Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Chương 58: Ngoại truyện: Gia đình nhỏ




Sự xuất hiện của hai nhân vật mới toanh

Mặc dù đi máy bay tư nhân nhưng cũng phải ngồi trên máy bay ít nhất là tám tiếng. Tám tiếng trên máy bay là tám tiếng lòng anh như bị thiêu đốt, anh hiện tại như ngồi trên đóng lửa. Không biết cô có bình an sinh con hay không? Chắc là đau lắm.

Máy bay trực thăng của anh đáp xuống tầng thượng của tập đoàn anh. Hạo Khang cầm áo khoác chạy xuống, anh mở cửa thoát hiểm chạy thang bộ đến tầng hai mươi lăm thì anh bấm thang máy đi xuống. Vừa bấm thang máy anh vừa gọi cho trợ lý.

“Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, đem đến ngay cửa. Nhanh lên” Hạo Khang đứng trong thang máy nhìn những con số đang di chuyển một cách chậm chạp.

Ting

Cửa thang máy mở ra, anh lao ra ngoài. Đây là lần đầu tiên những người làm việc trong đây thấy chủ tịch của mình hớt hải chạy như thế. Áo anh bỏ ra ngoài, cổ áo lại cởi bừa hai ba nút, tay áo xắn lên tận khuỷu tay, đầu tóc hơi rối, nhưng đôi mắt anh vẫn hiện rõ sự lạnh lùng. Nhìn anh như thế, có cô gái nào mà không xiêu lòng. Trong tập đoàn, không biết có bao nhiêu trái tim đã tan nát vì anh nhưng họ biết anh là một người cao cao tại thượng, một vật chỉ để ngắm không thể chạm vào. Họ biết anh vì để chinh phục được phu nhân hiện tại mà không ngại khó khăn chi một số tiền để vào trường cấp ba của phu nhân mà dạy ba năm.

Có những cô thư kí đã dùng đủ mọi cách để quyến rũ anh, các cô đó nghĩ mình đã thành công khi anh chỉ nhếch mép cười. Nhưng họ chẳng biết rằng đó là dự báo cho một tai họa sắp đến.

Có một cô thư kí kia đã quấn lấy Hạo Khang, anh đi đâu cũng mặt dày đòi đi theo. Hạo Khang không nói gì, cô ta cứ thế mà giương mặt tự đắc. Chả ai ngờ được, trưa hôm sau Vương phu nhân đến. Ai cũng nghĩ cô sẽ hét lên hoặc làm um sùm cả công ty nhưng không ngờ, mọi chuyện lại yên lặng nhưng đó là một đòn cảnh cáo.

Hôm đó, ba người bọn họ gặp nhau tại đại sảnh, cả tập đoàn ai mà không biết chủ tịch nổi tiếng thương vợ, chỉ cần cô liếc mắt thì anh đã hiểu ý. Danh tiếng lừng lẫy của Vương phu nhân cả nước đều biết, vừa là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, vừa là đương kim tiểu thư cành vàng lá ngọc của Thiên gia nay lại là Vương phu nhân, chỉ những điều đó khiến ai cũng phải biết. Thế mà cô thư ký đó lại giả ngu không biết.

Hạo Khang bình tĩnh cho hai tay vào túi quần, anh không ra vẻ bất ngờ khi gặp cô. Anh chỉ tiến lại hôn lên môi cô như là một lời chào thân mật.

“Sao em lại đến đây?” Hạo Khang hỏi, anh đưa tay vuốt ve bụng cô, lúc đó cô mang thai được năm tháng.

“Có chuyện mới đến được sao? Ở nhà buồn tẻ, đến rủ anh cùng đi ăn trưa. Hôm nay em cảm thấy muốn ăn mì Udon của Nhật.” Cô nói, mặt vẫn bình thường nhưng trong mắt những người khác thì mọi chuyện đã rất khác thường.

“Được, chúng ta đi ăn mì Udon.” Anh nói rồi chủ động cầm túi xách cho cô.

“À, phải rồi. Đây là thư kí của anh phải không? Cô có phiền không khi cùng chúng tôi đi ăn?” Cô nghiêng đầu, nở một nụ cười đầy thân thiện. Cô thư kí ấy muốn biết xem Vương phu nhân đáng sợ đến mức nào nên cũng vui vẻ nhận lời.

Họ chẳng biết bữa ăn diễn ra thế nào nhưng đến chiều thì cô thư kí ấy bị sa thải. Thế đấy, chỉ cần đụng vào Hạo Khang thì cái kết là như vậy đấy.

***

Hiện tại thì chiếc xe của Hạo Khang đang lao vun vút như một mũi tên trên đường. Thành phố đã lên đèn, bầu trời lấp lánh những ngôi sao đêm.

Anh cho xe xuống bãi gửi xe của bệnh viện rồi nhanh chóng chạy lên. Anh cầm điện thoại xem số phòng mà Dạ Phong nhắn cho anh. Cứ thế mà anh chạy bộ đến phòng cô. Anh dừng lại trước cửa phòng thở dốc, chỉnh lại tóc tai một chút anh mới mở cửa đi vào. Cửa chưa mở hết ra anh đã nghe tiếng khóc trẻ con vọng ra, không biết là cảm xúc gì nhưng anh lại cảm thấy vui mừng.

Anh đẩy cửa vào, Dạ Nguyệt đang ngồi trên giường ăn một ít cháo, mẹ anh, mẹ cô đang dỗ hai đứa nhỏ kia. Cô bất ngờ, nhìn anh một cách trân trối. Anh vừa thở vừa mỉm cười, tiến lại giường ôm cô.

“Xin lỗi, anh về trễ! Em chịu khổ rồi!” Cô đặt bát cháo xuống vòng tay ôm lấy anh, ban nãy cô mạnh mẽ lắm nhưng giờ cô bật khóc hu hu.

“Em không muốn sinh nữa đâu, đau chết đi được.” Giọng cô nũng nịu khiến cho hai bà mẹ bật cười.

“Được được, không sinh nữa.” Anh nói như dỗ con nít.

“Này, buông nhau ra mà bước qua nhìn hai đứa nhỏ này.” Anh mỉm cười rồi bước qua hai chiếc nôi nhìn hai đứa trẻ đang nằm quơ tay trong nôi. “Bé trai là anh, bé gái là em. Cả hai đều giống con như đúc đấy Hạo Khang.” Mẹ anh nói, Hạo Khang không biết nên nói gì nữa, mắt anh bỗng có làn sương mỏng, anh đưa tay quệt đi rồi cúi xuống bế cả hai đứa lên.

“Con đặt tên cho chúng đi Khang. Con bé Nguyệt cứ bảo đợi con về mới đặt tên.” Mẹ cô nói.

“Con trai sẽ tên là Vương Hạo Nhiên, con gái sẽ là Vương Dạ Thi.” Anh nói.

“Hạo Nhiên, Dạ Thi, hay lắm, rất ý nghĩa.” Cô mỉm cười hạnh phúc.

***

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, đông qua rồi xuân đến, cứ thế mà mười hai năm rồi đấy. Dạ Thi và Hạo Nhiên cũng đã mười hai tuổi. Càng lớn, Hạo Nhiên càng giống anh còn Dạ Thi thì giống cô. Hạo Nhiên có nét lạnh lùng, trong lời nói rất tuyệt tình, suy nghĩ điều gì cũng rất chu toàn, còn Dạ Thi thì thừa hưởng nét đáng yêu của cô, suy nghĩ thì nông cạn như cô lúc còn trẻ nhưng do đôi mắt xám tro của Dạ Thi giống Hạo Khang nên gương mặt ít nhiều cũng rất lạnh lùng.

“Hạo Nhiên này, em muốn mua cái áo này. Anh bảo kê cho em nhé?” Dạ Thi đang đứng trong một shop thời trang nổi tiếng, sau giờ tan học Dạ Thi kéo anh mình đi dạo phố.

“Em muốn mua gì thì mua. Anh bảo kê nhưng không bảo hiểm.” Hạo Nhiên khoanh tay tựa vào tấm kính, cậu rất mệt mỏi với cô em gái này, được nuông chiều đâm ra hư hỏng. “Nhanh đi, để ba phát hiện thì xem như ở nhà cả mùa hè nhé.”

Dạ Thi bướng bỉnh nhưng rất biết nghe lời Hạo Nhiên, chỉ cần cậu bảo gì cũng đều nghe, không dám cãi. Chẳng như Dạ Nguyệt, luôn cãi tay đôi với Dạ Phong.

“Cô chủ, cậu chủ!” Một vệ sĩ cuối người mở cửa xe cho hai đứa nhỏ, Hạo Nhiên nhét cô vào xe rồi vào theo. Ngồi xe mà cô cứ ngắm nghĩa mãi chiếc áo đó. Hạo Nhiên liếc nhìn, con người gì mà dễ dàng hài lòng với hiện tại quá vậy.

***

Hạo Nhiên cho hai tay vào túi quần đi trước, Dạ Thi tung tăng chạy theo sau. Sao cậu lại có một đứa em chậm hơn cả con rùa vậy nhỉ? Mái tóc màu nâu của Hạo Nhiên bị gió thổi hơi rối, đôi mắt thâm trầm của cậu chăm chú nhìn Dạ Thi. Nhìn cô mà cậu buộc phải thở dài.

“Này rùa, em không nhanh hơn được à? Em muốn ba phát hiện à?” nghe đến tiếng “ba” thì Dạ Thi như được lập trình sẵn, co chân mà chạy, chỉ có vậy mới giúp cô nhanh hơn được. Nhanh bất ngờ.

Hạo Nhiên đi vào trước, vừa vào đến cửa thì khựng lại. Ba đang ngồi trên ghế so pha, mẹ thì đi đâu mất tiêu rồi. Chết toi rồi. Dạ Thi đi vào, cũng lập tức khựng lại.

Dạ Thi nhanh chóng chuyển sang vui vẻ mà đi vào, cô chạy lại sà vào lòng Hạo Khang.

“Ba, sao hôm nay ba về sớm thế?” Cô dụi dụi đầu vào lòng Hạo Khang như một con mèo con. Anh buông tờ báo xuống, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Dạ Thi.

“Hôm nay ba với mẹ đi dự một buổi tiệc, hai đứa ở nhà ngủ sớm.” Hạo Khang nói, giọng anh lúc nào cũng vậy, không cao không thấp, chẳng rõ được cảm xúc. Hạo Nhiên cũng giống y vậy.

“Hạo Nhiên, con trông chừng Dạ Thi. Hai đứa đừng làm loạn phá nát nhà như tuần trước.”

Hạo Khang nghĩ lại tuần trước mà anh cảm thấy thật nổi gai óc, chỉ có hai đứa mà như giặc vào nhà, chẳng biết hai anh em làm gì mà nhà như bị gió lốc quét qua.

Hạo Nhiên gật đầu. Dạ Nguyệt trên lầu đi xuống, cô vẫn đẹp như vậy, càng ngày càng quyến rũ chết người.

“Mẹ ơi, mẹ thật đẹp!” Dạ Thi bất giác phải khen ngợi con mắt chọn vợ của ba, cứ như một nữ thần.

“Sau này vợ con cũng phải đẹp như mẹ.” Hạo Nhiên vừa nói vừa cười. Dạ Nguyệt hôn vào má hai đứa, chỉ khéo nịnh giống ba chúng.

“Em đẹp lắm.” Dạ Nguyệt mỉm cười hạnh phúc.

“Nhiên à, người đẹp như mẹ trên thế gian này chỉ có mình em thôi, nhưng chúng ta không thể kết hôn với nhau.” Dạ Thi nói tiếc rẻ.

“Người đẹp trai, giàu có, thương vợ như ba thì trên đời này chỉ còn mỗi anh. Em cũng xác định tương lai là vừa.” Nói rồi Hạo Nhiên đi lên lầu, chọc tức được cô em gái cậu rất hả hê.

Dạ Thi thì tức đến muốn xì khói, anh nghĩ anh là ai hả? Cô xách cặp chạy một mạch theo Hạo Nhiên, Dạ Nguyệt nhìn chỉ biết bật cười, từ ngày có hai đứa trẻ này thì căn nhà trở nên ồn ào hẳn ra.

Hạo Khang không thể nào ngờ được khi anh và Dạ Nguyệt vắng nhà thì những gì đã xảy ra. Cứ đại loại là chiến tranh giữa các vì sao. Khủng khiếp! Lần này địa điểm không phải là phòng khách hay phòng ngủ, mà là tầng ba, nơi nghỉ ngơi của Hạo Khang.

Hạo Nhiên bế Dạ Thi vứt xuống hồ bơi, con bé bò lên, đá Hạo Nhiên xuống rồi nhảy xuống nhận đầu nhau ở dưới, rồi cầm đồ chọi nhau.

Quả thực nhức đầu...

***

Trong lớp học, Hạo Nhiên đứng ngay cửa sổ, mắt cậu nhìn xa xăm về hướng sân vận động. Dạ Thi đi đến, cũng đứng kế bên nhìn theo anh mình.

“Anh vẫn còn chờ bạn ấy à?” Dạ Thi khoanh hai tay trước ngực, mới đêm qua như hai con quỷ nhỏ, nay thì chững chạc như người lớn.

“Không!” Hạo Nhiên quay lưng đi ra khỏi lớp, Dạ Thi thở dài, sao anh mình lại lụy tình như vậy.

Dạ Thi vẫn không thể hiểu được con người Hạo Nhiên, không phải là lụy tình mà là...một cảm xúc khó tả khi gặp phải kẻ thù của mình. Hạo Nhiên rất ghét lối hốc hách của cô bạn nọ với em gái mình, cậu quyết tâm gặp lại sẽ cho một bạt tai. Cứ thế mà đã chờ suốt một tuần, cô bạn đó như bốc hơi biến khỏi thế giới này.

Dạ Thi cũng đi ra ngoài hành lang, đi được vài bước thì gặp người “trong mộng” của cô. Là Hàn Kỳ, Hàn Kỳ là con trai của Hàn Luân và Hà Lam. Hàn Kỳ chỉ lớn hơn Hạo Nhiên và Dạ Thi một tuổi, do là sinh cuối năm nên được học lớp trên, còn cô và Hạo Nhiên sinh vào đầu năm nên chịu nhỏ tuổi hơn.

“Hàn Kỳ ca ca, anh tìm anh Hạo Nhiên à? Anh ấy đi mất tiêu rồi.” Hàn Kỳ có nét thư sinh giống Hàn Luân, dáng người rất đẹp, cậu đút hai tay vào túi quần, người tựa vào lang cang, đôi mât khi cười tạo thành một đường cong rất đẹp.

“Không, anh đến tìm em.” Lời của Hàn Kỳ thốt ra khiến Dạ Thi ngất ngay.

“Tìm em sao?” Cô hỏi lại như muốn chắc chắn.

“Ừ, tìm em.”

“Làm gì?”

“Chỉ cảm thấy buồn tẻ, định chiều nay rủ em với Hạo Nhiên đi dạo.”

“Thôi, không được đâu.” Dạ Thi cúi mặt xuống, làm vẻ buồn buồn, chân cô vẽ vẽ cái gì ở dưới đất.

“Sao vậy?” Hàn Kỳ bất ngờ hỏi lại, bình thường đối với việc đi chơi thì cô luôn luôn tỏ ra rất hứng thú.

“Ba cấm cung em với anh Nhiên rồi.” Dạ Thi kể lại một mạch chuyện đêm hôm qua, Hàn Kỳ lắng nghe rồi bật cười, trẻ con hết sức.

***

Hạo Nhiên ngồi ghế đá, tay cầm một hộp sữa, tựa đầu vào thành ghế nhắm hờ mắt. Đây là tư thế nghỉ ngơi huyền thoại của Hạo Khang, do là con trai của Hạo Khang nên Hạo Nhiên cũng bị lây. Chỗ đằng kia có mấy top con gái tụ tập lại, cầm tờ tạp chí doanh nhân mà trầm trồ.

“Oa, ba cậu lên báo này tiểu Quyên. Ôi, thật là hâm mộ cậu quá đi mất, có một người cha thật tài giỏi nha. Ba cậu luôn được lên báo.” Quỳnh Quyên tỏ ra đắc chí, Quỳnh Quyên là con gái ruột của Lâm gia, chính cô bé đó tỏ ra hốc hách trước mặt Dạ Thi.

“Này, đây là vợ chồng của chú Vương này, trang bìa luôn, có cả một bài báo viết về họ luôn.” Từ Tuyết chỉ vào nói.

“Cậu chắc không?” Quỳnh Quyên nghi hoặc.

“Chắc, gia đình mình từ gặp gia đình họ ở California năm ngoái. Gia đình họ đi nghỉ dưỡng ấy. Cô Vương đẹp lắm, ở ngoài còn đẹp hơn trong hình. Mà cậu không biết sao tiểu Quyên, cô Vương là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng lắm đấy. Mẹ mình nói hồi trước tập đoàn của chú Vương không có ngành thời trang nhưng sau đó lại sáp nhập với hãng thời trang Soraffina, thương hiệu đó chính là của cô Vương. Thấy li kì không?” Từ Tuyết vừa nói, vừa huơ tay múa chân.

“Mà họ không có con à?” Quỳnh Quyên lại hỏi tiếp, bởi vì theo lời ba cô nói thì nhà họ Vương này chưa bao giờ tiết lộ điều gì về con cái, chỉ biết trước kia Vương phu nhân có mang thai.

“Đâu, có đấy. Hai đứa đấy, mình nhớ không lầm là học trường mình này.”

“Ai thế?” Cả bọn xôn xao lên.

“Anh em sinh đôi nhà họ Vương đấy. Vương Hạo Nhiên và Vương Dạ Thi lớp bên đấy.” Tần Tuyết chỉ về phía Hạo Nhiên đang ngồi nhắm mắt bên đây. Quỳnh Quyên nhìn theo, một bóng hình nam nhân đập vào mắt. “À, cái cô bạn hôm bữa cậu gây sự là Dạ Thi đấy. Tại nó không nói với ba nó thôi, ba nó chỉ cần búng tay thì tất cả gia sản nhà cậu vào tay họ. Trên thương trường ai cũng nể sợ chú Vương.”

Thế đấy, cuộc đời của Hạo Nhiên và Dạ Thi gặp tai tiếng từ bé.

***

Hạo Nhiên đang tập thể dục trong phòng tập của ba, Dạ Thi ngồi kế bên lãi nhãi. Cô cứ huyên thuyên đủ chuyện trên đời.

“Anh không hiểu tại sao mẹ sinh anh rồi còn sinh thêm em làm gì?” Hạo Nhiên đứng trên máy chạy bộ nói, Dạ Thi vẫn không bận tâm. Kể từ lúc biết nói thì câu đầu tiên cậu nói là câu đó. Cô ôm cái trái bóng, lăn qua rồi lăn lại, chán nản. Cuối tuần này mới được sang Ý gặp chú Yay và cô Joe, gặp cả chị Jenny nữa.

“Em muốn đi máy bay tư nhân.”

“Ba bảo năm nay không đi bằng máy bay tư nhân nữa.”

“Tại sao?”

“Hỏi ba đấy. Em ồn chết được.” Hạo Nhiên lại bỏ đi, chết tiệt. Cuộc đời cô quả thực là chán nản mà.

Dạ Thi chạy sang phòng làm việc của ba, cửa phòng đóng chặt, vậy là cô không vào được rồi, đành chờ vậy. Dạ Thi vừa xoay lưng đi thì cửa phòng mở ra, Hạo Khang nhìn đứa con gái bé bỏng đang đứng ủ dột cũng thấy đau lòng. Mọi biểu cảm trên gương mặt của con và vợ đều có sức ảnh hưởng cực lớn đến anh.

“Con sao thế?” Hạo Khang hỏi. Dạ Thi xoay người lại nhìn Hạo Khang.

“Ba à! Mình không đi máy bay tư nhân à?” Dạ Thi nói, mắt vẫn không nhìn anh. Hạo Khang ngồi xỏm xuống, đưa tay nâng cầm con bé lên.

“Thế con không muốn đi chung với Hàn Kỳ à?” Hạo Khang đánh đúng vào tâm lý của con gái, mắt con bé sáng rỡ lên, gương mặt liền xuất hiện nụ cười.

“Thật sao ba?”

“Thật!”

“Vậy mình sẽ đi máy bay kia.” Cô bé vui vẻ chạy đi, Hạo Khang đứng lên, cho hai tay vào túi quần nhìn Dạ Thi tung tăng chạy đi gọi Hạo Nhiên í ới.

Dạ Nguyệt đứng kế anh khi nào chẳng rõ, cô tựa người vào anh, Hạo Khang vòng tay ôm eo cô.

“Cảm ơn em đã cho anh một gia đình như thế này.” Hạo Khang hôn lên môi cô, cô vòng tay siết lấy eo anh. Cả cuộc đời cô chỉ cần như thế này, hạnh phúc quá đủ rồi.