Chương 96: Ích kỉ
|bởi Liêu Phong: someone yours till eternity
Đức Hải đứng ở bên ngoài lớp học, nhìn vào bên trong, dù cậu không hề nghe hay thấy được điều gì đang diễn ra ở bên trong do phòng học đã đóng kín, cửa kính cũng thuộc dạng không trong suốt. Cánh cửa lớp mở ra, các bạn học lần lượt ra về. Nhìn thấy cậu, mọi người đều chào hỏi vui vẻ, một số còn tụ lại quanh cậu để thể hiện sự bất ngờ với việc cậu sẽ đi du học trong thời gian tới. Trước những thắc mắc của mọi người, cậu đều từ chối trả lời bằng câu nói ‘nói trước bước không qua’, khi nào mọi thứ đã êm xuôi thì cậu sẽ tiết lộ sau.
Một chút sau, trong đám đông đang không ngừng ra về, Đức Hải thấy Bé Thơ và Hoài Trông đứng nhìn cậu, thật lâu, không nhìn ra được cảm xúc gì. Đợi mọi người về hết, cả ba cùng ở lại trong lớp.
“Các cậu nói gì đi chứ, sao cứ im lặng vậy?” Đức Hải ngồi ở trên bàn của mình, quay xuống bàn dưới có Đức Hải và Bé Thơ vẫn đang nhìn cậu đăm đăm.
Hoài Trông lên tiếng: “Cậu mới nên là người nói cái gì đó. Xin hỏi bọn tớ có được biết thêm thông tin về việc cậu sẽ đi du học sắp tới không?”
Đức Hải cười nhàn nhạt: “Thực ra cũng không có gì. Nói du học nghe vui tai vậy thôi chứ thực ra là học ở nước ngoài. Gia đình tớ chuẩn bị đi định cư ở Canada rồi. Qua đó tớ sẽ tiếp tục phát triển tài năng thể thao của mình. Giờ các cậu xin chữ kí của tớ đi là vừa rồi đó. Sau này tớ nổi tiếng rồi không có dễ dàng xin được đâu nha.”
“Giờ phút này mà cậu còn cười được nữa hả?” Hoài Trông vẫn còn chưa hết sốc: “Đột nhiên cái đùng cậu bảo cậu đi du học. Cậu có xem bọn này là bạn bè không hả?!”
“Tớ chưa nói là bởi vì tớ muốn có những ngày còn lại ở đây bình thường nhất có thể. Nếu tớ cho các cậu biết sớm hơn, đây, nhìn này, những ngày còn lại của chúng ta sẽ buồn như thế này đây này. Các cậu nhìn xem, các cậu như thế nào. Tớ không muốn chúng ta đều buồn đâu.”
Hoài Trông đứng lên trên ghế, hai tay chống nạnh, ngước mặt xuống: “Này, cậu nhìn kĩ gương mặt này đi. Có thấy buồn xíu nào không?” Đứng im một chút để Đức Hải có thể nhìn kĩ, sau đó cậu mới ngồi xuống, cung tay lai, nhá nhá về phía Đức Hải: “Thật đúng là tức chết mà.”
Đến lượt Đức Hải thấy hoảng hồn, nhìn Bé Thơ rồi nhìn Hoài Trông, mấy vòng: “Vậy là các cậu không ai thấy buồn?”
Bé Thơ gật đầu: “Bạn bè đi du học thì phải vui chứ.”
“Các cậu thật quá độc ác. Tớ còn tưởng tượng rằng các cậu sẽ ôm tớ khóc lóc và níu kéo các kiểu, vậy mà giờ đây... Haizzz, các cậu làm tớ thất vọng quá. Tớ không chịu nổi đả kích này.” Đức Hải giả vờ ôm ngực trái, nằm xuống bàn lăn qua lặn lại phát ra tiếng kêu đau đớn.
Sau đó, Đức Hải bị bắt ép phải khai báo toàn bộ thông tin về việc du học của cậu. Hoài Trông đi tới đi lui, một chút thì gật gật đầu, một chút thì xoa xoa cằm đầy trăn trở, sau đó chốt lại vấn đề: “Tóm lại là cậu sẽ sang định cư Canada vào đầu tháng 7 và bắt đầu học vào đầu tháng 8. Cậu sẽ học chuyên sâu vào bơi lội. Hiện tại cậu đã hoàn tất hồ sơ đăng kí nhập học.”
Đức Hải ừm một tiếng để xác nhận. Bé Thơ ở bên cạnh hai tay chống cằm, mơ hồ nói: “Này, nghe nói ở Canada đẹp lắm. Sau này cậu có về thăm bọn tớ thì nhớ mang theo một cái lá phong về cho tớ nha.”
“Bực ghê á, các cậu không thể giả vờ đau buồn trước tin này được sao? Không lẽ xa tớ các cậu không buồn gì cả à?” Đức Hải không hài lòng.
Ngay lập tức Hoài Trông hai tay bưng mặt lại, bờ vai run lên, phát ra tiếng khóc: “Đức Hải của chúng ta sắp đi xa rồi, hu hu, không muốn chút nào đâu, buồn quá.”
Đức Hải chấp hai tay lại, van xin: “Cậu nhát ma người ta à?! Có diễn cũng phải diễn cho giống vào chứ. Cho cậu 0 điểm. Này, xem Bé Thơ diễn nè.” Cậu nháy mắt với Bé Thơ.
Bé Thơ lấy chai nước suối trong cặp ra, chế lên tay một vài giọt nước, rồi nhỏ lên trên mặt của mình: “Đức Hải đi rồi sao? Buồn quá. Từ nay không có ai để ăn hiếp nữa thật rồi sao? Cậu có thể đừng đi không? Tớ ích kỉ quá, nhưng nếu không có ai để ăn hiếp nữa thì thật là buồn đó.”
Còn định khen cho sự đầu tư thì Đức Hải phải tá hỏa: “Này là buồn đó hả? Này là học bài ngữ văn rồi lên trả bài chứ gì. Hơn nữa, cái gì mà ăn hiếp chứ!!”
Thế là ngày hôm đó cũng không như trong tưởng tượng của Đức Hải. Bạn bè, kể cả hai người bạn thân nhất của cậu đều tỏ ra vui mừng cho cậu, chỉ có một chút trách móc là tại sao lại không báo sớm hơn. Tuy rằng không biết nên vui hay nên buồn trước phản ứng bình thường như vậy nhưng Đức Hải cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Cậu chợt cảm thấy chia xa cũng không còn là vấn đề lớn nữa, ít nhất là đến bây giờ.
Và những ngày sau đó cũng diễn ra ngoài suy nghĩ của Đức Hải. Buổi sáng đi học, Hoài Trông và Bé Thơ sẽ đến trước nhà đợi Đức Hải cùng đi, Đức Hải sẽ chuyển sang đi bằng xe đạp cùng bọn họ. Đã lâu rồi cả ba không cùng đạp xe đạp đi học như thế. Trong lớp, vì kì thi cuối kì hai sắp tới, Hoài Trông sẽ vô cùng tích cực giảng bài cho Đức Hải, các ghi chú được viết nắn nót và vẽ màu lên trong rất đẹp. Bé Thơ cũng sẽ thường mua nước hoặc trái cây cho cậu ăn, hiển nhiên không còn sự hiếp đáp nào cả. Bé Thơ và Hoài Trông sẽ lắng nghe, tôn trọng và làm theo ý kiến của Đức Hải, bất kể đó là gì. Ngay cả Đức Hải đi vệ sinh Hoài Trông cũng sẽ đi theo, đứng ở trước cửa nhà vệ sinh nhìn Đức Hải đi tiểu mà âu yếm cười. Đức Hải không khỏi thấy nổi da gà.
“Các cậu thôi đi có được không.” Đức Hải khổ sở.
Hoài Trông và Bé Thơ đang cùng nhau hợp sức xoa vai, đấm lưng cho cậu trong tiết thể dục, chưa có dấu hiệu nào cho thấy họ sẽ dừng lại.
Tối chủ nhật, Hoài Trông cùng Phương Nam đi dạo trong công viên. Nơi đây không biết từ lúc nào trở thành địa điểm quen thuộc của hai người. Hoài Trông đi song song bên cạnh Phương Nam, nhìn sang các cặp tình nhân xung quanh, rồi khẽ nói với Phương Nam: “Ước gì mình cũng được thoải mái thể hiện tình cảm như bọn họ ha. Nhưng không sao, chỉ cần đi bên anh như này cũng đủ hạnh phúc rồi á.”
Thế mà Phương Nam không báo trước đột nhiên choàng cổ, câu lấy Hoài Trông: “Cùng lắm họ sẽ chỉ nghĩ mình là anh em thôi.”
“Ai muốn làm anh em với anh chứ!” Hoài Trông bĩu môi: “Muốn làm cha con với anh thôi à.”
“Ơ, em muốn làm sugar baby?”
“Có sao chứ?!”
Phương Nam đưa tay xoa xoa chóp mũi của Phương Nam. Bọn họ cứ liên tục choàng vai nhau mà bước đi trên con đường của công viên. Trăng thanh gió mát, có người yêu bầu bạn bên cạnh cậu thực sự thấy lòng mình bình yên. Cả đời này cậu chỉ mong được bình yên thôi.
Cả hai cũng đã mỏi chân, cùng ngồi xuống cái băng ghế đá. Hoài Trông còn định nói mấy câu tình cảm thì Phương Nam đã cắt đứt bằng chiếc điện thoại. Anh nói: “Sự ấm áp, dịu dàng của ngày hôm nay đến đây là hết. Bây giờ là thời gian cho sự độc ác và tàn nhẫn. Em muốn anh phạt em cái gì đây?” Anh mở điện thoại lên cho Hoài Trông xem.
Hoài Trông nhìn thấy những tấm hình của mình thì không khỏi bất ngờ. Cậu nói: “Đây là trưa nay ba tụi em cùng đi ăn cơm đây mà.”
“Ừm, nhưng ai cho em ngồi gần Đức Hải và để cậu nhóc đó đụng vào em như vậy?”
“Ơ, trong lúc giỡn vô tình đụng thôi á.” Rồi cậu lướt sang tấm tiếp theo: “Còn đây là em và Bé Thơ đấm lưng cho Đức Hải tiết thể dục hôm kia mà.”
“Ừm, nhưng ai cho em đấm lưng cho cậu nhóc đó?” Phương Nam lướt sang rất rất nhiều tấm hình khác cho thấy sự thân thiết giữa Hoài Trông và hai người bạn. Sau đó, dừng lại ở tấm cuối cùng, anh nói: “Còn đây là sao?”
Hoài Trông kinh ngạc: “Sao anh có được mấy tấm hình này vậy? Anh theo dõi em à?”
“Đâu cần thiết phải là anh.”
“Vậy là anh thuê người?”
“Vậy thì cũng xứng đáng mà.”
Hoài Trông không hài lòng: “Anh không tin tưởng em à?! Em kể anh chuyện Đức Hải sắp đi du học rồi còn gì. Chỉ là em đang muốn có thật nhiều những kỉ niệm đẹp cùng nhau thôi. Anh không hiểu đâu á. Còn tấm hình này là em đi xem phim riêng với Đức Hải, đã lâu rồi tụi em không đi xem cùng nhau.”
“Vậy thì em cũng không hiểu cảm nhận của anh đâu á.”
Hoài Trông hơi dừng lại một tí, sau đó cậu thật nhanh véo má Phương Nam một cái, rồi nhẹ nhàng cười: “Em xin lỗi. Em sai rồi. Em hứa sẽ không tái phạm nữa.”
Phương Nam cũng nhún nhún vai: “Thôi, em đừng xin lỗi. Mắc công em lại cho anh là ích kỉ. Thôi được rồi, anh sẽ chịu đựng thêm một thời gian nữa, để em làm những gì mà em cho là đúng đi. Dù sao anh cũng chỉ ghen với Đức Hải có một tí thôi.”
Trước thái độ giận hờn vu vơ này, Hoài Trông không khỏi thấy xao xuyến trong lòng. Ngay lúc này cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn tí: “Vậy thì phiền anh tí rồi. Haizz, thật là, sau này không có Đức Hải ở bên cạnh thường nữa rồi. Trong những lúc không bình thường, càng tỏ ra bình thường càng chứng minh không bình thường. Em tỏ ra rất bình thản như vậy, chứ thực ra thì là em đang rất buồn đó. Em biết Bé Thơ còn buồn hơn em nữa. Haizz, không biết sao đây.” Cậu tâm sự mỏng một tí, lòng chùn xuống một tí, rồi tự dưng cậu chợt nhớ ra một điều: “Mà nè, em không chịu được khi thấy anh đụng chạm với cô Thúy Liễu đâu nhé, dù là vô tình.”
“Em thật ích kỉ.”
“Đúng, đúng, em rất ích kỉ.”