Thay Lời Vong Linh

Chương 29: Một đêm ở cục cảnh sát




Dưới tầng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, nghe chừng có ít nhất cũng mười người. Mấy người trong phòng nhìn nhau, Mã ca cười khổ: "Khẳng định là cảnh sát tới rồi."

Thích An chột dạ chỉnh chỉnh lại khẩu trang, điều chỉnh tốt camera di động, khẩn trương nhìn ngoài cửa.

Rất nhanh một nhóm cảnh sát mặc đồng phục ào tới. Người đi đầu tuổi còn rất trẻ, hắn đảo mắt nhìn trong phòng một lượt, tầm mắt rơi xuống Thích An, tiếp theo nhanh chóng cất bước đi tới vươn tay: "Vị chủ bá này, mời cô đưa điện thoại cho tôi."

Thích An giơ tay ấn nút di động, muốn mở miệng từ chối lại nghe hắn nói: "Còn muốn mời cô về cùng chúng tôi một chuyến, hỗ trợ điều tra."

"..."

Hoàn toàn không phải ngữ khí thương lượng, không có chút đường sống nào.

Thích An bất đắc dĩ gỡ xuống di động giao cho hắn, nói: "Tôi chỉ live stream, không có phạm tội."

Hắn cười một tiếng, nhưng ý cười còn chưa đến đáy mắt: "Chúng tôi cũng chỉ mời cô về hỗ trợ điều tra, không phải muốn bắt cô."

Chỉ là nói cho dễ nghe mà thôi.

Nhận di động, hắn trực tiếp tắt nguồn, cho một ánh mắt với những cảnh sát đứng sau. Những người đó lập tức tiến lên không khách khí tịch thu di động của mấy người Mã ca, lại phân tán đến các phòng cầm ba lô của họ đến. Một người lại đây gật đầu với tên cảnh sát đứng đầu, hắn nghiêng người làm một tư thế mời, nói: "Hiện tại mời các vị đi theo chúng tôi một chuyến."

Thích An nhíu mày: "Việc ở đây mấy người định mặc kệ?"

"Hả? Việc gì?" Hắn ra vẻ khó hiểu, sau đó bừng tỉnh cười: "À, cô nói là chuyện mấy người vì thu hút chú ý, cùng nhau thiết kế ra trò live stream vừa rồi? Không thể không khen ngợi, hiệu ứng đặc biệt làm không tệ."

Mã ca sắc mặt hơi đổi, tiến lên hai bước chắn trước Thích An, nhìn chằm chằm hắn nói: "Anh rõ ràng biết đó là thật, căn bản không phải chúng tôi thiết kế!"

Hắn nhún vai, khóe miệng câu thành nụ cười không chút để ý: "Tôi nói giả thì chính là giả. Có ý kiến gì không? Về trong cục rồi nói. Các vị, mời đi."

Thích An nhìn ba người Tiểu Tô nói: "Dù các anh định xử lý chuyện tôi truyền bá mê tín dị đoan cũng không cần thiết liên lụy người vô tội chứ? Tôi đi cùng các anh là được."

Hắn ta cười nhẹ, nhướng mày: "Vị chủ bá này thật đúng là ngây thơ. Cô có biết cô làm lớn chuyện đến thế nào không? Hôm nay tất cả mọi người phải cùng theo chúng tôi về một chuyến. Tôi khuyên mọi người tốt nhất nên hảo hảo phối hợp, nếu không tôi không ngại dùng vũ lực đâu."

Tùy Uyên nhíu mày trầm giọng: "Cho ta chút máu, để ta giáo huấn hắn!"

Thích An không thể không lắc đầu, trong lòng cũng biết chống đối lại phía chính phủ là tuyệt đối không được, chuyện duy nhất cô có thể làm bây giờ là tạm thời phối hợp với bọn họ. Nhưng mà...

"Tầng hầm ở đây mấy người có thể cho người tới khai quật được không? Tra xét chuyện buôn người và tham gia ngược đãi cô gái kia ba mươi năm trước nữa? Còn có thân thế, người nhà cô ấy, mấy người có thể đi tìm không?" Thích An hỏi.

Tên cảnh sát nhìn cô như nhìn đứa ngốc: "Cô nói xem?"

Thích An cong cong khóe miệng: "Xem ra là không rồi."

Nếu họ đồng ý làm vậy chẳng khác nào thừa nhận chuyện live stream đêm nay là có thật, mà hiện tại rõ ràng là họ muốn biến tất cả những việc này thành trò lừa gạt.

Thích An bất đắc dĩ thở dài, xoay người ra cửa. Tên cảnh sát kia đi sau cô, lúc xuống tầng ra hiệu cho cô lên xe phía trước.

Thích An ngồi ở ghế sau, Tùy Uyên vừa ngồi cạnh cô, tên cảnh sát kia đã mở cửa đặt mông ngồi xuống.

Tùy Uyên: "..."

Anh sắc mặt xanh mét dịch lên ghế phụ, quay đầu nói với Thích An: "Quỷ hồn giết người thì ngươi không cần chịu tội, chi bằng để bản tướng quân giết phứt hắn đi!"

Thích An nhìn lướt qua người ngồi cạnh, cố ý nói: "Tạm thời không cần, nhìn ấn đường anh ta biến đen thế kia, rất nhanh sẽ gặp xui xẻo thôi."

Tên cảnh sát hơi nghiêng đầu hỏi cô: "Cô đang nói chuyện với ai?"

Tùy Uyên trầm mặt nói: "Nói với hắn đang nói chuyện với lão tổ tông nhà hắn đó."

Thích An không nhịn được phì cười, sau đó nghiêm mặt nói: "Anh ấy nói anh ấy là lão tổ tông nhà anh."

Cơ mặt hắn run rẩy hai cái, giương mắt nhìn lên ghế phụ Thích An vừa nãy nhìn, trong lòng biết ở chỗ đó hơn nửa là có quỷ hồn đang ngồi, nhưng hắn không nghe không thấy, không cần thiết phải cãi nhau với quỷ hồn. Hắn nhíu mày phân phó: "Tiểu Vương, xuất phát đi."

Thích An bị say xe có chút nghiêm trọng. Bình thường cô muốn ngồi xe phải uống thuốc trước, mà lần này đột ngột không chuẩn bị, trong lúc xe chạy dần dần cảm thấy buồn nôn. Cô cố gắng chịu đựng, kéo kéo khẩu trang cao lên vài phần, muốn ngăn cản mùi điều hòa trong xe ô tô. Tên cảnh sát bên cạnh liếc mắt, cho rằng cô lo lắng thân phận bị tiết lộ, cười nhẹ nói: "Yên tâm, chỉ cần cô chịu phối hợp công tác điều tra, chúng tôi có thể đảm bảo không điều tra thân phận thật của cô."

Thích An cảm giác cơn buồn nôn đã trào lên tới cổ, vội vàng nuốt nước miếng gian nan nói: "Phối hợp? Chính là nói với mọi người những thứ kia là do chúng tôi tạo ra? Nhưng giờ mới làm có phải đã chậm rồi hay không? Từ lần trước lúc ở thôn Hòa Bình cũng có cảnh sát mấy người tham dự đó."

"Tôi với lão gia hỏa lần trước bất đồng." Hắn dựa đầu vào ghế cười cười: "Xem ra cô chưa biết nhỉ, ông ta từ chức rồi."

Thích An kinh ngạc: "Từ chức? Là sa thải mới đúng chứ gì?"

"Là gì thì quan trọng lắm sao?" Hắn thanh thản duỗi eo, hơi mở ra cửa sổ xe, nhìn bên ngoài nói: "Tóm lại, lần này cô phải dựa theo chúng tôi nói mà làm, nếu không... Cô hiểu chứ?"

Thích An không nói chuyện nữa, dựa vào ghế nhắm mắt cắn chặt răng, cô có cảm tưởng cô mà mở miệng một cái là sẽ nôn ra mất. Nhưng hai phút sau chiếc xe chạy cán qua cục đá, một cú xóc này làm Thích An nhịn không nổi, vội vàng kéo khẩu trang "Ọe" một cái nôn ra hết.

Ngay sau đó là tiếng hét hoảng loạn kinh thiên động địa: "Đậu má! Cô phun hết lên người tôi rồi! Tiểu Vương! Tiểu Vương! Dừng xe! Mau dừng xe!"

Thích An phun sạch sẽ, nửa dựa vào ghế thở hổn hển, dùng mu bàn tay lau khóe miệng, kéo khẩu trang che lại mặt mới ngẩng đầu cười với hắn: "Xin lỗi nha, tôi không phải cố ý." Mới là lạ.

Xe phanh lại, hắn giống như bị lửa đốt mông nhảy xuống, che miệng ghét bỏ dùng hai chân cởi đôi giày dính đầy uế vật, cắn răng: "Cô chính là cố ý! Bên chỗ cô cửa xe mở đó, sao lại phun sang bên tôi?!"

Thích An cười: "Bởi vì tùy tiện nôn bậy là không đúng, ô nhiễm hoa cỏ là không tốt. Rác rưởi thì phải ném vào thùng chứ, ha ha."

Hắn tức giận lỗ mũi phập phồng, đáng tiếc vì thân phận cùng tu dưỡng, chỉ có thể chỉ vào Thích An mà "Cô" nửa ngày cũng không mắng được câu nào, chỉ nghẹn ra một câu: "Cô thế nhưng mắng tôi là thùng rác?"

Tùy Uyên dựa vào xe, vỗ tay bộp bộp: "Câu đó nói như thế nào ấy nhỉ... Đúng rồi, làm đẹp lắm."

Thích An hướng anh nháy mắt, đáy mắt tràn đầy đắc ý.

Nhưng mà kết cục của làm đẹp lắm là tên cảnh sát kia chạy ra xe phía sau ngồi, còn cô phải ngồi trong cái xe có bãi nôn đi thẳng đến cục cảnh sát.

Đến cục cảnh sát, Mã ca, Tiểu Tô, Trần Mặc bị chia ra mang đến những chỗ khác nhau, hai thi thể cũng bị mang đi.

Nhân viên cảnh cục bận rộn công việc lu bù, không để ý tới có một chiếc xe màu đen dừng ngoài cửa thật lâu.

Thích An bị đưa tới một gian phòng thẩm vấn, bên trong chỉ có một cái bàn, ánh đèn lờ mờ khiến căn phòng tối tăm áp lực. Một cảnh sát mang cho cô cốc nước ấm, cười nói: "Mới vừa nôn ra hả, uống nước đi, có thể thoải mái chút. Nói ra thì cô thật đúng là lợi hại, Dương đội cũng dám trêu."

"Tôi thật sự không có cố ý mà," Thích An nói: "Chỉ nôn lên người anh ta thôi, hẳn không đến mức phải ngồi tù chứ?"

"Ha ha, yên tâm yên tâm, chúng tôi cũng không phải người không nói đạo lý như vậy đâu. Cô trước cứ từ từ đợi ở đây nhé, Dương đội một lát sẽ tới. Ha ha ha, hiện tại chắc đang thay quần áo rồi!"

Anh ta thoạt nhìn thật ra là người dễ ở chung, trước sau đều cười, Thích An cũng cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút.

Tầm mười phút sau, cảnh sát họ Dương kia đến. Mặt hắn đen thui như ai thiếu nợ năm trăm vạn vậy, ngồi xuống đối diện Thích An, dưới ánh đèn tối tăm nhìn chằm chằm cô hồi lâu. Không thể không nói, ánh mắt của cảnh sát và người thường không giống nhau, ít nhất là người trước mắt này, ánh mắt hắn sắc như dao, lại giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ người khác. Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Thích An có cảm giác không được tự nhiên. Nhưng cô không mở miệng trước.

Ước chừng qua thêm mười phút nữa, cảnh sát họ Dương mới nói: "Tôi tên Dương Dần."

Thích An ngước mắt nhìn hắn: "Ồ."

Hắn nói: "Những chuyện chúng tôi yêu cầu cô làm rất đơn giản, cũng giống như cô nói lúc trên xe, đó là mở phòng live stream của cô, nói với tất cả người xem những chuyện vừa rồi là đoàn đội cô thiết kế ra vì muốn kiếm tiền. Chỉ cần cô chịu nói, mấy người các cô rất nhanh có thể về nhà."

"Mấy người chúng tôi?"

"Đương nhiên, mấy người các cô. Bao gồm Tô Tiểu Tình, Mã Chí Viễn, Trần Mặc, tất cả đáp ứng xong mới có thể rời khỏi đây. Nếu có một người không chịu thì chúng tôi chỉ đành mời mọi người tạm thời ở lại đây, đồng thời cũng lập tức tra xét thân phận của cô."

Hắn ta dừng một chút, lại nói: "Thật ra cũng chẳng có gì cần tra xét nhiều, hai cái điện thoại của cô đều ở trong tay chúng tôi, mở ra xem một chút là biết ngay cô là ai."

Thích An chậc một tiếng: "Nói trắng ra chỉ cần chúng tôi làm theo lời anh nói là được. Nếu thế không bằng anh viết sẵn một bản thảo để tôi giải thích cho rồi, còn ở đây nói chuyện vô nghĩa lãng phí thời gian với tôi làm gì."

"Cô rất sảng khoái." Hắn cười, đứng dậy bước khỏi phòng thẩm vấn, vài phút sau đã trở lại cầm theo một tờ giấy A4 về: "Nội dung ở đây cô nhìn thử xem, có gì không hài lòng có thể sửa. Cô có nửa ngày chuẩn bị, bây giờ mà giải thích ngay có điểm quá giả tạo, ngày mai lại làm."