Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Chương 41: Yêu và bạn




(Tặng bạn user03199, BiN982, minhle7483, thuyduong0502, Phuong2004, UynUyn757, TrcPoom, NkocKhanhStellar, matkan9x, vsinhgil, Rei-Mon1, TrnMy40, airi_kotomi, ngoc-anh04, PSckNguyn, HnhHunh9_chúc mừng các bạn. Có bạn nói là sau này vẫn là bạn thì là sai nha. Hai người ấy vẫn tiếp tục là bạn, không có trở thành tình địch đâu! ^^)

***

Hạo Khang nhìn chăm chú vào Hàn Luân, không vì đôi mắt sắc lạnh đó mà anh nao núng. Hai người cứ nhìn nhau, một câu cũng không thể mở miệng.

“Nếu anh hận, anh hãy giết tôi như anh từng làm đi, Hạo Khang!” Hàn Luân đưa về phía Hạo Khang một khẩu súng. Anh cầm lấy và chỉa thẳng vào thái dương của Hàn Luân, cứ nghĩ bản thân mình sẽ chẳng sống nổi nhưng...

“Kịch” khẩu súng rớt xuống, đạn nằm vương vãi trên nền, Hạo Khang quay lưng bước đi. Hàn Luân nắm cánh tay Hạo Khang lại.

“Chúng ta...vẫn là bạn chứ?” Câu hỏi này có vẻ dư thừa, anh nghĩ rằng Hạo Khang sẽ trả lời là không nhưng...

“Ừ” anh đã lầm, Hạo Khang vẫn xem anh là một người bạn.

“Hãy thay tôi chăm sóc tốt cho Sora à không Dạ Nguyệt!” Nói rồi Hạo Khang gỡ tay Hàn Luân ra, anh sải những bước dài rồi mất hút sau cánh cửa sắt. Giờ đây chỉ còn một mình Hàn Luân, cơn gió táp vào mặt, lạnh buốt, tê tái cả người. Anh đưa tay che lấy mặt thở hắt ra. Cứ nghĩ đã chấm hết rồi.

***

Soraffina ôm con gấu bông mà nghĩ ngợi, chẳng biết nghĩ gì mà nước mắt cứ tuôn rơi. Cô đau lòng khi thấy ánh mắt đó của Hạo Khang, anh nhìn cô với đôi mắt nhớ nhung, đượm buồn. Nụ cười nhạt của anh khiến tim cô thắt lại khi nghĩ về, đau, đau lắm!

“Tim à, sao lại đau như thế? Rốt cục mày yêu ai, Hàn Luân hay Hạo Khang? Tao không muốn bọn họ bị tổn thương vì tao!” Cô độc thoại một mình, một tay ôm lấy ngực một tay đưa lên chùi nước mắt. Cô cứ như một đứa con nít, đau thì khóc hu hu, vui thì cười ha ha. Cứ như thế, cuộc sống cô vô vị và tẻ nhạt.

***

Sáng hôm sau cô thức dậy với đôi mắt sưng húp, trang điểm cỡ nào mắt vẫn sưng. Chán nản, cô cứ đưa gương mặt bánh bao ra đấy, ai làm gì được cô.

“Chị Soraffina!” Elisa bỗng gọi cô. Soraffina nhìn Elisa, cô im lặng một lúc rồi mới cầm cái phong thư đến đưa cho Soraffina.

“Gì vậy?” Soraffina nhận lấy.

“Của bên đối tác, họ đưa tiền mặt trước và họ bảo mình gặp họ để mua bán ba bộ sưu tập vừa rồi của chị.” Elisa nói nhẹ nhàng.

“Thế mà em làm chị hết hồn!” Soraffina mỉm cười, Elisa lúc nào cũng rất biết cách dọa ma người khác. Elisa cười nhẹ rồi rời đi. “À, Rechel đâu rồi?”

“Rechel đang đóng gói chiếc váy cưới của Vương phu nhân!”

Soraffina gật đầu, cô đi vào phòng hoàn thiện sản phẩm, Rechel đang ở trong đó. Chiếc váy cưới đang được kiểm tra một cách tỉ mỉ xem có sai sót gì hay không. Thấy Soraffina đến, Rechel liền tránh ra vài bước để Soraffina xem xét.

“Chị sẽ đi với em!”

***

Trong căn biệt thự đó, nơi từng là nhà của cô nhưng giờ thì không phải nữa rồi. Cô bấm mật mã mở cổng, bốn năm qua anh ấy không hề thay đổi mật khẩu. Rechel ngạc nhiên vì Soraffna thản nhiên đi vào.

Lối đi vẫn như cũ không có gì gọi là thay đổi. Vẫn tán cây xanh, vẫn dòng suối nhỏ chảy róc rách quanh nhà. Nhưng căn nhà trông có vẻ ảm đạm quá. Ngày trước nơi đây tràn đầy sức sống vì bên trong...có hai trái tim luôn hướng về nhau.

Cô đẩy cửa bước vào, bà quản gia già nheo mắt nhìn cô rồi bà bỗng nhiên chạy đến, mắt bà rưng rưng, tay bà run run nắm lấy cánh tay cô.

“Thiếu phu nhân, con về rồi! Cuối cùng con về rồi! Ta đã không tin con đã chết, ta biết con còn sống mà! Hạo Khang nó vẫn ngày đêm mong nhớ con.” Bà vừa nói vừa xúc động, nước mắt chảy thành hai hàng lệ dài trên mặt. Soraffina nhẹ lấy tay chùi đi hàng nước mắt cho bà.

“Nhà...không có gì thay đổi cả, mật khẩu cũng không đổi!” Cô buông lời bâng quơ, mắt đảo hết xung quanh nhà.

“Hạo Khang bảo cứ để y như cũ, nó nói khi nào con về thì con có thể vào nhà. Thay đổi rồi làm sao con vào nhà được. Nó nói con chỉ đi du lịch một thời gian rồi sẽ lại quay về, con không thích ai thay đổi tùy tiện nên...” Nói đến đây bà quản gia khóc nghẹn ngào. Cô cũng chảy nước mắt. Mai Mai đứng đằng kia nghe hết mọi sự việc, cô nắm tay lại thành quyền, móng tay bấm vào da đến rướm cả máu.

“Hạo Khang, anh ấy đâu bác?” Cô hỏi. Bà quản gia đưa tay chùi nước mắt.

“Nó ở trên phòng, phòng làm việc đó!” Cô cúi chào rồi bảo Rechel ở đây đợi, cô lên một chút sẽ xuống liền. Lúc cô đi ngang phòng ngủ của hai người, không biết ma lực nào khiến cô muốn bước vào nhưng...cửa phòng đã khóa chặt. Bàn tay cô trượt khỏi tay nắm cửa. Hình như anh ấy muốn chôn chặt mọi thứ về cô.

Cô lặng bước đi về phòng làm việc của anh, cửa không khóa. Cô vẫn thói quen ngày trước, khi anh không khóa cửa thì liền xông vào. Giờ cũng vậy, đến khi bước vào cô mới chợt nhận ra mình thiếu lịch sự quá.

Cô định quay người bỏ đi thi Hạo Khang gọi cô lại.

“Lỡ vào rồi thì thôi!” Anh nói, giọng nói trông có vẻ rất mệt mỏi. Cô nhìn anh, bóng lưng anh vẫn như trước, vẫn vững chãi nhưng cô độc quá. Bóng anh in xuống trên nền nhà, một cái bóng trải dài đến tận chỗ cô đang đứng. Soraffina cúi đầu, cô không biết mình phải làm gì, nói gì nữa. Cứ đứng trước anh thì cô chẳng thể nói được câu nào.

“Em đến đây làm gì?” Hạo Khang hỏi.

“À...em đến để đưa áo cưới cho...Vương phu nhân!” Ba chữ “Vương phu nhân” nói ra mà giọng cô lạc hẳn. Cô cảm thấy sao mà chua chát quá.

“Vậy à? Để lên bàn đi!” Anh nói, mắt vẫn không nhìn về hướng cô. Tay cô vô tình chạm làm ngã khung ảnh, lật đật cô dựng lên. Là hình cô, bốn năm qua anh vẫn giữ hình cô sao?

Cô bước đến gần anh hơn, bàn tay cô muốn chạm vào tấm lưng đó nhưng rồi cô lại thu lại. Có một khoảng cách vô hình khiến cô không thể chạm đến anh. Hạo Khang quay người lại, nắm lấy cánh tay cô vừa định buông xuống. Cô mở to mắt nhìn anh, anh cũng nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng.

“Ngày bị tai nạn, trước khi ngất đi, em đã nói gì?” Bỗng dưng Hạo Khang hỏi, cô nhìn anh, môi mấp máy.

“Em chưa bao giờ...hết yêu anh!” Ba chữ cuối cùng khiến nước mắt cô rơi. Chưa bao giờ hết yêu anh sao?

“Bây giờ...em còn yêu anh không?”

Cô còn yêu anh không? Cô cũng không biết nữa, chỉ thấy tim mình rất đau khi nhìn anh như vậy. Cô nhắm mắt né tránh ánh nhìn của anh, bỗng dưng anh kéo tay cô, với một lực kéo mạnh mẽ, cả người cô nằm trọn trong vòng tay của anh.

Hơi ấm này, hương thơm này...cô rất nhớ, thật sự là rất nhớ. Hai tay cô bất giác ôm lấy eo anh, đây là loại cảm xúc mãnh liệt gì chứ? Yêu sao? Tim cô lại đập rộn ràng khi ở bên Hạo Khang.

“Em sẽ kết hôn với Hàn Luân?”

Soraffina không đáp lời, cô chỉ im lặng, Hạo Khang cúi đầu gục vào vai cô. Anh mệt mỏi quá, bờ vai này không còn là của anh nữa rồi.

“Em có hạnh phúc không? Khi ở bên Hàn Luân.”

Đây cũng là điều cô tự hỏi rất nhiều lần, liệu cô có hạnh phúc không? Cô nhẹ đẩy anh ra, cô muốn né tránh chuyện này, cô không biết, thật sự không biết. Tim cô không đập rộn ràng khi ở bên anh, lúc nào trong tim cô cũng cất giấu một hình ảnh mà không rõ nó là ai. Để rồi hôm nay, cô nhận ra, cái bóng kí ức đó chính là Hạo Khang.

“Anh cũng sắp kết hôn rồi, anh...có yêu Mai Mai không?” Cô quay lưng đi, nhẹ mỉm cười giễu cợt chính bản thân mình.

“Không!” Anh trả lời dứt khoác. Không hề do dự.

Mai Mai đứng bên ngoài cửa nghe thấy, mặc dù đã dự đoán trước kết quả nhưng tim cô vẫn hơi đau một chút. Cô căm phẫn Dạ Nguyệt thật sự, khi Dạ Nguyệt chết, anh đã như cái xác không hồn, giờ cô ta quay trở về. Hồn anh lại bay theo gió gửi về cô ta.

Soraffina bỏ đi, cô không muốn đối mặt với anh nữa, cô sợ mình sẽ yếu lòng rồi lần nữa rơi vào lưới tình của anh.

“Nguyệt...” Hạo Khang gọi tên cô nhưng lại không nói gì, cô mở cửa bước ra ngoài.

“Chúc em hạnh phúc!”

Trước khi cánh cửa đóng lại, cô đã kịp nghe thấy câu nói đó. Hạnh phúc sao? Cô sẽ hạnh phúc bên Hàn Luân sao?

***

“Mẹ kiếp...tôi nói anh biết nhé! Hai người nhào vào, chém nhau. Kẻ nào thắng thì có được Soraffina!”

“Yay, tôi nhắc lại cho anh nhớ, Soraffina không phải một món hàng!”

(Tiếp tục, Soraffina sẽ ở lại hay quay về Pháp đúng kế hoạch? Mọi người may mắn nhé!)