́i thì cưới
“Có gì vào đây thì chúng ta cùng nói chuyện, hay em muốn tôi...” Câu nói lấp liếm không rõ của ông thầy khiến cô xanh mặt, đừng có mà đưa mấy bài test IQ cho mẫu hậu cô đấy.
“Thầy sẽ làm gì?” Dù rất sợ nhưng cái gì cũng phải rõ ràng, lấp la lấp liếm như thế thật sự không tốt chút nào.
Hạo Khang chẳng nói gì, chỉ mỉm cười một cách gian tà, tay nhẹ vén vài lọn tóc trên mặt cô ra. Thản nhiên nắm tay cô đi vào, ấn cô xuống ghế.
“Giờ thì ngồi im, đừng có mà làm loạn trước mặt tôi, nếu em không muốn có bài test não tại đây!” Yêu nghiệt, cô thầm rủa trong lòng, năm hạn của cô đến rồi sao, sao lại gặp một tên yêu nghiệt như anh ta chứ. Có nên đi giải hay không đây.
“Con gái, chuyện là vầy... ngày đó ông nội các con là bạn thân với nhau có hứa hôn hai bên gia đình, nhưng cả hai đều sinh ra được hai người con trai nên hôn sự không thành. Giờ thì đến hai đứa phải làm thành ước nguyện này.” Bà Ngọc Hoa vuốt tóc con gái mình. Cô nheo mày suy nghĩ.
“Hứa hôn thì liên quan gì con, hứa hôn thì chỉ tính đứa đầu thôi chứ lôi đứa thứ hai làm gì. Đúng ra hứa hôn này là dành cho Dạ Xoa à Dạ Phong ca ca chứ.” Cô thản nhiên nói, tay hồn nhiên bóc miếng bánh cho vào miệng. Dạ Phong thì sặc nước khỏi nói.
“Em có bị điên không vậy, anh và Hạo Khang đều là con trai cả mà!” Dạ Phong chồm người qua định đánh cô thì bị mẹ ngăn lại, bà làm mặt nghiêm khiến anh liền từ bỏ ý định nhưng vẫn không quên tặng cho cô ánh mắt đầy “thiện cảm“.
“Bộ anh tưởng đàn ông chỉ yêu được phụ nữ thôi à?” Cô hất mặt hỏi.
Cả nhà im lặng nhìn cô, cô nhìn cả nhà, hình như cô nói có gì đó sai sai hay sao mà nhìn ghê vậy. Bỗng bà mẹ của Hạo Khang phá lên cười.
“Ôi, cái bé này lém lỉnh làm sao, tôi thích nó rồi đấy chị Ngọc Hoa!” Thích, thích là thích như thế nào? “Đợi anh nhà chị về thì chúng ta bàn chuyện hôn sự cho hai đứa nó luôn, con bé Nguyệt cũng được mười tám rồi!”
“Hôn sự? Ý là kết hôn đó hả? Con phải kết hôn với ông thầy cao thủ này đó hả? Cô chỉ vào cô rồi chỉ về hương ông thầy đang vô tư ngồi ăn bánh sữa. “Ừm, con phải gọi là Hạo Khang chứ cao thủ gì gì đó là sao?” Mẹ cô chỉnh cô ngay trước mặt mọi người.
“Không thể nào! Con mới mười tám còn hắn ta...này thầy, thầy nhiêu tuổi?” Cô đập đập tay xuống bàn kêu Hạo Khang. Anh ta ngước nhìn cô, khóe miệng cong lên một đường rất đẹp. “Ực” hình như đầu óc cô lại nghĩ sai lệch vấn đề rồi.
“Ba mươi” anh ta trả lời nhẹ như gió.
“Trời ơi, già quá! Cách nhau tận mười hai tuổi, không không, chuyện này không thể chấp nhận!” Cô xua tay lắc đầu liên tục nhưng cả nhà hình như không ai để tâm đến cô.
“Con nhìn xem, Hạo Khang đã ba mươi nhưng bề ngoài có ai nói cậu ta đã ba mươi không? Nhìn rất chững chạc phong độ, lấy người như vậy là con có phúc lắm rồi! Nếu con không lấy Hạo Khang thì đừng hòng quen được thằng Nhật Quân!” Mẹ cô lại hăm dọa.
“Lấy rồi cũng có quen được đâu!” Cô phụng phịu lý nhí trả lời. “Con lên lầu đây!” Cô đứng lên cúi chào mọi người.
“Chị thông cảm cho con Dạ Nguyệt nhà tôi, con bé còn nhỏ, chẳng biết ăn nói, thích gì nghĩ gì thì phát ngôn bừa bãi, sau này mong anh chị quản giáo nó giúp tôi!” Bà Ngọc Hoa mỉm cười nói rất ngọt. Mẹ của Hạo Khang cũng mỉm cười.
“Sao chị lại nhờ tôi, phải nhờ thằng Hạo Khang mới đúng, hai đứa nó kết hôn xong sẽ sống chung mà, chúng tôi ở riêng cả thôi!” Bà Lưu Ly vỗ vỗ vào vai của Hạo Khang, anh ta khẽ cười.
“Con lên phòng Dạ Nguyệt được không?” Anh ta xin phép mẹ cô, mẹ cô thì gật đầu đồng ý ngay, còn tận tình chỉ đường nữa.
Bước vào phòng cô, căn phòng khá rộng và đẹp, chiếc giường king size màu hồng bự tổ chảng nằm ngay giữa phòng, trên đầu giường là bức hình chân dung của Dạ Nguyệt năm mười bảy tuổi. Gương mặt cô thanh thoát toát lên vẻ đài cát.
Chiếc bàn học thì rất gọn gàng, nói chung phòng cô không hề bừa bộn như anh đã từng nghĩ. Anh đi ra ban công, nơi cô để hơn chục chậu xương rồng đủ hình đủ dạng, anh nhẹ mỉm cười. Ngoài vẻ bướng bỉnh hằng ngày ra thì Dạ Nguyệt là một cô gái tốt.
“Cạch” anh quay người lại, cô trong phòng tắm bước ra, trên người cô không mặc quần áo gì cả, chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Mái tóc còn rũ rượi nước sau khi gội, bờ vai trắng nõn vẫn còn chưa khô hẳn trông thật quyến rũ.
Anh nhìn cô không rời mắt, thật sự rất đẹp, cứ như một nàng tiên từ trên trời giáng xuống. Cô cũng nhìn anh nhưng ánh mắt cô dành cho anh thì không giống như ánh mắt anh dành cho cô.
“Yêu nghiệt!” Cô ném nguyên cái gối ở sofa trong phòng về phía anh, anh nhanh tay chụp lại được, cô tức điên lên, cái ông thầy yêu nghiệt này. Nhanh nhanh chóng chóng cô mở tủ lấy bộ quần áo rồi chạy vào phòng để thay đồ.
Anh đứng đây nhẹ cười, hôm nay anh bị sao thế nhỉ, tim anh hình như có chút hỗn loạn về cô học trò nhỏ của mình. Anh nhìn cái gối đang cầm, anh tắt ngay nụ cười, trên gối thêu bốn chữ “Hạo Khang yêu nghiệt” còn kèm thêm dòng viết tay nữa “đời này kiếp này tôi nguyện cho anh cô đơn suốt đời, anh là đồ yêu nghiệt!” Có lẽ cô học trò của anh ghét anh dữ lắm, để xem, anh sẽ thuần cô như thế nào, nếu cô nói anh là yêu nghiệt vậy anh sẽ thuần cô theo cách yêu nghiệt nhất.
“Thầy vào phòng em làm gì, trai chưa vợ gái chưa chồng tại sao lại vào phòng người khác tùy tiện như vậy?” Cô hất mặt hỏi, anh nhìn bộ dạng cô bây giờ trông rất mắc cười. Cái quần dài qua mắt cá, áo cũng dài, cổ áo cao nữa, không giống như lúc nãy, rất quyến rũ.
“Tôi vào phòng xem phòng em chứa gì mà em không học giỏi được môn tôi!” Anh quay quay cái vòng trên cổ tay mình, lúc bỏ tay xuống bất ngờ anh làm rớt khung ảnh, may thay là chụp lại kịp, trong tấm hình là hai đứa trẻ chạy nhảy trên đồng ruộng, đây không phải là tấm hình mười lăm năm trước sao. Thằng bé trong hình là anh, còn cô bé nhỏ xíu kia là cô. Vẫn còn giữ hình mà không nhớ anh.
“Thầy thấy phòng em chứa gì?” Cô khoanh tay hỏi.
“Không chứa gì cả, tôi lên đây là muốn hỏi em rằng, em quyết không kết hôn à?”
“Phải” cô trả lời rất nhanh gọn lẹ. Không đắn đo suy nghĩ.
“Em sợ tôi à?” Hạo Khang tiến gần lại, ép cô sát vào vách tường, anh cao hơn cô tận một cái đầu, tay anh chống lên vách tường như một sự kìm hãm cô lại, tay cô muốn rụng rời ra vì vẻ đẹp trai của anh.
“Sao...sao em phải sợ thầy?” Cô lắp bắp hỏi lại. Hạo Khang nhẹ đưa tay vén tóc cô lên.
“Nếu không thì sao không dám kết hôn?” Giọng nói trầm trầm mị hoặc, anh cúi người nói khe khẽ vào tai cô, hơi thở nam tính vây lấy cô. Tim cô đập nhanh hơn bình thường. Cô đưa tay đẩy anh ra để thoát khỏi cái cảm giác này.
“Được, cưới thì cưới!” Cô há hốc mồm, trời ơi, cô vừa phát ngôn gì vậy. Thôi xong đời thiếu nữ mười tám rồi.