Thay Lời Vong Linh

Chương 14: Thôn hòa bình 5




[Bình luận]: Đậu má, tiếng kêu này sao đáng sợ quá vậy?

[Bình luận]: Xem đường đi của chủ bá hình như là ra khỏi thôn? Tên Bánh Dứa kia cũng không biết đi đâu rồi.

[Bình luận]: Giải tán đi, chủ bá nghỉ rồi!

Thích An quay đầu nhìn về phía tiếng hét. Bên đó là một ngôi nhà hai tầng, sân xi măng, không có tường rào, tiếng hét từ đó vọng lại.

Lúc này cũng gần thời điểm mọi người ra ruộng làm việc, đã có người nghe tiếng ném xuống công việc trên tay lục tục chạy lại.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Tùy Uyên cũng xuất hiện, hơi nhíu mày nhìn bên kia, trầm giọng nói: "Bản tướng quân ở trong Tỏa Hồn Thạch cũng nghe thấy được."

Thích An nhìn đường quốc lộ ngoài thôn vắng ngắt, thấp giọng nói: "Quay lại xem thử."

Khi họ đuổi tới, những thôn dân đến trước đã phát hiện thi thể. Thi thể ở nhà chính, là một người đàn ông nhưng người phát ra tiếng hét chói tai vừa rồi là một phụ nữ đang ngồi trên đất run bần bật. Cùng ngồi dưới đất còn có ba người đàn ông, đều là thôn dân nghe tiếng chạy tới. Bọn họ đều ngồi bệt dưới đất không dậy nổi vì quá sợ hãi.

Đừng nói bọn họ, Thích An lúc nhìn tình huống trong nhà chính chân cũng mềm nhũn.

Trên mặt đất khắp nơi là máu đỏ tươi, giữa vũng máu là một thi thể thiếu tứ chi, tứ chi ông ta bị chặt thành đoạn ngắn, đông một mảnh tây một mảnh rải rác khắp nơi. Mùi máu tươi nồng nặc cách khẩu trang cũng rõ mồn một. Thích An nhịn nhịn cũng nhịn không nổi cơn nôn khan. Cô vội vàng chạy ra ngoài ngồi xổm xuống, hít sâu từng ngụm từng ngụm mới dần dần bình phục.

Tùy Uyên đứng cạnh hừ nhẹ: "Chỉ mỗi vậy đã chịu không nổi? Sao rồi, nếu không chịu được thì đi thôi."

Thích An nhéo nhéo ấn đường, chậm rãi đứng dậy nói: "Vào đi."

Cô cắn răng vào nhà chính, tạm dừng ở cửa chuẩn bị tâm lý. Một bước vào cửa lại đập vào mắt thảm án máu me, Thích An nhắm mắt, dùng tay bịt kín miệng, cưỡng ép chính mình rời mắt xuống những phần chân tay bị cụt.

Mấy thôn dân ngây người nửa ngày vì sợ đã hồi phục tinh thần, lục tục đứng dậy tông cửa lao ra. Chỉ có người phụ nữ nhìn thấy hiện trường đầu tiên vẫn ngồi dưới đất, nhưng nhìn trạng thái tinh thần có hơi là lạ.

Ngón tay Thích An run rẩy, cầm di động treo trên ngực nói với người xem live stream: "Theo... theo tôi quan sát, người chết bị chém đứt tứ chi, vị trí vết thương trên người cùng với tiểu quỷ chỗ hồ nước kia không sai biệt lắm. Khác biệt là phần đầu không có dấu vết bị chém..."

Cô thật sự nói không nổi nữa, cảm giác từng đợt dịch dạ dày đang trào ngược. Cô chạy nhanh ra cửa thấy thôn dân đang gọi điện báo án, tiếp tục nói: "Xem ra nguyên nhân chết của tiểu quỷ kia có quan hệ tới mấy người đàn ông bị giết này."

[Bình luận]: Ta biết rồi, đứa bé kia nhất định là bị mấy người này phanh thây!

[Bình luận]: Chủ bá, hiện tại việc quan trọng nhất là xác định thân phận đứa bé đi?

[Bình luận]: Bánh Dứa không phải bảo chủ bá hỏi bố mẹ anh ta sao? Người đâu rồi? Chủ bá có hỏi chưa?

Thích An không để ý đến bình luận, tắt tiếng live stream nói với Tùy Uyên: "Hiện tại đã có người báo án, án giết người thế này hẳn là sẽ có không ít cảnh sát đến. Hôm nay chúng ta an toàn rồi."

Nhưng mà tốt nhất cô cũng không nên lảng vảng trước mặt cảnh sát, nếu không lỡ họ thuận tiện chụp cho cô cái nồi "Truyền bá mê tín dị đoan" thì sao?

Cũng tốt, lưu lại chỗ này cũng không tra được gì, hiện tại việc cô nên làm giống như mọi người bình luận là tìm thôn dân hỏi chuyện về đứa bé kia.

Ba người đàn ông lúc nãy còn đang ngồi bên con đường nhỏ ngoài nhà, tuy mặt trời chói chang trên đầu nhưng họ lại đang không ngừng phát run. Người báo án vừa tắt điện thoại, Thích An nghĩ nghĩ, cúi đầu mở microphone đến ngồi cạnh họ, mở miệng không khách khí hỏi: "Cháu muốn hỏi thăm mọi người chút việc."

Ba người còn đang chìm đắm trong sợ hãi, hoàn toàn không để ý đến cô. Thích An tạm dừng một chút, tiếp tục: "Không ai dám khẳng định mọi người có phải nạn nhân tiếp theo hay không. Nếu mọi người không muốn chết thảm giống người kia, vậy phải trả lời thật cẩn thận câu hỏi của cháu."

Cô nói xong, ba người đều chấn động. Hiển nhiên bọn họ sợ đến lượt mình, trong đó một người lớn tuổi nhất cuống quít xoay người về phía Thích An, biểu tình kinh sợ hỏi: "Cháu... cháu có thể giúp sao?"

Thích An không chút do dự gật đầu, tuy rằng cô không xác định có thể giúp được đến đâu, nhưng hiện tại cô cần phải biểu hiện phi thường tự tin.

"Mọi người đều nói là quỷ làm!" Một người khác run run giọng: "Nhưng... nhưng làm gì có quỷ nào ban ngày ban mặt chạy ra giết người chứ?"

Thích An nhún vai: "Sai rồi, quỷ thật sự có thể ban ngày giết người. Chẳng qua ở hầu hết mọi truyền thuyết đến đêm quỷ mới xuất hiện, cho nên mọi người đều cho rằng quỷ chỉ ra ngoài vào buổi tối. Trên thực tế... chúng nó không sợ ánh mặt trời."

Giờ phút này, Tùy Uyên đang nằm trên cỏ cạnh cô, tay gối sau đầu, chân phải gác lên đầu gối chân trái, lười biếng híp mắt phơi nắng.

"Theo... theo như cháu nói, vậy..." Người lớn tuổi nhất run run hỏi: "Cháu đã thấy quỷ rồi?"

Thích An gật gật đầu: "Mọi người không tin cũng không sao. Cháu chỉ hỏi mọi người, vừa rồi tình huống ở hiện trường mọi người cũng thấy, nếu là con người giết thì có khả năng biến thành như vậy sao?" Đồ đạc bài trí lẫn vách tường nhà chính vết máu phun tung tóe, trên mặt đất lại không có bất kì dấu chân dính máu nào. Nếu là con người làm bất kể dùng dụng cụ gì cũng sẽ tốn không ít thời gian phanh thây, thêm nữa trong quá trình chắc chắn máu sẽ phun đầy người chảy đầy mặt đất, lúc đi ra sẽ để lại dấu chân trên vũng máu. Nhưng ở hiện trường vô cùng sạch sẽ, thi thể như từ trong hố đen bị vứt ra vậy. Trừ bỏ cách giải thích là do sự kiện thần quái, Thích An không thể nghĩ ra khả năng nào khác.

Ba người nhìn nhau một trận, ghé vào nhau nói thầm vài tiếng, tiếp theo người lớn tuổi nhất đứng ra hỏi: "Cháu muốn hỏi gì?"

"Trong thôn mấy năm gần đây có đứa bé nào qua đời không? Khoảng chừng 4 đến 5 tuổi, tóc ngắn, vô cùng gầy yếu." Thích An ngừng một chút, lại nói: "Không chỉ riêng mấy năm gần đây, cũng không nhất định là đã chết, có thể chỉ là mất tích, chỉ cần mọi người nhớ mấy đứa bé bộ dáng gần gần vậy là được."

Ba người nhìn nhau, nhíu mày yên lặng hồi tưởng. Một lát sau, một người hỏi: "Sao cháu tự nhiên lại hỏi chuyện một đứa bé?"

Thích An nói thẳng: "Cháu có Mắt Âm Dương, ở chỗ hồ nước nhìn thấy nó, nó lúc ấy còn định tấn công cháu. Đúng rồi, nó có đôi mắt rất đẹp, bề ngoài không phân rõ giới tính... Mọi người thật sự không nghĩ ra ai sao?"

"Thật... Thật ư?" Người nọ hô một tiếng khiếp sợ lùi về sau: "Cháu... Cháu có thể thấy quỷ?"

... Những người này sao không bắt được trọng điểm vậy?

Thích An phơi nắng có chút bực bội, hít một hơi bình phục tâm tình mới hỏi: "Mọi người mau ngẫm kĩ đi, nếu nghĩ không ra cháu còn đi hỏi người khác nữa."

"Từ từ, hình như bác nghĩ đến..." Người lớn tuổi nhất nhíu mày thật sâu, duỗi tay gãi gãi mặt chậm rãi nói: "Đứa nhỏ nhà họ Lưu đúng là tóc ngắn, còn mất tích, nhưng chuyện đó từ mười mấy năm trước rồi."

Thích An vội nói: "Bất kể bao lâu trước, bác nhanh nói đi!"

Ông ấy nhớ lại một lát mới nói: "Hình như từ mười lăm năm trước, lúc ấy thôn chúng ta chưa giàu như bây giờ, nhà ai cũng nghèo như nhau, nhà họ Lưu cũng vậy. Cho nên lão Lưu đi ra ngoài làm thuê, để lại con cho vợ hắn nuôi. Đứa lớn là con gái, đứa nhỏ là con trai. Mất tích là đứa bé gái."

Bé gái tên Lưu Tiểu Lệ, còn tên bé trai là gì bây giờ không quan trọng. Nhưng trong mắt bố mẹ họ, hiển nhiên mười Lưu Tiểu Lệ cũng kém một đứa con trai.

"Hai vợ chồng họ Lưu trọng nam khinh nữ cực kì nghiêm trọng," Ông nói tiếp: "Tiểu Lệ lúc mới tầm hơn một tuổi, nhà họ Lưu khi đó còn chưa sinh đứa con trai, có một lần nó khóc to khủng khiếp, mẹ nó lấy kim may áo may miệng nó lại! Trời ơi... Lúc ấy chuyện nháo lớn lắm, bà ta còn bị trên xã gọi lên giáo dục mấy ngày, khi trở về lại lôi đứa bé ra đánh..."

Lúc đứa bé hơn hai tuổi bị vứt vào chuồng heo, mỗi ngày ăn cơm thừa canh cặn, hôm nào mà không có cơm thừa là nó phải đói. Hàng xóm thấy thương cho nó hai cái bánh bao, mẹ nó lại đuổi theo người ta mắng chửi người ta xen vào việc của người khác. Tuy rất nhiều người thấy mà bất bình, nhưng mọi người đều biết, nếu báo cho xã, bà ta lúc về nhất định sẽ đem tức giận trút lên người đứa bé. Cho nên mọi người chỉ đành mắt nhắm mắt mở thôi.

Sau nhà họ Lưu có đứa thứ hai, ngày tháng của nó mới tốt hơn một chút, có thể đi ra ngoài, vì mẹ nó muốn một đứa nhỏ 4 5 tuổi ra hồ giặt quần áo.

Năm Lưu Tiểu Lệ 7 tuổi, có một ngày bà vợ nhà họ Lưu chạy khắp thôn tìm nó, bảo là sai Lưu Tiểu Lệ ra hồ giặt quần áo, nhưng chậu quần áo còn đó mà người lại không thấy đâu. Trong thôn đau lòng cho đứa bé, phân công nhau khắp nơi đi tìm. Vớt dưới hồ, tìm trên núi, đến cả các thôn bên cạnh hỏi thăm nhưng chẳng thu hoạch được gì. Dần dần sau đó cũng không ai nói đến chuyện này nữa.

Người đàn ông thở dài: "Tiểu Lệ lúc mất tích đã hơn 7 tuổi, mà cháu hỏi 4 5 tuổi nên bác nhất thời không nhớ. Sau thì nghĩ lại, nó lúc ấy ăn bữa hôm lo bữa mai, vừa gầy vừa nhỏ chẳng phải cũng chỉ bằng đứa bé năm tuổi thôi hay sao? Nó lớn hơn em trai ba tuổi đấy, nhưng trên người toàn mặc quần áo cũ rách của em trai."

Một người khác gật đầu: "Thì ra là chuyện đó của nhà họ Lưu hả, tôi lúc ấy đang ở chỗ khác, nhưng nghe bà vợ tôi nói thì trong thôn nhiều người nghi là bà vợ lão Lưu đánh chết con xong không dám thừa nhận, mới cố ý đi khắp nơi nói dối như vậy!"

Thích An nghe đến đó, giữa cái nắng chói chang của mùa hè rùng mình lạnh thấu.

[Tác giả có lời muốn nói: Đoạn ngược đãi tham khảo án Tô Lệ, nhưng nghe nói án đó là bịa đặt, tôi cũng hi vọng đó là bịa đặt.]

[Editer cũng muốn nói: Án Tô Lệ mk đọc trên Weibo VN, thật sự là ám ảnh kinh khủng khiếp tận hơn một tuần. Mọi người có lẽ đều biết vụ Hope của HQ, nhưng án Tô Lệ thật sự mình thấy khủng khiếp hơn nhiều, vì bé Tô Lệ còn quá nhỏ, chịu ngược đãi thời gian quá dài và bởi chính mẹ đẻ của mình, lại trong thời kì cũ của TQ nên ngoài giáo dục bà mẹ ra không thể cứu bé Tô Lệ ra khỏi địa ngục được. Nếu ai muốn đọc có thể thử, nhưng khuyến cáo những trái tim mong manh đừng.]