Thầy Giáo Lại Là Bạn Trai Của Tôi

Chương 20: 20: Bao Giờ Về





Nghe thấy Lý Tư Thành và Lý Tư Trác trở về, Tang Truân hết sức bất ngờ còn Lục Nhuệ đang ngáp ngủ cũng bừng tỉnh.

Hai người trông vô cùng vui vẻ và háo hức, rất lâu rồi cả bốn người không gặp nhau.

Lần này về chắc chắn Lục Nhuệ và Tang Truân sẽ không để hai cậu ấm nhà họ Lý này đi đâu nữa
" Hai cậu bao giờ về, nói đi! Tớ lập tức ra sân bay đón "
Lục Nhuệ vô cùng hấp tấp, cô rất nhớ Lý Tư Thành và Lý Tư Trác.

Tang Truân thấy Lục Nhuệ hối thúc không để hai anh em nhà Lý Tư Thành nói như vậy thì liền lên tiếng can ngăn
" Thôi nào Lục Nhuệ, để hai cậu ấy nói cậu cứ hỏi như vậy làm sao nói được "
Lục Nhuệ gãi gãi đầu qua màn hình điện thoại
" Tớ xin lỗi nhé, vì nhớ hai thằng nhóc này quá "

Lý Tư Trác và Lý Tư Thành cười, nụ cười ấm áp vẫn như ngày còn bé.

Nhìn qua màn hình điện thoại, trông hai cậu ấy đã lớn hơn nhưng tính cách chắn chắn sẽ không thay đổi quá nhiều vì qua cách nói chuyện thì Lý Tư Thành vẫn trầm tĩnh còn Lý Tư Trác vẫn vui vẻ như ngày nào.

Lý Tư Thành lên tiếng đẩy anh trai mình ra
" Cuối tuần tại sân bay nhé, nhớ đến đón hai anh em tớ nếu không bọn tớ sẽ trở thành người vô gia cư Mạc Thành mất "
" Được "
Tang Truân và Lục Nhuệ không hẹn mà cùng nhau lên tiếng, sau đó thì cô và Lục Nhuệ lại ngồi xem màn tranh chấp dành điện thoại để nói chuyện của hai anh em nhà họ Lý
Lý Tư Thành và Lý Tư Trác là anh em song sinh với nhau nhưng cả hai tính cách vô cùng khác biệt nhau.

Lý Tư Thành là em trai nhưng lại trầm tĩnh và lạnh lùng còn Lý Tư Trác thân là anh trai nhưng tính tình của cậu lại ham chơi và vô cùng thân thiện với mọi người hơn em trai của mình
Nói chuyện vui đùa với nhau một lúc thì cũng đã đến giờ đi ngủ.

Mọi người chào tạm biệt và chúc nhau ngủ ngon rồi cúp máy
Tang Truân tắt điện thoại rồi đắp chăn ngủ, miệng cô vẫn luôn mỉm cười.

Tang Truân cảm nhận được cuộc sống vui vẻ của cô đang bắt đầu trở lại, lần này cô sẽ không đánh mất thêm một ai nữa
- Đến sáng
Tang Truân tỉnh dậy vào rất sớm , cô đi vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân rồi đi đến tủ quần áo thay đồ.

Đến lúc thay xong, Tang Truân khoác một chiếc áo mỏng rồi đeo cặp lên người, cô chạy nhanh xuống lầu thì đã thấy hôm nay dì An Diêu làm bánh mì nướng món mà Tang Truân khá yêu thích
Nhìn lại đồng hồ thì vẫn còn rất sớm nên Tang Truân đi vào bếp tiến đến bên bàn ăn ngồi xuống cạnh bố cô.


Vào ngày thường, Tang Truân sẽ không ăn sáng nên thấy cô ngồi vào bàn thì bố Tang Truân và dì An Diêu có chút bất ngờ nhưng lại rồi vui vẻ
" Hôm nay con có tâm trạng ăn sáng nữa sao?"
" Hôm nay thấy có món yêu thích nên tùy tiện ăn một chút "
An Diêu đi đến vỗ vai bố cô, miệng cười cười có ý ông đừng ghẹo cô nữa.

Rất hiếm cô mới ăn sáng với ông một lần, không nên hủy hoại nó
" Con ăn xong thì vào kêu Dương Viễn hộ dì nhé, con bé giờ này vẫn chưa chịu thức."
Nghe thấy dì An Diêu nhờ thì Tang Truân cũng không từ chối, mặc dù không hề thích Dương Viễn nhưng dì An Diêu đã giúp cô rất nhiều nên một việc nhỏ như thế này Tang Truân không có cách để từ chối
Ăn xong, Tang Truân đi đến phòng Dương Viễn ở cuối hành lang, gõ cửa một hồi lâu mà không có ai mở cửa thì Tang Truân cũng có chút bực tức.

Rốt cuộc Dương Viễn có biết hôm nay em ấy cần đi học không?
Gõ cửa một lúc thì mới có người ra mở cửa.

Thấy Dương Viễn đã thức nên Tang Truân đi ra phòng khách chào tạm biệt bố cô và dì An Diêu một cái rồi chạy ra khỏi cửa để đi học

Vì hôm nay cô ăn sáng ở nhà nên vừa đi đến trường thì cũng đến giờ vào học.

Tang Truân bắt đầu học rồi tan học lại trở về vẫn như ngày thường không có gì đặc biệt, lúc tan học thì cô cảm thấy vừa trưa còn rất sớm nên không muốn về nhà đành lôi kéo Lục Nhuệ cùng đi uống nước với mình
" Nhuệ Nhuệ, trời vẫn còn sớm cậu đi uông nước với tớ một lát nhé?"
" Xin lỗi Tang Tang nhiều, hôm nay bố mẹ tớ lại thuê thêm gia sư nếu không về học sẽ sống không yên mất.

Hẹn cậu lần sau, xin lỗi Tang Tang nhiều lắm"
Thấy cô bị bắt ép học thêm gia sư, trông Lục Nhuệ ánh mắt hiện rõ lên rằng rất muốn đi cùng nhưng không thể đi được.

Ánh mắt Lục Nhuệ lúc nào cũng vậy, muốn xác định cậu ấy có nói dối hay không chỉ cần nhìn vào đôi mắt sẽ rõ
Chào tạm biệt Lục Nhuệ xong, Tang Truân rão bước đi đến trung tâm thành phố để đi trải nghiệm quán nước mới mở gần đó