo viên đi dạo một vòng, bật bài kiểm tra nghe, phía sau vẫn có mấy bạn nam không tự giác học tập thì thầm to nhỏ.
Nhịn mãi đến hết tiết, mọi người mới chạy loạn ra ngoài hành lang, tặng quà cho nhau.
Hành lang lạnh như băng, nhưng cũng không giấu được tâm hồn đầy rối loạn của các thiếu niên.
"Cậu ấy hồi âm cậu rồi." Giang Độ đưa bức thư đem theo hơi ấm ấy cho Vương Kinh Kinh, nữ sinh đang nắm tóc búp bê, sửng sốt há miệng không nói gì, nhưng khẩu hình miệng là "Ngụy Thanh Việt".
Thấy Giang Độ gật đầu, Vương Kinh Kinh phun ra câu chửi thề, "Vãi! Vãi chưởng!" Cô ấy "Vãi" đủ rồi thì chợt như lò xo bật dậy, chạy thẳng ra ngoài.
Giang Độ không biết cô ấy bị sao, gọi lên "Vương Kinh Kinh", đuổi theo ra ngoài, chạy về hướng nhà vệ sinh.
Cô đứng trước cửa lớp học, học sinh từ các lớp chạy qua hành lang, bóng người vụt qua cửa kính, vui đùa trong ánh đèn.
Vương Kinh Kinh sớm đã thở không ra hơi, cô ấy đi rửa tay, trong lòng rất cao hứng, "Tớ lẽ ra nên tắm rửa thắp hương để tỏ lòng thành kính, nhưng tình trạng hiện giờ thì không thể, nên tớ sẽ rửa sạch hai bàn tay này, hahaha!"
Trong lớp không an toàn lắm, Lâm Hải Dương là hèn nhất, hở tí lại chõ đầu vào góp vui, Vương Kinh Kinh liếc qua một lượt, thấy Trần Tuệ Minh đang tám cùng các bạn khác không ngừng, không biết là cố tình hay vô tình mà liếc sang chỗ bọn cô hai cái, chắc chắn không có gì tốt, Vương Kinh Kinh thầm nghĩ, cô nhìn thì giống cái loa đó, nhưng lúc cần cẩn thận thì sẽ rất cẩn thận.
Những điều tốt đẹp chỉ nên chia sẻ với những người thân thiết nhất, trên đời không có nhiều người cầu mong những điều tốt lành đến với bạn.
Cô ấy cảm thấy, chuyện Ngụy Thanh Việt hồi âm càng ít người biết càng tốt, tất nhiên, ngoài Giang Độ ra, kiểu văn của cô chỉ biết dựa vào khuôn mẫu, tuyệt đối không viết ra được kiểu thư tình chuyện phiếm như các tay lão luyện.
"Tớ có cái đèn pin nhỏ, chúng ta tìm chỗ nào xem thư đi." Cô ấy đảo mắt điên cuồng như kẻ trộm.
Nghỉ giải lao giữa tiết cũng chỉ có mười phút, điều này nghĩa là phải trốn tiết, Giang Độ tim đập thình thịch, cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy mỏng dính trong tay Vương Kinh Kinh, nếp gấp rõ ràng, là thứ cô đã từng có được trong thời gian ngắn.
Bây giờ, trong tờ giấy ấy đang ẩn chứa cả một thế giới thần bí to lớn, là nơi cô muốn lao vào, nhưng lại không có phương hướng.
*Nguyên văn là vế sau của câu 雾失楼台, 月迷津渡 (Sương mù bốc lên, lâu đài mất hẳn/Bóng trăng mờ che khuất bến đò): Ý chỉ cuộc đời mất phương hướng, mờ mịt như ánh trăng.
Càng là thiếu nữ nội tâm nhút nhát, thì trong những lúc như vậy, họ cũng sẽ trở nên dũng cảm đến bất ngờ.
Ma xui quỷ khiến thế nào Giang Độ lại đồng ý với Vương Kinh Kinh, lần đầu tiên cô trốn học, là vì Ngụy Thanh Việt.
Hai cô gái nhỏ trốn dưới giàn hoa sau toà tổng hợp, Giang Độ cầm đèn pin, bên tai là tiếng sột soạt khe khẽ do Vương Kinh Kinh mở thư, tay cô ấy đang run, suýt nữa không mở nổi bức thư, Vương Kinh Kinh hỏi cô có phải tay cô ấy bị đông cứng rồi không.
Ánh sáng chiếu vào nét chữ cứng cáp của nam sinh.
"XX,
Không biết nên gọi cậu như nào, nên coi cái này như xưng hô, đừng trách tôi.
Dù sao thì cậu cũng chưa từng kí tên.
Nhận được thư cậu, nói thật, tôi cũng không ngạc nhiên, tuy rằng chúng ta có thể không có chút tiếp xúc nào.
Ba bức thư, tôi đều nhận được rồi, cũng đều đọc qua.
Cậu viết thư cho tôi vì lý do gì, tôi nghĩ tôi đoán được, trong mắt các cậu tôi cũng chỉ đẹp trai, học giỏi các thứ, tôi nghĩ các cậu cũng không hiểu được rồi.
Nếu chỉ hai điều trên thu hút cậu thì tôi muốn nói với cậu rằng, tất cả chỉ là sự hào nhoáng bên ngoài, không đáng để cậu nhiệt tình hão huyền.
Khuôn mặt là trời sinh, tôi chưa từng cảm thấy ngoại hình bản thân vượt trội, vượt trội đến mức được người khác yêu thích.
Nếu chỉ dựa vào ngoại hình mà được yêu thích, thì tôi nên được yêu thích từ lâu rồi mới đúng.
Còn về thành tích, chỉ cần không quá ngu đần, cố gắng một chút, kết quả sẽ không tệ.
Mỗi người đều có một mặt không ai biết, thậm chí đó là mặt tối, tôi vô cùng thành thật muốn nói với cậu một chút, bởi vì tôi cảm thấy ba bức thư của cậu đều chân thành.
Tôi buộc phải nhắc nhở cậu, bởi vì tôi không phải là hình mẫu hoàn hảo mà mọi người vẫn nghĩ đến.
Tôi có thể trả lời những vấn đề cậu quan tâm.
Tôi sẽ cố gắng đến Mỹ học, ở đây không có gì để lưu luyến cả.
Tôi thường không lau bàn ghế, cứ thế ngồi thôi, con trai thật ra không để ý mấy cái này.
Còn có cái cây trước thư tôi, tớ đoán, cậu chắc là dựa vào cửa sổ lớp, thuận tiện ngắm cảnh, thế nên mới nghĩ nhiều như vậy, tôi không hiểu sao con gái mỗi ngày nhìn cái cây hay một con chim cũng có thể có nhiều suy nghĩ, cảm xúc về thế giới đến thế, nhưng tôi tôn trọng cảm giác này, thế giới vốn dĩ không đồng đều, cách hiểu của mỗi người khác nhau, nếu cậu nhìn thấy mặt này của thế giới, thì có lẽ thứ tôi nhìn thấy lại chính là mặt kia của thế giới.
Những chuyện vặt cậu chia sẻ trong thư rất thú vị, chắc hẳn bố mẹ cậu đều rất thương yêu cậu, người lớn lên trong gia đình hạnh phúc, mới có thể chú ý đến những điều vụn vặt trong cuộc sống, đồng thời cũng có thể từ những điều nhỏ nhặt này tinh lọc được những mặt đẹp nhất."
Đọc đến đây, Vương Kinh Kinh cuối cùng cũng không nhịn được kêu to một tiếng, kinh thiên động địa, "A, cậu ấy hiểu tớ quá, sao cậu ấy biết được bố mẹ thương tớ nhất vậy."
Giang Độ hai mắt tê dại, nắm chặt đèn pin, Vương Kinh Kinh dường như cũng không cần câu trả lời của cô, tự mình kêu gào xong liền vội suỵt suỵt nói "Yên lặng yên lặng", thật ra, Giang Độ căn bản chưa hề nói một lời.
Cơn gió lạnh lẽo như xuyên qua lục phủ ngũ tạng, hai má như bị đóng băng, hai người lại chụm đầu vào nhau.
"Trong thư cậu có xúc động với sự chảy trôi của thời gian, không cần thiết quá đau buồn, tương lai đáng mong đợi, con người nên nhìn về phía trước, đắm chìm trong quá khứ không có tác dụng gì.
Ít nhất thì với tôi mà nói, quá khứ không đáng để hoài niệm, tôi mong đợi cuộc sống tương lai hơn.
Nhưng trải nghiệm sống của chúng ta khác nhau, quan điểm của cậu không hẳn giống tôi, mỗi người có một đánh giá riêng.
Ba bức thư đó không có đem đến phiền phức cho tôi, có lẽ tôi thoải mái hơn cậu nghĩ nhiều, tôi không dễ bị thứ gì làm phiền.
Tôi không biết nói lời chúc phúc cho lắm, nhưng phải nói gì đó làm đoạn kết, vậy thì chúc cậu học hành tiến bộ, đây có lẽ là điều cậu đang quan tâm.
Tôi có cho cậu mã QQ, cậu có thể add, còn nếu cậu thích nói chuyện qua thư hơn thì tuỳ cậu."
Thư kết thúc ở đây, Vương Kinh Kinh bỗng lật mảnh giấy lại, tạo ra một luồng khí, khiến Giang Độ giật mình, cô còn muốn đọc lại lần nữa.
Quả nhiên, đằng sau là một dãy chữ số.
Vương Kinh Kinh như phất lá cờ chiến thắng, "Aaaaaa, Ngụy..." Giọng nói đột nhiên nhỏ lại, cô ấy sống chết kéo tay áo Giang Độ, hai mắt sáng rực, "Số QQ của Ngụy Thanh Việt này, mẹ ơi, tớ có được số QQ của cậu ấy!"
Giang Độ bị kéo đến loạn xạ, cô cố gắng như đeo chiếc mặt nạ, khéo léo phối hợp với sự phấn khích của bạn mình.
Nhưng lòng cô đang ngẩn ngơ, đây là Ngụy Thanh Việt viết sao? Thật sự là cậu ấy viết sao?.
truyện ngôn tình
Cô dường như đã chạm vào những đường vân tỉ mỉ hơn, những đường gân rõ ràng hơn, nếu như Ngụy Thanh Việt là cái cây.
Mắt Giang Độ như tê liệt, thậm chí cô cũng không có cách nào thoải mái nói với Vương Kinh Kinh, "Chúng ta đọc lần nữa đi."
Kì lạ quá, thật ra không cần phải đọc lại lần nữa, cô chỉ cần đọc qua là đã nhớ rồi.
Mỗi chữ cậu nói, mỗi dấu chấm phẩy cậu viết, mỗi một nét bút, mỗi một lần nhấn tay, đều in sâu vào tim cô chứ không chỉ trên giấy.
Trí nhớ của Giang Độ rất tốt, nhưng lần đầu tiên cô phát hiện, hoá ra, bản thân mình có thể nhìn qua là không quên.
Bên tai là tiếng Vương Kinh Kinh nói năng loạn xạ, cô ấy nói cái gì Giang Độ cũng cảm thấy vô cùng xa vời, giống như lúc ẩn lúc hiện trong biển sương, cô đắm chìm trong bức thư hồi âm vừa nãy, bức thư đó giống như tiếng vọng cực lớn gõ vào vách tường trái tim cô một hồi lâu.
Cậu ấy nói, cậu ấy sẽ đi Mỹ.
Cậu ấy nói, "chắc hẳn cậu có bố mẹ thương yêu".
Không phải đâu, Ngụy Thanh Việt, tớ chỉ là giả vờ trong thư rằng tớ có bố mẹ thương yêu, thật ra đó là ông bà ngoại tớ.
Có ai yêu thương cậu không? Tại sao cậu không chút nào lưu luyến quê hương?
Trái tim Giang Độ, bỗng bị liên luỵ đau theo, cô cứng đờ đặt tay dưới môi, khẽ thở dài, cả người bị Vương Kinh Kinh vỗ vỗ vai.
"Bạn cùng bàn à, cậu nói xem bức thư này cậu ấy có ý gì? Là cho phép tớ tiếp tục viết thư nhỉ? Có phải Ngụy Thanh Việt thích tớ rồi không, Lâm Hải Dương từng nói với cậu ấy, người viết là tớ, cậu ấy quen tớ hả?"
Vương Kinh Kinh nói quá nhiều, Giang Độ định thần lại, cũng không biết nên trả lời câu nào trước.
"Cậu nói xem, hồi âm như nào bây giờ!" Vương Kinh Kinh cố kìm nén sự phấn khích, cô ấy không bao giờ nghĩ rằng Ngụy Thanh Việt lại trả lời bằng bức thư dài như vậy, cậu ấy lại có nhiều điều muốn nói như vậy, tuy rằng có vài lời cô ấy không hiểu ý nghĩa thực sự lắm.
Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là cô ấy nhận được thư hồi âm của Ngụy Thanh Việt, cô ấy là độc nhất vô nhị, Ngụy Thanh Việt bật đèn xanh với cô ấy, sự tự phụ của cô gái nhỏ tự nhiên cũng từ đó mà nổi lên.
Trong khoảnh khắc, Vương Kinh Kinh thậm chí nảy ra một ý nghĩ trước nay chưa từng có, cô ấy đắn đo một chút rồi nói với Giang Độ.
"Hay là, sau này tớ tự mình viết thư, cậu có thể cho tớ chút lời khuyên, tớ cảm thấy mình vẫn nên tự viết thư cho cậu ấy thì hơn, nếu không thì thể hiện tớ thiếu thành ý quá, cậu nói xem?"
Trái tim Giang Độ trong phút chốc nhói đau như bị kim chích.
Cô không nói nên lời vài giây, hơi thở ngưng trệ, có thứ gì đó bị tước đi không thương tiếc - đây vốn là cô tự chui đầu vào rọ, cô không có dũng khí, tự nhiên cũng không xứng.
"Được," cô giả vờ bình tĩnh như không thể bình tĩnh hơn, nhẹ nhàng nói, "Như vậy đi.".