Thầy Giáo Thực Tập Đẹp Trai

Chương 059




Chương 59: Đẹp trai cũng biết ghen (5)

|by Liêu Phong: someone yours till eternity

 

Ban trưa dù trời nắng gắt nhưng những cơn gió mát lạnh tự nhiên thường xuyên thổi qua làm cho người ta cảm thấy dễ chịu. Hoài Trông nảy sinh ra một ý tưởng, khuôn mặt không giấu được cảm giác hài lòng. Cậu mở tủ đựng đồ của mình ở cuối lớp học, lấy ra một chiếc võng đã được cuộn lại thật gọn gàng: "Đã đến lúc chiếc võng này phát huy tác dụng rồi. Không uổng công mình cất giấu nó như bảo vật bấy lâu nay."

Đức Hải đang nằm dưới tấm nệm dưới nền, ngồi bật dậy có chút bất ngờ: "Trông, thì ra là bấy lâu nay cậu giấu tớ. Có võng mà không chịu đem ra."

Hoài Trông bĩu môi: "Đem ra để cậu dùng ké ư? Đâu có ngu!"

Một bạn nam sinh khác còn thức cũng xen vào câu chuyện: "Trông, cậu đem võng vào lớp từ khi nào thế? Với cậu không sợ bị phạt à? Trường chúng ta không cho phép ngủ võng trong trường.”

Hoài Trông vừa đấm lưng vừa ra mặt ủ rũ: "Cũng hết cách. Cậu xem, ngủ bán trú tại trường trên mấy cái nệm này mấy năm nay làm tớ đau cả lưng rồi này."

"Lúc trước cũng không thấy cậu kêu đau." Đức Hải nhớ.

"Thì bây giờ mới bộc phát ra đó. Những ngày ôn thi đội tuyển Hóa tớ được nghỉ mấy tiết đầu buổi chiều nên được về nhà nghỉ ngơi. Cậu xem chăn mát nệm êm biết bao nhiêu. Giờ quay lại học phụ đạo tớ cảm thấy không được thoải mái." Cậu vừa nói vừa mắc võng. Lúc nói xong cũng là lúc chiếc võng đã được móc vào hai cái bàn ở sát đường đi. Cậu kiểm tra một chút, khi thấy dẫu có chút mong manh nhưng không có gì đáng lưu ý, cậu phủi mông nằm lên đó.

Đức Hải há hốc miệng: "Ơ, vậy cũng được hả?" Rồi cậu ngồi dậy, bay thẳng qua những cái chân duỗi thẳng nối tiếp nhau thành hàng của các bạn nam sinh khác đang ngủ, chạy tới chỗ Hoài Trông, ngồi xuống trên võng.

Tuy nhiên Hoài Trông đá cậu ra: "Đi chỗ khác chơi. Cái võng mắc yếu xìu như vậy hai người ngồi cho té chơi hay gì?!"

"Đúng rồi, đúng rồi. Té cũng được. Ai biểu cậu ích kỉ quá làm gì?! Bạn bè chơi vậy mà được." Rồi Đức Hải cũng không buông tha, như một đứa trẻ con giỡn dai, ngồi lên trên võng cùng với Hoài Trông, ép trọng lượng xuống để chống lại sức đẩy của cậu ta. Đẩy mãi mà tên kia như một cục sắt đáng ghét không dịch chuyển một miếng, Hoài Trông chơi chiêu chọt lét. Đức Hải nhột đến mất điều khiển, cười ngắt quãng như điên, vậy mà hắn vẫn không một giây thả lỏng cơ thể.

Đánh nhau ở trên võng là thế, chiếc võng cũng lắc lư theo, chiếc bàn cũng xê dịch phát ra âm thanh khó chịu. Nhưng những tên nam sinh khác ngủ ngon heo, không bị đánh thức. Mãi cho đến khi thanh sắt mà chiếc võng mắc vào bị sức ra, văng óc, chiếc bàn tạo ra âm thanh hư hại, cả đám mới ngẩng đầu thức dậy. Lớp học bị bao trùm bởi sự ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, sau ba mươi giây kém, nó chuyển thành bầu không khí sợ hãi. Tiếng hét từ một bạn nam phát ra: "Hư bàn rồi!!"

Đức Hải và Hoài Trông ngay lập tức được đưa lên phòng giám thị để xử lí. Vì đây là một chuyện hiếm gặp trong lịch sử nhà trường, nên bên hội đồng kỉ luật của nhà trường triệu tập các giáo sinh thực tập đang có mặt trong trường đến để xem buổi giải quyết mà còn rút kinh nghiệm. Thật không biết là may hay là xui, Hoài Trông thấy Phương Nam nổi bật ở trong nhóm thầy cô thực tập, ánh mắt không đáy như trong suốt vô tận nhìn cậu càng làm cậu chú ý hơn.

Cậu không dám nhìn trực diện, bởi cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Buổi xử lí đã diễn ra trong sự lo lắng của Hoài Trông và Đức Hải. Cả hai không sợ phải đền bù thiệt hại, vì đó đã là qui định mà cả hai có thể đáp ứng. Chỉ có một vấn đề kinh hãi hơn đó là hạnh kiểm sẽ bị trừ xuống. Nghĩ thế Hoài Trông càng cảm thấy chán đời.

Cậu nói chuyện với Phương Nam qua điện thoại tối đó: "Haizz, xong đời rồi. Vừa tự hủy hoại hình ảnh trong mắt người yêu, vừa bị hạ hạnh kiểm và mất chức danh học sinh giỏi. Đời này coi như bỏ. Hụ hụ." Cậu cố gắng nặn ra tiếng khóc.

"Khóc làm gì chuyện đó. Chuyện em nên khóc là sắp bị anh đá nè."

"Đá?" Hoài Trông bị kích động: "Ơ, sao lại đá em? Mình mới quen nhau mà?"

"Tại vì em không còn là một học sinh hoàn hảo nữa. Nói thật, anh hơi sụp đổ hình tượng."

Ban đầu chỉ nghĩ là thầy ấy đang trêu mình, nhưng cái cách nói chuyện nghiêm trọng như vậy không khỏi khiến Hoài Trông điêu đứng: "Ơ, thầy nói thật sao?"

"Thật hơn chữ thật. Với lại em lại không giữ lời hứa."

Lần này Hoài Trông càng thấy mơ hồ: "Em đã hứa gì chứ?" Trong một đống những lời nói đã dành cho nhau, cậu không truy cập được điều mà Phương Nam đang nói.

Anh ta cũng không chần chừ: "Anh không phải đã nói là tránh xa Đức Hải ra, vì anh không thích?"

"Phải." Hoài Trông nhớ ra ngay. Rồi cậu cảm thấy áy náy: "Thầy cho em xin lỗi mà. Em vẫn nhớ đó chứ. Nhưng..."

"Nhưng gì nữa? Cơ bản là em không lưu ý đến những điều anh nói nên mới như vậy."

"Làm gì có chứ! Em luôn nhớ mà!!"

"Nhớ mà như vậy sao? Hiện giờ anh đang rất ghen. Thôi anh cúp máy nhé. Em ở nhà chui vào mền mà tự kiểm điểm lại bản thân đi. Mà trước khi cúp máy, cho anh hỏi Đức Hải hấp dẫn hơn anh sao? Mà khiến cho em hưng phấn đến độ đứt cả võng vậy?"

Câu nói này làm Hoài Trông muốn phun trào máu: "Chẳng phải lúc em tường trình lại vụ việc anh cũng đã nghe hết rồi sao?"

"Không để ý! Anh chỉ biết là hai em vật lộn trên võng đến độ hư bàn."

Hoài Trông nghe hai từ ‘vật lộn’ rất chói tai: "Này này mấy người nghe cho rõ nhé. Hai đứa em hoàn toàn trong sáng, chỉ có tên Đức Hải đáng ghét kia giỡn nhây nên mới vậy thôi. Cũng đề nghị thầy bớt suy nghĩ đen tối."

"Trên đời này không có người nói đen tối, chỉ có người nghe nghĩ đen tối thôi. Với lại, có tật giật mình?"

Hoài Trông nghe ra sự chua chát từ Phương Nam, suy nghĩ một thoáng liền bật cười: "Ha ha, có người đang ghen kìa. Thôi có gì đâu mà ghen với tuông không biết."

"Ghen thì đã sao?"

"Ơ, ghen sẽ không tốt cho sức khỏe và tinh thần của bản thân. Hơn nữa còn làm ảnh hưởng đến người khác nữa ạ."

"Đẹp trai thì có quyền ghen."

"Ơ... rồi rồi, nhưng em xin thề là em với Đức Hải không có gì đâu nhé."

"Nhưng anh vẫn ghen đấy thì sao? Ai đời chịu nổi nhìn người mình yêu gần gũi người khác chứ?"

Nghe Phương Nam nói vậy Hoài Trông ngược lại còn bật cười sung sướng, tiếng cười giòn tan truyền qua bên kia một cách chân thực, đầy đủ chất lượng. Phương Nam cắn răng: "Em cười cái quái gì chứ?"

"Cười thầy đấy. Lúc nào ghen thì cũng như trẻ con đó. Giờ mà mấy người ở đây là tui véo má cho đau chơi."

"Ừm ừm, cười đi. Cười người hôm trước hôm sau người cười."

Hoài Trông ngừng cười: "Này, này, bỏ suy nghĩ đó nhé. Thầy mà làm chuyện có lỗi em xử đẹp thầy với tên kia đó."

"Em cũng ghen?"

"Ai thèm ghen!!" Hoài Trông phủ nhận, ngừng một lúc lâu, nói: "Nghiêm túc nè, thực ra em rất vui sướng khi thấy thầy ghen. Có ghen mới có thương đúng không?"

Cậu còn đang định nói gì đó thì bị Phương Nam ngắt lời: "Có thương thì mới có ghen em ơi. Nói sai rồi."

Bị chỉnh như vậy làm Hoài Trông vốn đang cảm xúc dâng trào, một phát thấy mất hết hứng: "Rồi rồi, tóm lại là em và Hải không có gì. Giờ em đang rầu đây, bị ba mẹ la banh xác, mai còn phải nhận kết quả kỉ luật. Có cách nào để em thôi sầu không?"

"Được người yêu đẹp trai dẫn đi hóng gió?"