Thay Lời Vong Linh

Chương 19




"Em muốn... đi gặp em trai."

Lưu Tiểu Lệ đứng trước nấm mồ, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập khao khát.

Thích An ngẩn ra một hồi lâu mới hỏi: "Vì sao? Em không trách em trai sao?"

Nó lắc đầu lộ ra chút ý cười: "Đương nhiên là không, em ấy không làm gì sai cả. Lúc em bị mẹ nhốt em ấy còn lấy trộm đồ ăn cho em, còn nói "Chị ơi đừng khóc, chờ em lớn lên em kiếm tiền rồi sẽ mang chị rời khỏi đây, không bao giờ để mẹ đánh chị nữa"."

Nó chớp chớp đôi mắt, giọt huyết lệ đỏ tươi lăn xuống: "Em rất nhớ em ấy, muốn biết bây giờ em ấy ra sao, nhất định đã rất lớn rất cao rồi?"

Thích An nghe trong lòng chua xót, không do dự lập tức đồng ý.

Tiêu Nghiêu trước khi chốt án có liên lạc với người nhà Lưu Tiểu Lệ nên biết địa chỉ nhà họ Lưu, lập tức lái xe chạy qua. Nhìn thấy Tiêu Nghiêu, bà Lưu lập tức nhíu mày: "Còn tới làm cái gì nữa? Không phải kết án rồi hay sao? Không biết cảnh sát các người làm ăn cái kiểu gì, công tác bảo mật cũng không biết làm nữa, nháo loạn đến mức cả nước biết chuyện nhà chúng tôi. Lại còn không biết xấu hổ tới nữa?!"

Nhưng người đàn bà vừa hung dữ vừa ngang ngược đó khi Lưu Tiểu Lệ xuất hiện sợ tới mức hét muốn rách yết hầu, ngã ngồi dưới đất còn không kiểm soát được mà ra quần.

Lưu Tiểu Lệ đứng trước mặt bà ta, thần sắc phức tạp nhìn một lúc, trầm mặc vào cửa.

Đến lúc này Thích An mới biết, em trai Lưu Tiểu Lệ bị mẹ khóa cửa nhốt trong phòng vì muốn đi viếng mộ chị gái. Nhìn thấy Lưu Tiểu Lệ, cậu ta không cảm thấy sợ, ngược lại tiến lên ôm chặt nó không ngừng khóc nói xin lỗi.

Lúc sau Thích An nghe Tiêu Nghiêu kể lại kĩ càng tỉ mỉ vụ án, cũng không khác biệt suy đoán của họ là mấy, nhưng Lưu Tiểu Lệ không phải chịu lăng nhục, bởi vì nó giãy giụa liên tục, thậm chí nhân cơ hội cắn tay một người mà la lên. Mấy người đó thấy nó la lớn luống cuống sợ hãi, không biết kẻ nào nắm tóc đập đầu nó hai cái, vốn dĩ muốn đánh ngất xỉu không ngờ lại đánh chết người luôn.

Đây cũng chẳng phải tội phạm có thủ đoạn cao minh gì, thậm chí chỉ cần tỉ mỉ điều tra, năm đó khả năng rất cao có thể tra ra chân tướng. Nhưng chỉ vì không ai để ý Lưu Tiểu Lệ, cảnh sát cũng không buồn báo mới khiến cho hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật bao nhiêu năm như thế.

Bất luận thế nào, chuyện tới đây xem như hoàn toàn chấm dứt. Cũng vừa lúc nghỉ hè, Thích An về kí túc xá thu dọn đồ đạc tính toán sáng sớm mai về nhà.

Buổi tối tầm 9 giờ, cô đột nhiên phát hiện thân thể Tùy Uyên không quá trong suốt như trước nữa. Nếu lúc trước độ trong suốt khoảng 70% thì giờ còn khoảng 50%!

Hai người suy nghĩ một hồi, nhất trí rằng có quan hệ đến khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ. Đại khái là Tỏa Hồn Thạch như một đồ vật sử dụng điện, chấp niệm là điện năng. Khi điện năng đầy đủ thì Tùy Uyên, người sống dựa vào Tỏa Hồn Thạch, cũng được tăng năng lượng tương ứng.

Tùy Uyên đầy mặt kì vọng nói: "Nếu vậy có thể nào một ngày kia ta không cần máu của ngươi cũng có thể ăn được đồ ăn?"

Thích An: "..."

Anh đúng là thời thời khắc khắc chỉ nghĩ đến ăn, trước kia lãnh binh đánh giặc sao không bị kẻ địch hạ độc hại chết vậy?!

Sáng sớm hôm sau, Thích An xuống xe việc đầu tiên là mua một cái di động cỡ ba ngàn tệ cho mẹ làm quà sinh nhật. Tuy bây giờ cô đã có chút tiền, hoàn toàn có thể mua quà đắt hơn nhưng cô nghĩ việc này tạm thời đừng nên nói với mẹ thì tốt hơn.

Nhận được quà mẹ Thích đầy mặt đều là vui mừng nhưng vẫn trách móc: "Tiểu An, đi làm thêm kiếm tiền không dễ dàng, sao lại lãng phí như vậy? Di động bây giờ của mẹ còn tốt mà, mai con đem trả cho người ta đi, giữ tiền mà mua ít đồ ăn ngon."

Thích An kiếm cớ: "Mẹ, mẹ yên tâm đi. Con tìm được một việc gia sư dạy lúc nghỉ hè ở bên trường, một ngày được hai trăm tệ cơ. Di động của mẹ mua từ hồi con học trung học, bàn phím cũng không bấm được nữa rồi, đã sớm phải đổi cái mới, mẹ giữ lại đi. Hơn nữa di động đã mở hộp mà trả lại còn phải bồi tiền đó."

Khuyên can mãi mẹ Thích mới nhận di động, một lát sau mới cao hứng nói: "Đúng rồi, điện thoại bây giờ có thể nói chuyện qua video. Về sau lúc con ở trường mẹ cũng có thể thấy con!"

Thích An thấy vậy trong lòng có chút lên men. Mặc kệ bố vì lý do gì mất tích, ông bỏ lại hai mẹ con cô khiến mẹ vất vả thức khuya dậy sớm nuôi cô ăn học đều là sự thật. Dù có ẩn tình gì khiến ông bỏ đi cô vẫn trách ông.

Hôm sau, Thích An thực hiện lời hứa đưa Tùy Uyên ra ngoài. Vì tiện cho việc đi lại trên phố, trước tiên cô đi cửa hàng quần áo nam mua quần áo hiện đại cho anh, sau đó về nhà dùng máu biến anh thành thực thể thay ra. Chẳng qua là... một đầu tóc dài buộc cao vẫn là vấn đề. Người cổ đại đều coi tóc là một phần quan trọng của thân thể, cũng không biết anh có chịu cắt hay không?

Thích An vừa định hỏi Tùy Uyên lại nhíu mày: "Tóc với quần áo không phù hợp, kiểu tóc của Tiêu Nghiêu nhìn cũng không tồi."

??? Vị cổ nhân đến từ ngàn năm trước này nhìn vậy mà rất khai sáng?

Vì thế cô thả tóc anh ra, dùng kéo cắt ngắn, buộc chỗ còn lại thành đuôi ngựa mới đưa anh tới tiệm cắt tóc.

Trên đường đi cô tìm cửa hàng phụ kiện mua một cái kính râm mười tệ rẻ tiền cho anh đeo lên, phòng ngừa có người xem live stream nhận ra anh.

Sau nửa giờ, Đại tướng quân cổ trang vấn tóc lắc mình biến hóa thành người hiện đại trăm phần trăm. Chẳng qua giơ tay nhấc chân vẫn để lộ cỗ khí chất trung nhị...

Tùy Uyên trong tiệm làm tóc nghẹn thật lâu, vừa ra cửa lập tức hỏi: "Hắn ta dùng thứ gì gội đầu cho ta? Vì sao mùi thơm như vậy? Nếu để người khác ngửi thấy chẳng phải chê cười bản tướng quân hay sao?"

Thích An đỡ trán: "Cái đó gọi là dầu gội, còn có dầu xả, vốn dĩ đã có mùi như vậy rồi, đàn ông bây giờ đều dùng cái đó cả."

"Chính là..."

"Anh lại chính là đi, tôi sẽ mua chai nước hoa đổ vào người anh, cho anh cảm thụ một chút cái gì gọi là thơm!"

"..." Tùy Uyên không tình nguyện im lặng, vài giây sau lại hỏi: "Nước hoa là gì vậy? Trên đời này còn có thứ nước mang mùi thơm sao?"

Thích An thở dài: "Còn muốn đi ăn nữa không?"

Mới vừa nói xong, cô thấy cách đó không xa có hai cô gái nhìn Tùy Uyên lặng lẽ nói gì đó, trong lòng cô cả kinh: Chẳng lẽ có người nhận ra anh?

Nhưng rất nhanh cô đã biết không phải, bởi vì một trong hai người nắm chặt di động chạy tới, hỏi xin Tùy Uyên phương thức liên lạc.

Tùy Uyên cả kinh trốn sau Thích An: "Nữ tử hiện nay đều hào phóng như vậy hay sao?"

Nhìn cô gái đó ngây người, Thích An vội vàng nói: "Ngại quá, đây là... em trai tôi, lúc bé sốt hỏng đầu, có chút tật xấu."

Cô gái bừng tỉnh đại ngộ, liên tục nói xin lỗi, dùng một ánh mắt vừa tiếc hận vừa thương hại nhìn Tùy Uyên trong chốc lát, thở dài xoay người rời đi.

Thích An nhịn không được phì cười, quay đầu thấy mặt Tùy Uyên so với Bao Chửng còn đen hơn. Anh nguy hiểm híp mắt, nghiến từng câu từng chữ hỏi: "Ta là em trai của ngươi? Còn sốt hỏng đầu?"

"Cái đó..." Thích An cười gượng hai tiếng, dư quang thoáng nhìn cửa hàng bên cạnh chỉ tay: "Đi thôi, bên kia có đồ ăn ngon!"

Tùy Uyên hừ một tiếng, vừa đi theo cô vừa nói: "Lần sau phải nói là anh trai!"

"Về sau tôi nói là ông nội là được chứ gì?"

Tùy Uyên: "Bản tướng quân không có già như vậy!"

Thích An: "Hơn một ngàn tuổi rồi còn không già? Còn có, đừng có mở miệng đều là bản tướng quân, anh sợ người khác không chú ý đến chúng ta à?"

"..." Tùy Uyên: "Tóm lại ta không già! Đồ ăn chỗ này hương vị như thế nào?"

Thích An từ trước tới nay không thể nghĩ tới, Tùy Uyên ăn tốt như vậy. Ăn xong quán đó lại đi ăn lẩu, ăn xong lẩu còn muốn ăn cơm tây, đồ ăn vặt bên đường càng là hễ nhìn thấy thì không buông tha. Thích An chỉ ngồi đối diện nhìn anh ăn cũng cảm thấy bụng no căng. Nhưng anh lại một chút cảm giác đều không có, Thích An tò mò hỏi mới biết là quỷ thì không cảm nhận được no đói, anh chỉ đơn thuần muốn ăn mà thôi.

Thích An trôi qua bảy ngày như vậy, mỗi ngày dắt anh ra ngoài ăn ăn uống uống, hết bảy ngày cô cũng phải về trường. Tuy cô không tìm việc làm thêm gì gần trường, nhưng còn có nhiệm vụ chờ cô đi làm, còn ở nhà thì không tiện. Dù sao bạn cùng phòng đều nghỉ hè hết rồi, cô mang theo một nam quỷ cũng không sợ phiền toái đến bạn. Nhưng Thích An vẫn lên kế hoạch tìm nhà thuê ở gần trường.

Chưa tìm được nhà thích hợp, cô nhận được tin nhắn nhiệm vụ.

[Nhà cũ Lưu gia, tổ 2 thôn Đại Hà, trấn Dương Quang, huyện Dư Thiện.]

Giống như người bí ẩn kia từng nói, trong tin nhắn chỉ có dòng địa chỉ cụ thể, nội dung như thế nào thì không có. Thích An lên mạng tìm kiếm thông tin về địa chỉ này, thế mà tìm được một ít tin tức liên quan.

Tin tức đề cập đến địa chỉ này đều có tiêu đề quỷ quái, phần lớn kiểu "Mười căn hung trạch nổi tiếng nhất nước". Nhìn cái tiêu đề là có thể biết, nhà cũ Lưu gia nhất định là một cái nhà ma.

Nghe nói ba mươi năm về trước, nhà cũ Lưu gia vẫn là một căn nhà gạch mộc kiểu cũ, chuồng gà làm bằng cỏ tranh vô cùng dễ cháy. Nửa đêm một năm đó, căn nhà bỗng nhiên bốc lên lửa lớn. Đến tận sáng hôm sau lúc lửa tắt mới có người phát hiện ra. Không biết vì sao một nhà năm người toàn bộ chết trong lửa, thi thể còn đều đang nằm trên giường như kiểu đang ngủ thì bị thiêu chết.

Sau đó thật sự cũng không xảy ra việc gì, cho đến năm năm trước trong vùng có kế hoạch di dời giải tỏa, dựa vào diện tích phòng ở bồi thường, vì thế có nhiều người muốn nhân cơ hội vớt vát, nhà nhà đều bắt đầu xây nhà. Có người động tâm tư với căn nhà của Lưu gia, nghĩ ở trên khoảng đất đó xây lên căn nhà ba tầng thô sơ, lúc ấy mà bồi thường chính là một số tiền khổng lồ.

Đến lúc nhà xây sắp xong, bỗng một đêm hai người thợ ngủ lại trông vật liệu xây dựng đột nhiên chết. Cảnh sát lập án điều tra, nguyên nhân chết của hai người giống y như nhau: Nhồi máu cơ tim cấp tính!

Lời đồn có quỷ quái lan truyền nhanh chóng, căn nhà trở thành hung trạch người người tránh còn không kịp. Còn tin tức gần đây nhất là chỗ đó lại mới chết thêm một người, lần là một người phụ nữ trung niên. Tin tức trên mạng không nhiều lắm, chỉ nói là người phụ nữ này hôm đó sang thôn bên cạnh hỗ trợ nấu tiệc kiếm ít tiền, mọi người đoán lúc bà ấy về trời đã khuya nên muốn đi tắt qua hung trạch về nhà, ai dè lại chết ở đó. Nguyên nhân chết lần này không phải nhồi máu cơ tim, bên ngoài bà ấy không có vết thương gì nhưng nội tạng tất cả đều bị đốt chín!

Đây là những thông tin Thích An có thể tìm được về nhà cũ Lưu gia, việc xảy ra khoảng hơn nửa tháng trước. Cô không biết tin tức có phải bịa đặt hay không, vì kiểu nguyên nhân chết li kì như thế này cảnh sát hẳn là không công khai thì làm sao mọi người biết được.

Cô nghĩ nghĩ, mở app live stream tìm được tin nhắn của Tiêu Nghiêu hỏi chút chuyện về nhà cũ Lưu gia, nhưng vì địa phương đó không nằm trong phạm vi quản hạt của họ nên Tiêu Nghiêu ngỏ ý chỉ có thể hỏi giúp cô một chút.

Chỗ kia có hơi xa, Thích An bỏ ra hai ngày chuẩn bị đồ đạc mang đi. Cô mua hai bộ đồ mới, mũ với khẩu trang khác để tránh đi nửa đường bị người ta nhận ra. Mua thêm ít thuốc trị cảm cúm, sát trùng linh tinh, cùng với lương khô ăn ba ngày và nước khoáng, đương nhiên chỉ mua đủ một mình cô ăn.

Cô mua thêm cho Tùy Uyên ít kẹo và đồ ăn vặt, nếu không đừng nói một ba lô, hai ba lô cũng không đủ mang đồ ăn của một mình anh!

Cô còn dựa theo đề nghị của Tiêu Nghiêu, mua thêm một cái di động chỉ dùng để live stream.

Lúc cô sắp xuất phát Tiêu Nghiêu cũng nhắn tin đến: "Đồng nghiệp ở bên kia nói người phụ nữ đúng là chết như vậy, nhưng đối ngoại thì phải nói là những thông tin đó không chính xác. Không biết là ai tiết lộ chuyện đó ra ngoài. Đúng rồi, tôi quên hỏi, cô hỏi cái này làm gì vậy? Muốn tới đó sao?"

Thích An trả lời: "Cảm ơn cảnh sát Tiêu, tôi gần đây không có việc gì nên muốn tới đó xem thử."

Anh ta nhắn lại một cái icon thở dài: "Đáng tiếc tôi còn phải đi làm, nếu không tôi còn muốn đi theo xem nữa!"

Thích An nói chuyện phiếm với anh ta vài câu, liền thu thập đồ đạc xuất phát.

Thôn kia hơi hẻo lánh, trên đường cô đổi xe hai lần, ngồi xe ba gác, đi bộ thêm mười phút nữa cuối cùng mới đến tổ 2 thôn Đại Hà.

Khi cô ở cửa thôn dò hỏi địa chỉ nhà cũ Lưu gia, người đó biểu tình cổ quái nhìn cô, kì quái hỏi: "Sao lại tới thêm một người nữa? Mấy người trẻ tuổi này thật đúng là không có việc gì tự vẽ ra việc. Tôi nói cho cô biết cái chỗ kia ấy, thật sự có quỷ đấy, không phải là người khác bịa chuyện ra đâu!"

Thích An nghe ông ta nói như vậy liền hỏi: "Bác ơi, còn có người khác cũng đến đây sao?"

"Có chứ, cô cứ tới đó xem đi. Đi thẳng theo con đường này đến rừng trúc, rẽ vào đường nhỏ đi qua đó là thấy một cái nhà ba tầng, chính là chỗ đó."

Thích An nói cảm ơn, theo phương hướng ông ấy chỉ đi nhanh qua. Khi cô đi xuyên qua rừng trúc quả nhiên thấy xa xa một căn nhà ba tầng còn thô sơ.

Chờ cô lại gần hơn thấy chỗ đất trống đang đứng vài người. Bọn họ có nam có nữ, có hai người nhìn còn giống như người yêu, một người đàn ông khoảng 30 tuổi, một người đàn ông đeo kính, cùng với...

Thích An kinh ngạc nhìn người cuối cùng, thấy cô ta đội mũ lưỡi trai đen, đeo kính râm cùng với khẩu trang, trên người còn mặc bộ quần áo giống như đúc bộ cô mặc hai lần phát sóng trước!

Người ở bên đó cũng chú ý tới cô, cô gái trong cặp tình nhân vẫy vẫy tay, lớn tiếng hỏi: "Cô cũng tới thám hiểm sao?"

Thích An thu hồi ánh mắt từ trên người kì lạ kia, bước nhanh qua nói: "Đúng vậy, mọi người cũng vậy sao? Thật trùng hợp."

Cô gái cười khoác tay bạn trai: "Bọn tôi đã sớm bàn nhau nghỉ hè muốn tới đây thám hiểm. Đáng tiếc đã ngày thứ hai rồi chưa gặp chuyện thần quái gì cả."

Người đàn ông tầm 30 tuổi cũng cười nói: "Tôi là chủ nhà ma, gần đây muốn tìm linh cảm, vừa vặn thấy thông tin chỗ này trên mạng. Tôi đã ở đây hai ngày rồi nhưng có lẽ đành phải về một chuyến tay không thôi. Hôm nay còn không phát sinh chuyện gì có lẽ mai tôi nên về."

Người đàn ông đeo kính nhẹ giọng nói: "Tôi là tác giả viết tiểu thuyết thần quái, cũng tới tìm linh cảm. Sáng nay tôi mới đến."

Còn dư lại cô gái kì quái kia khụ nhẹ một tiếng, cố ý trầm giọng nói chuyện: "Tôi là chủ bá Thời Khắc mở phòng trên app "Live Stream 0 Giờ", tôi tới đây đương nhiên vì live stream rồi."

Thích An ngơ ngác chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn Tùy Uyên. Tùy Uyên gãi cằm: "Ta nghe nhầm chăng, nàng ta nói nàng ta là ngươi?"