Chap này tặng bạn Tonka-chan nà!:)))
~~~~~~~~~*~~~~~~~~
Hắn chở nó về nhà, nó thì ngơ ngác cứ sợ ba mẹ mắng vì đã có hôn ước còn mà còn... Ấy thế mà té ra là gia đình nó và gia đình hắn là thông gia. Thế là cho bé gấu nhà ta cùng hắn qua lại... Ngày ngày hắn đưa đón nó đi học. Nó thì từ đó trở nên vui vẻ, nhí nhảnh, chăm sóc bản thân hơn hẳn. Có hôm hắn còn mặt dày lẻn sang nhà nó ôm nó ngủ ngon lành làm sáng dậy nó bật ngửa tưởng mơ... Sau kì thi HK2, hắn và nó đưa nhau đi trốn và cũng đã xin phép hai bên gia dình. Chuyến đi định mệnh này là đến Maldives- thiên đường trong mơ của nó. Nơi đây biển xanh, cát trắng, được sống trong nhà nổi trên biển... thiên nhiên đẹp đẽ, những cơn gió lạ thổi đến mang tới hương vị biển thơm ngát. Nước biển trong xanh đến mức thấy được từng đàn cá nhả đang bơi tung tăng dưới chân. Đã vậy ta lại không cần phải xin visa, làm thủ tục khó nhằng. Nghĩ đến thôi là nó đã sáng tít cả mắt.
- Anh! Em muốn đi liền cơ..._ nó nũng nịu lắc lấy lắc để cánh tay hắn.
- Nè nè con bé ngốc! Em có muốn đi cũng phải từ từ để anh sắp xếp công việc đã chứ. Passport của em anh đã làm rồi. Còn chờ book vé nữa thôi. Hay em giúp anh nhé bé gấu đáng yêu à!_ hắn trỏ tay vào trán nó, và bắt đầu trêu nó.
- Được được. Em làm được!_ kèm theo đó là nụ cười tỏa nắng, đáng yêu đến phát ngất.
Không đợi nó chụp đến cái điện thoại, hắn đã bẹo má nó và nói:
- Cô nương à! Tôi biết là cô nôn nóng lắm rồi! Vé tôi book sẵn luôn rồi... cô chỉ việc sắp xếp đồ đạc và đi thôi. Mai đi rồi nhé bà cô nhõng nhẽo. Tôi rõ là cô háo hức đến cỡ nào... vì có tôi đi theo cùng cô nên cô nôn nóng là điều bình thường mà hehehe!_ hắn giở nụ cười nham hiểm ra và bẹo má nó tiếp.
Nói xong, hắn đặt lên môi nó một nụ hôn nhẹ. Vòng tay qua người nó, ôm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé đó. Áp mặt mình vào tai nó, nhỏ nhẹ nói:
- Xong xuôi cô đồng ý làm vợ tôi nhé cô bé ngốc!
Hắn nói nhỏ, nhưng sức sát thương của câu nói đó không hề nhỏ... làm nó sởn hết cả da gà.
- Nè! Anh tỉnh mộng đi... Em đã bảo làm vợ anh bao giờ. Nên nhớ em cũng xinh xắn không kém gì anh đâu à nha. Em ra đường là có người vớt em về liền đấy._ nó giận dỗi hằn học hắn.
...
Sáng hôm sau
Gần đến giờ bay rồi, nhưng hắn đến nhà lại không gặp nó. Hắn gọi điện nhưng nó không trả lời. Hắn đang bối rối, liền nhận được một tin nhắn: “ Anh à! Em xin lỗi, nhưng hiện tại em không thể đi cùng anh. Mình chia tay anh nhé!...”
Phải dằn vặt lắm nó mới có thể gửi được tin nhắn đó đến cho hắn. Vì nó biết nếu hắn biết được sự thật, hắn vẫn sẽ chấp nhận nó. Nhưng nó biết, hắn là con trai một. Không thể để điều này xảy ra được. Vì vậy, nó chấp nhận ra đi. Ra đi để đem đến cho hắn hạnh phúc. Ra đi để tránh đem lại sự phiền phức cho hắn. Ra đi để lòng nó được thanh thản. Ra đi để vùi lấp đi tình yêu vừa chớm nở của nó.
Đọc xong đoạn tin nhắn ngắn ấy, hắn bần thần cả người. Mặt tái xanh tìm mọi cách liên lạc với nó nhưng không thể. Tìm đến nhà gặp người làm nhà nó thì mới vỡ lẽ ra rằng nó đã đi rồi. Đi đến một nơi nào đó mà hắn không hề hay biết.
2 năm sau
Trong suốt hai năm vừa qua, hắn đã, đang và sẽ tìm đủ mọi cách để tìm được nó. Mới hôm trước hắn và nó còn vui vẻ cười đùa ôm hôn nhau, trao nhau những ánh mắt, cử chỉ yêu thương. Nhưng hôm nay hắn chỉ còn lại một mình, đối điện với quá khứ đen tối, hắn mong mình tìm được nó. Vì nó là ánh mặt trời nhỏ soi sáng cuộc đời hắn. Kể từ khi có nó, khối băng như hắn đã dần dần tan chảy. Nhưng đến khi hắn vui vẻ trở lại với nó, không còn băng lãnh nữa, thì nó lại đột ngột biến mất, bóng tối lại một lần nữa xâm chiếm lấy tâm hồn hắn. Thất thểu đi trên đường thì đột nhiên... một chiếc xe lao thẳng đến trước mặt hắn.
-Kizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz
Máu đỏ chảy đến nhức mắt. Và... một màn tối đen xuất hiện.
~~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~
Comment nhiều lên mấy bạn ơi! Đọc truyện mà im ỉm author buồn!:(((((( Nhớ vote cho mình nhiều nhiều nhaaaaa iu iu. ♡♡♡ Sorry mấy bạn nhiều nhiều nha. Hôm qua quên post chap:p
Poom