Thay Lời Vong Linh

Chương 53: Khách sạn như ý 1




Thích An đã nhận được tin nhắn thông báo nhiệm vụ tháng này: [Khách sạn Như Ý, số 54, đường Dư Lâm, khu Bình Dương, thành phố Y]. Ngoài ý muốn là địa chỉ nhiệm vụ lần này nằm ngay trong thành phố, không cần đi ra ngoài như lúc trước nữa. Cô nhận nhiệm vụ vào ngày thứ hai, ở trường học đến hết thứ sáu mới đi đến đó cẩn thận xem thử một lần.

Khách sạn Như Ý ở gần trạm xe lửa phía tây thành phố, mà phía tây toàn là mấy khu nhà kiểu cũ, nhà cửa tương đối thấp bé không giống trong trung tâm nhà cao tầng san sát. Vì chỗ đó lưu lượng người qua lại rất lớn nên khách sạn nhà nghỉ nhiều như lông trâu, lừa đảo móc túi hoành hành, ăn xin giả đầy rẫy, thậm chí còn từng xuất hiện cả buôn người.

Thích An chủ yếu tìm hiểu về khách sạn Như Ý. Nó nằm trong một con hẻm ở khu tập trung toàn các khách sạn nhà nghỉ nhỏ, đầu hẻm là một spa và salon tóc be bé, vị trí rất hẻo lánh. Ngoài hẻm dán đầy các thể loại tờ rơi quảng cáo, khách cũng do người đứng ở ngoài kéo vào mới biết, nếu không từng thuê phòng thì sẽ không thể nào biết trong đó có một cái khách sạn như vậy.

Vì muốn tăng lượng khách nên họ cũng có một trang web đặt phòng. Thích An xem bình luận, gần trăm cái bình luận phần lớn là đánh giá thái độ phục vụ hoặc chất lượng phòng linh tinh, chỉ có duy nhất một cái khiến cô nhìn nhiều vài lần.

[Khách sạn này có quỷ đó. Lão tử thuê phòng mùa hè mà ngủ đến nửa đêm bị lạnh tỉnh, sau đó còn cảm giác có thứ gì đè trên người không động đậy nổi! Nếu không phải lão tử vừa niệm Phật hiệu vừa cầu xin Chúa không chừng đã chết ngắc ở đó rồi!]

Phía dưới là khách sạn trả lời: [Nhiều chuyên gia đã giải thích hiện tượng bóng đè bằng khoa học, căn bản không có quan hệ với quỷ. Còn về chuyện lạnh thì có lẽ là khách để điều hòa thấp quá nên mới bị lạnh tỉnh đấy ạ.]

Bóng đè sao?

Thích An chưa từng bị bóng đè, nhưng ở trên mạng có rất nhiều người nói đã từng trải qua cảm giác đó, kiểu như ý thức tỉnh táo nhưng không thể động đậy, giống như bị thứ gì đó giữ chặt. Nhưng mà... Bóng đè hẳn là không nguy hiểm tính mạng chứ? Nếu không sao lại có nhiều người trải qua và kể lại được như vậy?

Trong quá trình Thích An chạy tới khách sạn Như Ý, cô do dự một lát, cuối cùng mở điện thoại ấn quay video quá trình nhiệm vụ. Nếu sau khi nhiệm vụ hoàn thành mà cô còn sống, qua thêm mấy ngày sẽ phát lên phòng live stream, như thế an toàn hơn nhiều so với trực tiếp live stream. Do gần đây cô không làm live stream nữa, tin nhắn dồn đống lại thật nhiều, gần như đều hỏi cô còn sống hay không hoặc có phải bị cảnh sát bắt rồi không.

4 giờ chiều Thích An mới bắt đầu xuất phát, lúc đến phía tây trời đã hơi tối. Cô đang vừa dựa theo hướng dẫn trên web vừa dò đường tìm khách sạn Như Ý thì bị một cặp nam nữ chặn đường. Hai người đó tỏ ra đáng thương xin cô tiền ăn cơm, nói là mấy ngày rồi chưa được ăn cái gì. Thích An liếc mắt họ một cái, không nói gì đi thẳng.

Hai người đó vẫn còn bám theo cô, Thích An cúi đầu nhìn chỉ dẫn trên điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên nói: "Bố tôi là cảnh sát."

Hai người kia đang kể lể được một nửa lập tức tắt tiếng chuồn mất. Tùy Uyên chưa từng thấy chuyện như vậy bao giờ, giống như một đứa bé không rành thế sự hỏi: "Sao cô không cho bọn họ chút tiền? Đã phải đi ăn xin, hẳn là trong nhà có nỗi niềm khó nói." Hiện tại anh nói chuyện kiểu nửa cổ đại nửa hiện đại nghe càng quái quái.

Thích An thấy xa xa biển hiệu của salon tóc, khẳng định đi đúng hướng, dừng chân nói với anh: "Ở đây kiểu ăn xin này mười người thì trong đó chín người là giả. Có những kẻ thật sự chỉ muốn lừa ít tiền của người ta, cho tiền là đi. Còn một loại khác nữa..." Cô vừa nói vừa ra hiệu cho Tùy Uyên đi theo về phía khách sạn Như Ý: "... Đáng sợ hơn nhiều. Bọn họ nói chưa ăn cơm, anh đưa tiền họ cũng không cầm, chỉ xin anh dẫn đi ăn cái gì đó là được. Lúc đó anh sẽ cảm thấy mấy người này có lẽ thật sự gặp việc khó khăn, đưa tiền cũng không cầm cơ mà, chắc là đói thật chứ không phải lừa đảo đâu."

Tùy Uyên nhíu mày: "Vậy là họ không phải ăn xin?"

"Đương nhiên không phải, anh ngây thơ quá rồi." Thích An nhìn anh nói: "Đến lúc đấy chỉ cần anh đồng ý, bọn họ sẽ vừa rối rít cảm ơn vừa đưa anh đến một quán cơm nào đó, trên đường còn cố gắng nói chuyện phân tán sự chú ý khiến anh không nghi ngờ gì đi theo họ. Nếu trong lúc đó anh thấy một quán cơm khác bảo họ vào, họ sẽ làm ra vẻ ngại ngùng nói quán này đắt lắm, chỗ kia có một quán rẻ hơn lại ăn ngon..."

"Chủ quán kết phường với họ?"

"Đúng vậy, hơn nữa một khi bước vào sẽ không thể ra được nữa. Đây đều là cách mấy tên buôn người lừa bán người ta đó."

Khi hai người đang nói chuyện đã đi đến gần salon tóc, lúc này một phụ nữ trung niên nhìn thấy họ, thấy trên lưng Tùy Uyên đeo ba lô to, hai mắt phát sáng đi lên đón tiếp, nhiệt tình như thấy khách quý vậy.

"Hai người tìm phòng sao? Nhà chúng tôi vừa sạch sẽ giá cả lại rẻ! Hơn nữa đoạn đường này cách âm rất tốt, buổi tối ngủ nhất định không bị ồn ào đánh thức!"

Thích An nhìn thoáng qua bảng quảng cáo đèn nhấp nháy "Khách sạn Như Ý vào ngõ 30 mét", cô hỏi: "Là khách sạn này sao?"

Người phụ nữ tươi cười gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là khách sạn này! Cô xem ở đây nhiều người như vậy, tối đến nhất định ồn ào nhốn nháo. Trong ngõ nhỏ lại không giống, cô đừng nhìn hẻo lánh như vậy..."

Thật đúng là giỏi nói, khuyết điểm đều thành ưu điểm rồi. Thích An không muốn trì hoãn, vội vàng ngắt lời bà ấy bảo dẫn bọn cô vào.

Lối vào khách sạn chỉ là một cánh cửa nho nhỏ, bên trong cũng chỉ có một bàn đăng kí đơn giản, bán một ít đồ ăn và đồ dùng. Một người đàn ông trung niên ngồi trong quầy vừa xem ti vi vừa ngáp, người phụ nữ vừa bước vào thấy thế gương mặt tươi cười lập tức biến mất, hóa thành cọp mẹ rống to bảo ông ta nhanh đăng kí cho khách. Vừa quay mặt lại cười nhiệt tình với Thích An.

Thích An xua xua tay: "Không sao đâu, dì cứ ra ngoài đón khách đi."

Chờ người phụ nữ đi khỏi, cô mới rút chứng minh để lên mặt quầy nói với người đàn ông: "Một phòng đôi, ở trước hai ngày."

Người đàn ông không ngẩng đầu lên, vừa ghi chép vừa làm như không thấy cái khẩu trang trên mặt Thích An, không hề có ý định xem thử cô có phải người trên chứng minh thư không. Rất nhanh ông ta đã đăng kí xong, lấy một chùm chìa khóa lười biếng đưa cho cô: "Tầng hai, phòng cuối bên trái."

Lúc cô nhận chìa khóa chú ý tới trên bức tường treo chìa chỉ còn có 2 chùm, nói cách khác ở đây còn rất ít phòng trống. Việc này đối với bà chủ là chuyện tốt, nhưng đối với Thích An thì không. Cô biết quỷ hồn kia rất nhanh sẽ xuất hiện, nhiều người như vậy nói không chừng sẽ liên lụy đến người bình thường mất. Nhưng địa điểm nhiệm vụ ở đây, dù ngày nào cô đến thì cũng có khách thôi, chỉ đành xem từng bước vậy.

Thích An cầm chìa khóa lên tầng hai cùng với Tùy Uyên, phát hiện tầng hai có 4 phòng, tầng một cũng chỉ có 3 phòng, tổng cộng 7 phòng dành cho khách. Như vậy tính cả bọn họ thì có 5 phòng có người ở.

Rất nhanh đã đến phòng cuối cùng bên trái, Thích An cắm chìa mở cửa, trong lòng bỗng nhiên nhớ đến không biết từng đọc được ở đâu một câu nói: Ở khách sạn ngàn vạn đừng ở gian cuối cùng. Cô nghĩ chắc nói linh tinh thôi, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, gian phòng cuối khách sạn nào cũng có quỷ.

Nghĩ thế cô đẩy mở cửa, nương theo ánh sáng trên hành lang tìm thấy công tắc đèn trên tường. Một khắc lúc đèn sáng, cô nghĩ... có lẽ câu nói kia không phải nói bừa rồi.

Bởi vì hiện tại trong gian phòng có một con quỷ phiêu phiêu, kinh dị nhất là nó còn đang nhìn chằm chằm bọn họ. Đột nhiên không kịp chuẩn bị tinh thần nhìn thấy nó nên tim Thích An đập hụt một nhịp, cũng may gần đây thấy nhiều rồi, cô mặt không đổi sắc giả vờ không phát hiện, dời tầm mắt nói một câu: "Phòng này trang trí ổn đấy, nhìn cũng sạch sẽ."

Tùy Uyên ngu ngốc chỉ chỉ con quỷ: "Một con quỷ to như vậy cô không phát hiện ra sao?"

Thích An: "..."

Nhanh như vậy đã không giả vờ nổi nữa. Cũng may hình như con quỷ này không có trí lực, chỉ phiêu ở đó nhìn họ, đối với lời Tùy Uyên nói cũng không phản ứng gì. Cô chưa kịp nói gì Tùy Uyên đã bước qua nắm cổ áo quỷ hồn muốn biến thành hồn thể. Thích An vội nói: "Anh đừng có lãng phí máu của tôi, anh nghĩ rằng dùng kim đâm không đau hay sao?"

Vì thế anh kịp thời ngừng lại, nhưng tay cũng đã chộp vào chỗ cổ áo quỷ hồn. Ngay sau đó Thích An và anh cùng sửng sốt... Không phải anh chưa biến thành hồn thể sao? Sao có thể chạm vào con quỷ này?

Tùy Uyên không thể tin nổi buông tay ra, lại nhéo nhéo cánh tay nó, sau đó quay đầu nói với Thích An: "Sao tôi lại đụng được nó?"

Thích An cao hứng: "Có lẽ là chấp niệm khen thưởng của nhiệm vụ lần trước đã cường hóa Tỏa Hồn Thạch!"

Tùy Uyên gật gật đầu, lại túm cổ áo quỷ hồn kéo nó ra cửa, trước khi đóng cửa còn cảnh báo một câu: "Nếu dám vào sẽ chết thêm lần nữa!" Nhưng con quỷ này giống như không có nhận thức, không biết anh nói cái gì, Tùy Uyên vừa đóng cửa quay lại đã thấy nó xuyên qua ván cửa phiêu vào.

Thích An buồn cười: "Thôi bỏ đi, đây chắc là chỗ nó chết, nói không chừng là chúng ta lấn chiếm địa bàn của nó đó."

Tùy Uyên liếc cô, hừ nhẹ: "Là tự cô nói đấy nhé, nếu nó nhân lúc cô tắm rửa xông vào tôi cũng mặc kệ."

"..." Thích An nghĩ nghĩ, nói: "Lúc tôi tắm anh có thể giữ nó mà."

"Đừng có mơ! Bản tướng quân cũng không phải người hầu của cô!"

"Ba ly kem."

"Không được," Anh dừng một chút: "Ít quá."

"... Năm ly."

"Thêm một nồi lẩu."

Thích An nghiến răng: "Ha ha... Tôi không tắm nữa."

Tùy Uyên chọn mi: "Tùy thôi, dù sao người toàn thân bốc mùi cũng không phải tôi."

Thích An cười: "Không sao, trước khi ngủ tôi sẽ lăn lên giường anh một vòng cọ chăn."

"..." Tùy Uyên hừ lạnh: "Năm ly thì năm ly. Tắm đi nhanh lên!"

Thích An đắc ý vừa hát vừa đi vào phòng tắm, vài giây sau vẻ mặt đau khổ lùi lại, nói với Tùy Uyên: "Lẩu thì lẩu, nhưng anh phải chịu trách nhiệm hai con quỷ."

Cô chỉ chỉ phòng tắm, Tùy Uyên nhướng mày đứng dậy đi vào, rất nhanh lôi ra một nữ quỷ. Hai con quỷ một nam một nữ tuổi xấp xỉ đờ đẫn giống nhau, nhìn ngoại hình thì không thấy có vết thương rõ ràng, không biết có phải vợ chồng không, hoặc là chết như thế nào. Nhưng nhìn bọn họ kiểu này chắc không phải mục tiêu nhiệm vụ, có khi còn là bị lệ quỷ giết chết nữa không chừng.

Thích An tắm xong đi ra thấy Tùy Uyên vẫn đang hai tay giữ hai con quỷ, thấy cô ra mới thả tay. Cô ngồi chờ đến 11 giờ cũng không thấy gì kì quái, quyết định đi ngủ.

Ngay lúc cô mơ màng ngủ, một tiếng hét đâm thủng màng nhĩ truyền ra từ phía đối diện. Thích An bừng tỉnh xoay người ngồi dậy, Tùy Uyên đã chuyển về hồn thể trực tiếp xuyên tường biến mất ở bên ngoài.

Đến lúc Thích An mở cửa, những người ở phòng khác cũng lục tục xuất hiện, tiếng hét chói tai từ căn phòng đối diện cũng đã biến mất, không thấy còn động tĩnh gì nữa. Mấy người khách ngáp dài ngó nghiêng, tò mỏ hỏi nhau có chuyện gì vậy. Người đàn ông ở cạnh phòng cô đi đến căn phòng đối diện gõ cửa lớn tiếng hỏi: "Có người ở trong sao? Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Cần hỗ trợ không?"

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng đáp lại.

Lúc này Tùy Uyên xuyên cửa đi ra, thần sắc nặng nề nói với Thích An: "Về phòng rồi nói."

Thích An nhìn mấy người khách, chỉ có căn phòng cạnh cầu thang không mở cửa, có lẽ là không có người ở.