Bị đại than quả bàng trêu chọc mơ mơ màng màng, Sở Du Nhiên quên mất phản kháng mãi đến tận khi bị hôn thở không được mới bị thả ra, bầu không khí ám muội đến hô hấp cũng giống như là trêu chọc lẫn nhau, Sở Du Nhiên đỏ mặt xem ngoài cửa sổ, yên lặng đỡ tường không để cho đối phương nhìn ra chân mình bị mềm nhũn, liền nói sang chuyện khác, “Quả cầu lông đến cùng là cái quỷ gì?!”
Wells trong mắt mỉm cười nhìn cậu, đưa tay đem cậu kéo đến trên ghế salông ngồi xong, thấy dáng dấp cậu thở phào nhẹ nhõm, cười thầm lên quang não tìm ra một bức ảnh con gà nhỏ màu vàng, đặc biệt nghiêm túc nói: “Đại khái gần giống như nó, bất quá em là màu trắng, trắng như tuyết không chút tỳ vết nào, giống như người tuyết vậy.”
Sở Du Nhiên kinh ngạc đến ngây người, đột nhiên nhớ tới giấc mộng chính mình lúc trước nằm mơ kia, dù sao cha cũng đã nói, lần thứ nhất gặp mặt mèo lớn liền ghét bỏ đem câụ đánh bay.
Giấc mộng kia quá mức chân thật, luôn cảm thấy có chút ký ức giống như bị một lớp màng mỏng che kín, chỉ cần cố gắng một chút có thể nhớ tới. Cậu có chút thấp thỏm, những ký ức này rốt cuộc là nguyên chủ, hay là bản thân cậu từng trải qua bởi vì một số nguyên nhân mà quên mất? Mờ mịt như vậy làm cho cậu không biết nên phán đoán như thế nào, nghĩ tới đây Sở Du Nhiên hơi chút sốt sắng hỏi: “Chúng ta lần thứ nhất gặp mặt, anh có phải là đem em đánh bay? Nói bộ dạng của em quá xấu?”
Wells sắc mặt không thay đổi nói: “Quên mất.”
Sở Du Nhiên nghiêng mắt ngắm hắn, “Thật sự?”
Wells lần thứ hai trả lời: “Thật sự!”
Sở Du Nhiên bĩu môi, rõ ràng không tin.
Thời điểm Wells nghiêm mặt, ai cũng nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì, nhìn dáng dấp không nhận tội này của đối phương, Sở Du Nhiên nở nụ cười, xoay người nắm hai bên quai hàm của Wells uy hiếp nói: “Ngày nào đó chờ em nhớ được, em liền tính sổ với anh.”
Trả lời cậu lại là một cái hôn nóng bỏng, lần thứ nhất bị một giống cái nhỏ yếu uy hiếp, tôn nghiêm giống đực bị khiêu khích quốc vương bệ hạ thế tất đoạt lại sự thống trị của chính mình, để cho giống cái ngoan ngoãn nằm ở dưới người của mình, thở gấp nhìn mình, sùng bái nhìn mình, trong mắt chỉ có thể có chính mình.
Sở Du Nhiên bị nhấn ở trên ghế sa lon, không né tránh, sau khi bị hôn xong chỉ có thể mím môi nhìn người ở trên người mình, cậu hiện tại đặc biệt muốn cười, mỗi lần đốt lửa, Wells đều sẽ vì lời thề trước khi cưới không động vào cậu, cưỡng ép khắc chế chính mình, hà tất phải nhẫn nhịn như thế, không khó chịu sao?
Ánh mắt Wells thâm thúy nhìn cậu, thở dài, nói ra lời nói hai người đều có thể rõ ràng, “Ta hối hận rồi.”
Sở Du Nhiên nhịn không được xì xì liền bật cười, ôm cổ Wells, âm thanh không cao, lại mang theo trêu chọc, “Ai cho anh nhịn?”
Ánh mắt Wells sáng lên, ngạc nhiên nhìn Sở Du Nhiên, là một giống đực cường đại, ở trong ý thức của hắn trước hết phải bảo vệ giống cái của chính mình, tự nhiên yêu thương, chỉ muốn muốn đem cậu nạm ở bên trong tâm khảm, không thể để cho cậu chịu một chút ủy khuất, cho nên càng sẽ không xuất hiện hành vi chính mình làm khó dễ bạn lữ. Cho tới nay hắn đều cảm thấy Sở Du Nhiên không muốn, giống cái mới vừa thành niên da mặt quá mỏng, hơi hơi hôn một cái có thể làm cho cậu mặt đỏ nửa ngày, không nghĩ tới thậm chí có dũng khí đối với hắn nói lời này.Wells nhất thời cảm thấy chính mình quá mất chức, để cho giống cái hướng mình cầu hoan, nhất định là mình ẩn nhẫn không có cách nào thỏa mãn cậu, giống cái của chính mình đều đã nói như vậy, hắn không động nữa liền không phải là đàn ông. Nghĩ tới đây Wells trực tiếp đem Sở Du Nhiên bế lên, nhanh chân đi hướng phòng ngủ.
“Này!” Sở Du Nhiên sợ hết hồn, cậu chỉ là thuận miệng nói, đây là ban ngày a, phát triển này cũng quá nhanh rồi!
Mãi đến tận khi bị ném tới trên giường, Sở Du Nhiên nhìn đôi mắt Wells cơ hồ bị thiêu cháy, khẩn trương nuốt ngụm nước bọt, Wells một chút cũng không có ý tứ nói đùa, hắn là nghiêm túc. Sở Du Nhiên há miệng, vẫn không thể nào nói ra lời cự tuyệt, cậu không phản đối hành vi làm tình trước khi cưới, hắn chỉ chán ghét không có tình yêu, hai người bọn họ không phải giai đoạn yêu cuồng nhiệt?
Sở Du Nhiên không nói qua luyến ái, không hề có kinh nghiệm, cảm giác hiện tại cự tuyệt lại giống như khốn đốn, Sở Du Nhiên còn đang do dự không quyết, Wells nhưng là không cho cậu nghĩ nhiều như vậy, cái nhìn về tình yêu của thú nhân giống đực rất đơn giản, đơn giản đến thô bạo, bọn họ “Coi trọng” bao hàm hai hàm nghĩa: Xem đôi mắt cảm thấy yêu thích → thượng người đó!
Đón lấy một cái hôn triền miên, khiến cả phòng nhiệt độ cũng bắt đầu ấm lên, Wells ôm eo Sở Du Nhiên, tuần hoàn bản năng gỡ bỏ quần áo Sở Du Nhiên, bá đạo hôn lên... Liền tại lúc này! Đột nhiên nghe tới cửa leng keng hai tiếng, giọng nói nhỏ lanh lảnh của Dillow vang lên ở phòng khách: “Người đâu? Đều đi đâu vậy?”
Wells: “...”
Sở Du Nhiên: “...”
Hoàn toàn không biết mình phá hỏng chuyện tốt của chú mình, Dillow điện hạ chỉ huy quan hầu đem đồ vật của bé thả ở phòng khách, thuận theo khí vị tìm tới phòng ngủ, phát hiện chú ngu xuẩn một mặt sương lạnh nhìn bé, ánh mắt kia hận không thể một hơi đem bé nuốt xuống. Dillow bị sợ hãi đến ngẩn người, sau đó lông liền nổ tung, dùng một đôi mắt mèo lớn cực lớn trừng trở lại! So với đôi mắt? Con lớn hơn chú!
Đẩy ngã, thất bại!
Thời điểm ngày thứ hai Wells rời đi đế tinh khắp gương mặt tất cả đều là âm hàn, sĩ quan hộ tống đều ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, từng người từng người chiến ý dâng trào, nhìn dáng dấp có thể bất cứ lúc nào tập trung vào chiến đấu, không tiếc da ngựa bọc thây!
Sau khi Wells đi, trạng thái của Dillow nghiễm nhiên là lão hổ không ở nhà, mèo nhỏ làm đại vương. Báo nhỏ nằm nhoài trên bệ cửa sổ lẳng lặng liếm móng vuốt, vừa có gió thổi cỏ lay vừa có thể cảnh giác run run lỗ tai, tư thế thỏa thỏa bảo vệ giang sơn của chính mình.
Dillow điện hạ phi thường cảnh giác, bọn đệ đệ ngu xuẩn ở trong bụng thầy giáo, làm ca ca, bé phải là người bảo vệ! ( ̄ˇ ̄)
Sở Du Nhiên thấy bé vẫn luôn liếc trộm bụng của mình, cũng không làm sao lưu ý, bởi vì đứa nhỏ luôn có đồ vật bản thân cảm giác hứng thú, lòng nói không chắc là Dillow cảm thấy hứng thú với khuy áo của mình.
Nhưng là không nghĩ tới, sau khi đến phòng học, tất cả đứa nhỏ đều đang ngắm bụng của cậu, Sở Du Nhiên bị nhìn cả người nổi da gà, nắm lấy Caly biết ăn nói nhất, Sở Du Nhiên hỏi bé: “Con tại sao nhìn bụng thầy?”Caly duỗi ra móng vuốt lén lút sờ sờ eo Sở Du Nhiên, sau khi bị Dillow nhìn thấy nhe răng đe dọa một chút, nhanh chóng thu móng vuốt về cười hì hì hỏi: “Thầy giáo, thầy sinh bảo bảo nhất định rất đáng yêu!”
Tuy rằng không biết tại sao tiểu tử sẽ nói cái này, thế nhưng ngẫm lại giá trị nhan sắc của cậu và Wells, Sở Du Nhiên đặc biệt tự tin gật đầu, bất quá vẫn là rất thành thực nói: “Khả năng tính khí không quá tốt.” Xem cái tính khí của Dillow liền biết, loài mèo khả năng đều ngạo kiều, đặc biệt khi còn bé.”Nghe đâu khi thầy còn bé là màu trắng, bảo bảo sau này cũng có thể là hoa văn trắng đen.” Sở Du Nhiên còn có chút vấn đề lo lắng màu lông.
Caly đối mặt câu nói sau kia lựa chọn không nghe, trực tiếp nghe câu phía trước, bảo bảo của thầy giáo, cũng có thể giống thầy a, vừa phiêu lượng vừa ôn nhu, lại còn là lông trắng! Quả cầu lông trắng thật đáng yêu! Sói con trực tiếp đưa móng vuốt phát thệ, “Con sau này nhất định nghe Dillow nói, như vậy cậu ấy mới có thể đem đệ đệ gả cho con!”
Sở Du Nhiên: “...” Không biết thằng nhóc này vì sao lại nói thế, chẳng lẽ không đúng nịnh bợ cậu sao? Nịnh bợ Dillow là có ý gì, nói nữa, tại sao vô duyên vô cớ nói vấn đề này, còn có, con sớm như vậy liền ghi nhớ con trai của thầy thật sự không được?
Nằm nhoài trên cây tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể bảo vệ Sở Du Nhiên, Dillow ghét bỏ hừ một tiếng, nhìn Caly ánh mắt đặc biệt xoi mói, bé mới không đem đệ đệ gả cho thằng ngu này, bé muốn giữ lại chính mình chơi! Không quản nhiều hay ít, đều giữ lại chính mình chơi! Ai cũng không cho!
Hết thảy đứa nhỏ đều xem Caly, ý kia: ( ⊙o⊙) oa! Nguyên lai cậu có tâm cơ!
Ngay cả thầy Hal đều hiếu kỳ xem bụng Sở Du Nhiên, tuy rằng không quá tin tưởng vì Sở Du Nhiên không có phản ứng trong bụng có ấu tể, nhưng là bọn nhỏ biểu hiện thật sự chân thực làm sao bây giờ?
Lại một lần nữa Sở Du Nhiên “bị mang thai”
Wells đi rồi ngày thứ nhất, Sở Du Nhiên giống như bình thường.
Wells đi rồi ngày thứ hai, Sở Du Nhiên cảm thấy bên người thật giống có chút yên tĩnh.
Wells đi rồi ngày thứ ba, Sở Du Nhiên cảm thấy trong nhà thật giống không có người.
Wells đi rồi ngày thứ tư, Sở Du Nhiên lúc không có chuyện gì làm liền gửi cho đối phương một tin ngắn, xác định đối phương hiện tại an toàn mới có thể đi ngủ.
Wells đi rồi ngày thứ năm, Sở Du Nhiên nửa đêm ngủ không được, lên đứng ở bên cửa sổ nhìn một chút bầu trời sao, lúc này mới nằm xuống.
Wells đi rồi ngày thứ sáu, thời điểm Sở Du Nhiên làm cơm đều có chút tâm thần không yên.
Dillow vẫn luôn yêu thích đem chú ngu xuẩn đánh đuổi, cũng thỉnh thoảng nhìn về hướng cửa lớn, đặc biệt thời điểm tan học, nhìn thấy không có ai đến đón chính mình, tuy rằng trên mặt không nhìn ra cái gì, trong đôi mắt vẫn là lộ ra thất vọng.
Sở Du Nhiên lúc này mới ý thức được, Wells đi lần này, lại như một nhà ba người đột nhiên thiếu đi người tâm phúc, còn lại cậu và Dillow tâm lý đều trống không.Dillow cũng ngoại trừ ngủ ngay cả khi không ngủ, đều không thích cùng ấu tể khác đánh nhau.
Sở Du Nhiên sờ sờ Dillow giấu ở trong hốc cây, cùng bé thương lượng, “Dillow, ngày nghỉ, con có có muốn mời bạn tới nhà chơi hay không?” Theo cậu biết, Dillow lớn như vậy, chưa bao giờ mời bạn bè đến nhà, tiểu tử đang tiếp thu bảo vệ đồng thời cũng bị đứa nhỏ cùng lứa ngăn cách, mắt thấy Dillow rầu rĩ không vui, Sở Du Nhiên cũng muốn làm cho bé cảm thụ một chút lạc thú của đứa trẻ bình thường.
Dillow ngoẹo cổ, không hiểu nhìn Sở Du Nhiên, đối với lời mời khách chuyện này phi thường xa lạ.
Sở Du Nhiên mỉm cười nhìn bé, ngồi xổm người xuống cùng bé nhìn thẳng, dùng giọng thương lượng nói: “Chúng ta có thể sớm chuẩn bị đồ ăn cùng đồ chơi, thầy giáo sẽ làm cho các con nhiều đồ ăn ngon, con cảm thấy được thế nào?”
Lỗ tai Dillow run lên, có chút cảm thấy hứng thú.
Sở Du Nhiên xoa bóp lỗ tai của bé, nói tiếp: “Nếu như con cảm thấy được có thể, con liền đi mời bọn họ, hỏi bọn họ có muốn tới nhà chúng ta chơi đùa hay không, nếu như bọn họ đồng ý, sau khi tan học chúng ta trở về làm chuẩn bị.”
Dillow từ trong hốc cây chui ra, ngửa mặt lên suy nghĩ một chút, nhìn thấy Acher đang ở một bên cây to cọ lưng, vèo một cái liền nhảy xuống, ba kỷ dán Acher một móng vuốt, “Ngu xuẩn, ngày mai muốn tới nhà của tớ chơi đùa không?”
Sở Du Nhiên đỡ trán, lời mời này phương thức quả nhiên rất Dillow.
Archer hiển nhiên cũng bị khét thành thói quen, chỉ là gãi gãi đầu, không hiểu hỏi: “Cậu không phải ở nhà thầy giáo sao?”
Sở Du Nhiên sợ Dillow suy nghĩ nhiều, nhanh chóng thay tiểu tử giải thích: “Hiện tại Dillow ở trong nhà thầy, nhà thầy tự nhiên là nhà Dillow.”
“Muốn đi muốn đi!” Archer đưa móng vuốt báo danh, “Con muốn đi nhà thầy giáo mỹ nhân!”
Đang ở chân tường đào hầm Caly nghe thấy được tiếng hô của Archer, hào hứng chạy tới, “Con cũng muốn đi ~~ “
Dillow rầm rì một tiếng, không có chút nào muốn mời Caly, bởi vì đứa ngu xuẩn này ghi nhớ đệ đệ sắp ra đời của bé, báo tử lông đen làm sao có thể cùng sói lông trắng cùng nhau? Màu sắc không đúng!
Bất quá nhìn Sở Du Nhiên cười gật đầu, bé cũng là không nói cái gì nữa, xoay người đi tìm Jimmy, đồng dạng là lông trắng, ở trong mắt Dillow xem Jimmy so với Caly vừa mắt hơn nhiều.
Tối thiểu cậu ta không ghi nhớ đệ đệ của mình!
Đúng, thằng nhỏ ngốc này còn không biết Jimmy lo nghĩ là nó →_→
Sở Du Nhiên đi theo Dillow cách đó không xa, nhìn Dillow dùng phương thức của mình mời tiểu đồng bọn cả lớp, vẫn rất vui mừng, Dillow đã học được phương thức cùng bạn học trao đổi, mà không phải thời điểm vừa bắt đầu chỉ có thể dùng vũ lực giải quyết.
Sau khi tan học Sở Du Nhiên liền bắt đầu bắt tay trang trí trong nhà, tuy rằng cái nhà này rất nhỏ, cũng không có hậu viện quý tộc, thiết bị giải trí cùng công viên xinh đẹp này đó, thế nhưng, cậu có thể bố trí rất đẹp, hơn nữa còn có đồ ăn ngon bọn nhỏ thích.Dillow mặc dù coi như hơi không kiên nhẫn, nhưng vẫn là nghe Sở Du Nhiên nói, bé ngoan hỗ trợ cầm đồ vật.
Sở Du Nhiên chỉ vào một đống bóng bay đủ màu, hô: “Dillow, giúp thầy lấy quả bóng màu tím tới.”
Dillow ngồi chồm hỗm trên mặt đất, dùng móng vuốt lay một chút, vô tội nhìn Sở Du Nhiên, hồng vàng xanh biếc trắng đen bé hiểu, màu tím là cái màu gì?
Sở Du Nhiên đợi một hồi không có động tĩnh, quay đầu lại giục: “Dillow?”
Dillow dùng móng vuốt cầm tất cả bóng bay, “Màu tím là cái nào ạ?”
Sở Du Nhiên cố định đồ vật trong tay lại, vừa định dạy cho Dillow nhận thức cái gì là màu tím, không nghĩ tới báo nhỏ mắt thấy bóng bay sau khi được thổi lên thành một đống hình cầu, kích động hai mắt sáng lên, liều mạng nhào tới, cắn, trảo, đạp, cào ~ toàn bộ phòng khách bùm bùm tất cả đều là âm thanh bóng bay bị đâm thủng.
Sở Du Nhiên đỡ trán, âm thầm hối hận cậu tại sao muốn mua thứ này!
----
Buổi tối trước khi ngủ, Sở Du Nhiên chụp tấm ảnh Dillow chìm bên trong vô số bóng bay, gửi cho Wells, vui mừng nói: Dillow mời bạn bè ngày mai tới nhà làm khách, ngày hôm nay bọn em đồng thời bố trí ổ nhỏ, Dillow biểu hiện đặc biệt tốt, giống như bảo bảo, dĩ nhiên biết chăm sóc em.
Về phần đem tất cả bóng bay toàn bộ cào nát, Sở Du Nhiên mang tính lựa chọn quên lãng, nhãi con, nghịch ngợm rất tốt, nghịch ngợm trưởng thành rắn chắc hơn.
Đợi rất lâu, Wells cũng chưa trả lời. Sở Du Nhiên nằm nhoài trên bệ cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ vũ trụ mênh mông, trong mắt lộ ra lo lắng. Wells đã đi qua Không Gian Khiêu Dược đến khu tác chiến, nơi đó không gian bất ổn, trùng thú qua lại, hai nước ma sát không ngừng, khắp nơi hung hiểm.
Liền tại thời điểm Sở Du Nhiên trầm tư, người máy A Nhĩ Pháp chạy tới, lách tách hai tiếng, Sở Du Nhiên mở ra màn hình vừa nhìn, phó quan Crewe đang mang theo một cái hộp lớn đứng ở cửa, lẳng lặng đợi.
Sở Du Nhiên ấn mở cửa, chỉ chốc lát sau Crewe liền tới, đem hộp đưa cho Sở Du Nhiên, lễ độ nói: “Bệ hạ mới vừa xuyên qua hắc động, tín hiệu rất không ổn định, không có cách nào phản hồi cho ngài. Bệ hạ dùng mật văn quân bộ gửi tin tức cho thuộc hạ, để thuộc hạ chuyển cáo vương hậu không cần lo lắng, nhắc nhở ngài nghỉ sớm một chút, thuận tiện đưa tới một phần đường quả tiểu điện hạ thích nhất.”
Sở Du Nhiên kinh ngạc nhìn chiếc hộp này, trong lúc nhất thời cảm động không biết nói cái gì cho phải, đồ ngốc này, dĩ nhiên sợ cậu lo lắng ngay cả mật văn quân bộ đều đã vận dụng, cũng không sợ làm lỡ quân tình sao?
Sở Du Nhiên nói cám ơn, tiễn phó quan Crewe đi, đem đường quả đặt ở bên người Dillow, hi vọng tiểu tử sáng sớm ngày mai nhìn thấy lễ vật của chú nó chuẩn bị có thể hài lòng một ít.
Bất ngờ, một đêm này cậu dĩ nhiên ngủ được rất chân thật.
------
Đi tới nhà thầy giáo mỹ nhân, tất cả bọn nhỏ đều dùng một loại trạng thái hưng phấn dị thường được Dillow mang theo tham quan, báo nhỏ bày ra móng vuốt dùng một loại ngữ khí không đáng kể chút nào đối với tiểu đồng bọn đắc ý nói: “Đây đều là tớ và thầy giáo tự mình làm, thế nào?”Jimmy cổ động chà xát báo nhỏ, “Dillow mạnh nhất, meo ~ “
Dillow ╮(╯▽╰)╭ đó là đương nhiên!
Sở Du Nhiên lưu bọn nhỏ lại chính mình chơi đùa, để cho bọn họ tại dưới tình huống không có người lớn tự mình câu thông, cậu đi lấy đồ ăn đã chuẩn bị xong. Cảm giác được phía sau tất tất tác tác có chút động tĩnh, Sở Du Nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Panda cùng Vic đứng ở cửa, tò mò theo dõi cậu.
Sở Du Nhiên đem Vic nâng ở lòng bàn tay, hỏi bọn nhỏ: “Các con làm sao không đi chơi?”
Vic là chuột thuộc về lười biếng đến ngay cả lời cũng không muốn nói, Panda là đem trọng tâm ở dinh dưỡng cùng cân nặng, gấu mèo ngôn ngữ phát dục muộn, hai bé con này phối hợp cùng nhau, Sở Du Nhiên còn thật không làm rõ được bọn nhỏ muốn làm cái gì.
Vic duỗi ra móng vuốt nhỏ chỉ chỉ bàn, Sở Du Nhiên vội vàng đem bé thả xuống, liền thấy tiểu tử hé miệng, lộ ra hai cái răng cửa bên trong, sau đó bạch quang lóe lên, trên bàn bày đầy hoa quả mới mẻ, còn có quả kiwi quý hiếm thậm chí là đế tinh cũng không thường gặp, giá cả đắt đỏ còn không dễ bảo tồn. Vic có thể nằm nhoài người trong lòng bàn tay nho nhỏ tí hơn như vậy, dĩ nhiên dẫn theo mấy chục cân hoa quả này mỗi quả đều sáng rõ, lại như giống như mới vừa hái.
Sở Du Nhiên ngạc nhiên đẩy ra miệng Vic, tiểu chuột đồng có hai cái túi thức ăn nhỏ nhỏ, thoạt nhìn cũng không lớn, nói như vậy, tên tiểu tử này năng lực chứa đựng thần kỳ, trời sinh có dị năng không gian!
Miệng Vic bị đẩy ra, chớp chớp mắt chuột giống như đậu đen, không hiểu thầy giáo đang nhìn cái gì.
“Vic, cha con, có phải là quân nhân?” Sở Du Nhiên thả ra Vic, từ internet tìm ra bức ảnh tổng tham mưu trưởng quan bộ hậu cần đế tinh, hỏi Vic, “Là ông ấy sao?”
Vic lại lấy ra một cái hạch đào hình dáng quả khô, răng rắc cắn một cái, đầu tiên là gật gật đầu, lại lắc đầu, “Mẫu phụ không cho nói.”
Sở Du Nhiên bật cười đâm đâm đầu tiểu tử, “Thằng nhỏ ngốc, xác thực không thể nói, lần sau có người xa lạ hỏi con, con liền trực tiếp lắc đầu, nói không quen biết ông ấy, nhớ kỹ sao?”
Vic gật gật đầu, đặc biệt nghe lời.
“Panda cũng có đồ vật đưa cho thầy giáo?” Nhìn gấu mèo mập cũng ở không gian vòng tay, Sở Du Nhiên dở khóc dở cười, đám này tiểu tử thật làm làm khó cậu, cậu nên làm sao đáp lễ?
Chỉ thấy Panda nghiêm túc một chút gãi đầu, từ bên trong vòng tay lấy ra một cái hộp, Sở Du Nhiên đi tới nhìn, bên trong dĩ nhiên là vài con chuột đồ chơi nhỏ, thoạt nhìn không ít, còn có vài con đã bị cắn trọc lông, vừa nhìn chính là bị loài mèo chơi qua. Sở Du Nhiên nghi ngờ cầm lên nhìn một chút: Đây là cái gì?
Dillow hào hứng nhảy lên lại đây, nhìn chung quanh một chút, phát hiện không có người bé muốn tìm, trong mắt loé ra cảm xúc thất vọng, sau đó bé nhảy lên bàn, ngửi con chuột trong tay Sở Du Nhiên một cái, kinh ngạc thốt lên: “Tại sao có thể có mùi vị của chú ngu xuẩn?”
Sở Du Nhiên khiếp sợ: Đây là đồ chơi Wells khi còn bé chơi qua?!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Bạch lang Caly: “Thầy trong bụng bảo bảo có thể là màu trắng! Cùng tớ vừa vặn thu thập một đôi!”
Hỏa sư tử Archer: “Cũng có thể là đen, cùng Dillow đen giống nhau.”
Gấu mèo Panda: “Có thể là trắng đen, giống như tớ.”
Con mèo nhỏ Jimmy: “Tính khí khả năng như Dillow, bảo bảo còn có thể cào người.”
Chó con Miller: “Theo tác giả mèo bịa chuyện, cũng có thể không phải bốn cái chân, mọc ra cánh, còn có thể bay.”
Chuột đồng Vic: “Mập? Cũng có thể ăn?”
Nhiều nhãi con xem eo Dillow... Trầm mặc... Trăm miệng một lời: “Mập!”
Bị cường đại dục vọng chiếm hữu chi phối mà bùng nổ Dillow điện hạ: “Không quản là dạng gì đều là của tớ! Các cậu đều ca khúc khải hoàn!!”
---- Dillow điện hạ đưa móng vuốt nhắm thẳng vào bảo toạ chỉ vương đệ khống: Cái vị trí này! Bản điện hạ muốn định rồi!! ----
Hết chương 30