Thầy Giáo Là Hàng Xóm

Chương 19: 19: Như Đôi Vợ Chồng Son Đi Siêu Thị





Lục Ngạn Lâm ôm Trịnh An An như ôm một đứa bé đi xuống phòng bếp.

Trịnh An An như một chú gấu koala bám lấy Lục Ngạn Lâm.

Cô hai chân kẹp chặt hông anh, tà váy xốc lên đến bắp đùi, hai cánh tay trắng nõn vòng qua cổ anh.Lục Ngạn Lâm đặt Trịnh An An lên bàn bếp bên cạnh, đưa cô một trái táo đã được gọt vỏ sẵn.

Trịnh An An vừa gặm táo vừa nhìn người đàn ông bên cạnh nấu mì.Lục Ngạn Lâm mang tạp dề trơn màu trắng ôn hòa, từng thớ thịt đều đặn dưới tay anh như một tác phẩm đẹp đẽ, hay ngay cả lúc anh cắt cà chua cũng khiến cho Trịnh An An si mê.“Hừ, thầy Lục à.” Bỗng nhớ đến điều gì đó, cô gái nhỏ ngồi bên cạnh, hai chân đung đưa trong không trung bỗng nhiên đá lấy anh một cái.

Lục Ngạn Lâm nhướn mày nhìn cô gái nhỏ đang phồng má tức giận.

Gần một tháng ở bên cô, Lục Ngạn Lâm có thể nhìn ra, lúc bình thường cô gái này sẽ gọi anh là “anh Ngạn Lâm”, còn nếu cô đang tức giận sẽ gọi anh là “thầy Lục” như muốn nhắc nhở anh, anh đang phạm tội với học sinh của mình đấy.Cái suy nghĩ này bỗng chốc khiến bụng Lục Ngạn Lâm nóng lên.“Hửm?”“Thầy Lục vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, về phương diện nào đó càng có kinh nghiệm, biểu hiện không tồi, có lẽ có nhiều cô gái nhào vào lòng thầy lắm nhỉ?” Trịnh An An nhớ đến chuyện ngày hôm qua.

Hừ, bây giờ là lúc cô bắt đầu tính sổ rồi đấy! “Hạ Sâm kia dáng người không tồi nhỉ?”“Không biết, không nhìn rõ.” Lục Ngạn Lâm bật cười.

Hóa ra là cô nhóc giận dỗi vì chuyện này, thù dai thật.

Nhưng “về phương diện kia”, anh có nên xem đó là một lời khen không nhỉ.

“Anh chỉ biết rõ có cô nhóc nào đó đứng ngoài cửa phòng nghe bậy bạ xong rồi về phòng uống rượu nháo loạn một mình thôi.”“Hừ, em uống rượu chúc mừng sinh nhật đấy, không được sao?” Trịnh An An hừ mũi.

“Em uống rượu một mình, không như người đàn ông nào đó không say rượu, mà say mỹ nữ đấy.

Chắc cũng lăn với mỹ nữ một vòng rồi mới biết sang kiếm em chứ gì.

Đêm hôm qua em phải uống đến 10 chai rồi anh mới sang tới phòng em.” Nghĩ đến đó, Trịnh An An lại bực bội đá vào chân anh.

Dẫu biết rằng anh sẽ không như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.“Ôi sao chua thế nhờ.” Lục Ngạn Lâm xoay người, cắn lên quả táo mà Trịnh An An đang ăn dở, chiếc lưỡi đinh lăng nghịch ngợm mà khẽ liếm qua bàn tay đang cầm quả táo của cô, chọc ghẹo lên sự ngứa ngáy một hồi.

“Trước khi lăn giường cùng em đêm qua thì anh vẫn còn là một xử nam đấy.

Hơn nữa đêm qua anh sang trễ vì phải giải quyết chuyện của người phụ nữ đó.


Em yên tâm đi, cô ta không còn xuất hiện trước mặt em nữa đâu.”“Thật không?” Trịnh An An không phải là một cô gái tâm tư đơn thuần.

Sống trong vòng thương trường hỗn loạn, không phải cô không biết các cuộc đấu tranh mưa máu trong giới này.

Nhưng bây giờ cô nghe tới Lục Ngạn Lâm bảo đã “xử lý” người phụ nữ Hạ Sâm đáng ghét kia, cô thật sự cảm thấy ngỡ ngàng.“Anh chưa bao giờ nói dối em.

Đặc biệt là trên phương diện đó.” Lục Ngạn Lâm hiểu sai ý của Trịnh An An, anh cho rằng cô không tin việc anh là một “xử nam”.

“Cả thân thể và tâm hồn này, Lục Ngạn Lâm đều giành cho Trịnh An An.

Không tin em có thể cảm nhận xem.”Lục Ngạn Lâm đánh mắt, tỏ ý bảo Trịnh An An nhìn nơi đã phồng to dưới đáy quần.

Cả buổi sáng nháo loạn cùng Trịnh An An, quả thực nơi đó đã sớm sừng sững.Trịnh An An nhìn nơi đàn ông uy dũng đã sớm dựng đứng lên như chiếc lều kia, khẽ hừ mũi.

Đêm qua là cô bị thiệt thật đấy nhé!Lục Ngạn Lâm bật cười, xoa đầu cô gái nhỏ rồi lấy cùi táo trong tay cô ra.

Anh ôn nhu giúp cô lau tay rồi một tay bế cô lên, một tay bưng bát mì nóng hổi tiến về bàn ăn.

Bàn tay to lớn của anh đỡ lấy cặp mông to tròn của cô.Lục Ngạn Lâm đặt Trịnh An An lên đùi, hai chân mở rộng đung đưa bên hông lớn của anh.

Nơi tư mật không chút che đậy đè lên đỉnh quần cao ngạo của anh.“Ngon không?” Lục Ngạn Lâm mặc kệ cảm giác dưới thân, đút từng đũa mì vào miệng Trịnh An An.“Ngon ạ.” Trịnh An An một miệng đầy mì, híp mắt cười với Lục Ngạn Lâm.

Nụ cười của cô như ánh mặt trời lúc sáng sớm, tươi mát, thuần khiết và rực rỡ trong lành.“Ăn từ từ kẻo nghẹn.”“Anh Ngạn Lâm, hôm nay ba mẹ em hai giờ chiều mới xuống máy bay.

Đêm qua anh Nhật Quân cũng bảo rằng sáu giờ tối anh ấy mới đến nơi, sẽ đến thẳng hội quán luôn ạ.

Vậy trưa nay mình ăn lẩu nhé.” Trịnh An An như có như không bỏ qua cảm giác ngứa ngáy âm ẩm đau dưới thân, khẽ nhích khỏi đùi anh.

Cô không muốn thời khắc tốt đẹp này bị phá hủy bởi việc cô lại bị anh đè ra đâu.Mấy hôm nay Trịnh An An cho dì Trương về nhà, bà Đường Tuệ cùng ông Trịnh Khiêm cũng đã bị cô mang lên máy bay đi nghỉ dưỡng.

Trên dướng biệt thự Trịnh gia chỉ còn giúp việc dọn dẹp nhà cửa theo giờ.

Trịnh An An cùng Trịnh Nhật Quân một ngày hai bữa sáng tối đều ăn cơm do Lục Ngạn Lâm nấu.


Trịnh An An không thể không thừa nhận rằng, cơm do Lục Ngạn Lâm làm rất hợp khẩu vị của cô, đều không thể thua kém một phân nào so với đồ ăn do dì Trương hay mẹ cô nấu.

Buổi trưa đến trường, cô cũng không còn ăn trong canteen trường nữa mà đều đến phòng giáo viên ăn trưa cùng Lục Ngạn Lâm.“Được thôi.

Vậy ăn xong anh giúp em dọn dẹp rồi đi siêu thị nhé.” Lục Ngạn Lâm nghe cô gái nhỏ muốn ăn lẩu liền bật cười, không vạch trần tâm tư nho nhỏ của cô gái kia.Lục Ngạn Lâm sau khi cho Trịnh An An ăn xong liền bế cô lại bàn bếp, thành thạo dọn dẹp hết một lúc rồi lại bế cô trở về phòng.“A…” Trịnh An An giờ mới để ý thấy trên chiếc ra giường màu trắng có một đóa hoa màu đỏ thẫm, kiều diễm nở rộ, xung quanh đó còn có một vài vũng nước màu trắng đục đã khô lại.

Gương mặt cô đỏ bừng lên, nhìn người đàn ông thuần thục giúp cô thay ra giường mới.

“Anh vì sao lại dọn dẹp…”“Em có chắc muốn dì Trương hay dì Trần nhìn thấy cái này chứ?” Lục Ngạn Lâm nhướn mày nhìn cô gái ngồi trên ghế sofa, gương mặt đỏ như gấc chín.“Nhưng… Vì sao anh lại có thể thành thạo các việc nhà như vậy chứ?” Trịnh An An mím môi.“Từ lúc nhỏ mẹ anh đã thường xuyên không về nhà, ba lại bận đi công tác và trực bệnh viện.

Năm anh sáu tuổi, hai người họ còn cả năm không về.

Dẫu lúc đó nhà anh có dì Trần giúp việc, anh vẫn thường sang nhà em ăn cơm chung, nhưng anh đã bắt đầu hiểu rằng mình phải tự lo lấy cho bản thân mình.

Quả thật vậy.

Năm mười hai tuổi, anh cùng ba sang nước ngoài định cư.

Ba anh được một tỷ phú mời làm bác sĩ tư nhân, túc trực bên người cha đã lớn tuổi của ông ấy.

Vốn dĩ ba anh cũng định mời một giúp việc, nhưng anh bảo không cần.

Lúc đó ba con anh quả thật rất khó khăn, tiền không đủ sống, còn phải gửi về nước trả nợ thay mẹ anh, thì tiền để thuê giúp việc là kiều bào lấy đâu ra? Đồ ăn nước ngoài thật sự rất khó ăn.

Thế nên là anh bắt đầu học nấu ăn, học cách chăm sóc bản thân mình.

Nhưng thật ra, việc anh học nấu ăn cũng chỉ vì em.

Vì năm đó em chê anh nấu ăn quá tệ, không thể chiều được cái miệng kén ăn của em, nên anh học nấu ăn, để sau này có một ngày quay về tìm em có thể nuôi em béo tròn được đấy.”Lục Ngạn Lâm từ tốn kể về quá khứ của mình.


Nhưng câu chuyện của anh lại khiến hốc mắt Trịnh An An đỏ lên.

Cô bước xuống đất, đi từng bước từng bước tiến về phía anh.Lục Ngạn Lâm bỗng cảm thấy có một vòng tay ôm lấy hông mình.

Cơ thể mềm mại của Trịnh An An dán vào lưng anh.

Sống lưng Lục Ngạn Lâm bỗng chốc cứng đờ.

Anh có thể cảm nhận được có một mảng ướt đẫm trên lưng áo mình.Cô gái nhỏ của anh đang khóc sao…“Đừng khóc…” Lục Ngạn Lâm kéo Trịnh An An ngồi xuống giường.

Anh đứng trước mặt cô, cả cơ thể to lớn chắn đi ánh nắng hắt vào vòng.

Bàn tay Lục Ngạn Lâm khẽ run, từ tốn lau đi nước mắt trên gương mặt nhỏ.

“Anh sẽ đau lòng…”“Vâng…” Trịnh An An cúi đầu.

“Nhưng em không kìm lòng được.

Hóa ra anh đã từng trải qua những ngày tháng khổ cực như vậy…”“Không sao mà.

Tất cả đều đã qua rồi mà…” Lục Ngạn Lâm nhẹ giọng an ủi cô, vẻ mặt cưng chiều.

“Không phải bây giờ anh đã đứng trước mặt em, là một người bạn trai hoàn mỹ của em đây sao… Đừng khóc nữa mà, mọi chuyện đều đã ổn rồi mà, đúng không?”“Đúng vậy nhỉ.”Trịnh An An ngẩng mặt lên mỉm cười với Lục Ngạn Lâm.

Một bên gò má cô được ánh nắng hắt vào, khiến cho nụ cười cô trở nên mê đắm kỳ lạ.Lục Ngạn Lâm giúp Trịnh An An mặc một chiếc áo khoác len màu kem, cẩn thận quấn kỹ cô từ đầu đến chân rồi mới đưa cô đi siêu thị mua đồ về nấu ăn.“Anh Ngạn Lâm…” Trịnh An An nhìn mười ngón tay đan chặt vào nhau, mỉm cười hạnh phúc.

Bây giờ đây cô không còn ao ước điều gì nữa, chỉ cảm thấy rằng như vậy là đủ rồi.

“Chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.”“Đúng vậy đấy.” Lục Ngạn Lâm một tay nắm chặt tay cô, tay còn lại đẩy xe mua hàng, đợi cô gái nhỏ tùy ý chọn lựa.

“Bây giờ chúng ta có khác nào đôi vợ chồng son đi mua sắm không chứ?”“Xì.” Trịnh An An bĩu môi, tay chọn lựa thức ăn trên kệ bỏ vào xe.

Dưới sự hướng dẫn của Lục Ngạn Lâm, cô đã lựa kha khá thứ đồ để cho bữa trưa, còn chọn thêm một vài gói bánh phô mai mang về ăn vặt.Trong siêu thị có máy sưởi ấm nên Trịnh An An không cảm thấy lạnh.

Nhưng thật sự cảm giác đi ra ngoài mà không mặc quần bên trong là lần đầu tiên cô trải nghiệm qua.

Dẫu cho Lục Ngạn Lâm có bọc người cô kỹ đến như thế nào thì mỗi bước đi Trịnh An An đều cảm thấy như có gió lùa vào trong váy mình.


Cô cứ cảm tưởng một giây sau tà váy sẽ bị thổi bay cao lên.

Nghĩ đến đấy, bước chân Trịnh An An dần chậm lại, nơi tư mật giữa hai chân cũng khẽ run lên.“Sao vậy?” Lục Ngạn Lâm buông tay Trịnh An An ra, kéo cô vào lòng.

“Có chuyện gì à?”“Ừm… Mình về thôi anh… Em khó chịu…” Trịnh An An cúi đầu bẽn lẽn nói.“Khó chịu à? Ở đâu? Phía dưới còn đau sao?”“Không đau, nhưng ngứa ạ…”Câu trả lời của Trịnh An An như muỗi kêu, nhưng lại khiến cho Lục Ngạn Lâm đen mặt.“Thật muốn đè em xuống ngay lúc này mà, tiểu yêu tinh!” Lục Ngạn Lâm khàn khàn trả lời cô.

Hai mười hai năm, người đàn ông lần đầu được nếm thử trái cấm.

Nhưng quả thật tình dục giống như một liều ma túy, càng ăn, anh sẽ càng nghiện.

Cô gái nhỏ bên cạnh như một đóa anh túc khiến anh say mê, không thể nào rời bỏ cô được.

Trịnh An An lúc còn rất nhỏ luôn khiến anh muốn bảo vệ, đến Trịnh An An mười tám tuổi đã trưởng thành, lại khiến anh như điên như dại mà dâng hiến cả sinh mạng cho cô.“Về đi…” Trịnh An An càng xấu hổ, đẩy Lục Ngạn Lâm đến quầy tính tiền.“Em có chắc là không muốn cái này đúng không?” Lục Ngạn Lâm cúi đầu hỏi Trịnh An An, chỉ vào một chiếc hộp hình chữ nhật có hình một quả dâu tây ngoài bao bì trước quầy thu ngân.“Không mà… Em muốn tất cả của anh đều hòa vào trong em…” Trịnh An An mím môi trả lời.“Nhưng quả thật, biện pháp đó lại có tác dụng phụ đến em.

Sử dụng biện pháp tránh thai là việc của đàn ông, em hiểu không?” Lục Ngạn Lâm bất lực với sự kiên quyết của người phụ nữ bên cạnh anh.“Không cần.

Anh đã làm rất nhiều vì em rồi.

Chuyện này, em sẽ thật tốt mà.

Ưm…” Nói chưa hết câu, môi của Trịnh An An đã bị Lục Ngạn Lâm mút lấy.“Em không còn đường lui nữa đâu cô bé à.”Chiếc xe màu đen chạy trên đường với một tốc độ chưa từng thấy.Góc than thở: Ôi dồi ôi toi lại nghèo rồi các bác ạ.

Trốn dịch từ đầu tháng 5 đến gần giữa tháng 6 mới kịp ló mặt ra bơi với xã hội.

Thế mà toi đi mần ăn vừa được một tuần đã phải nghỉ mần vì dịch lại, khổ thân toi quá mà.

Ở nhà nhiều quá chỉ có nước hít không khí mà sống chứ từ đầu năm ngoái đến bây giờ thành phố toi còn không còn miếng đất nào để cho toi cạp ăn luôn á T.T hận đời vô đối.

Thế mà vì một vài thành phần trốn dịch khiến cho xã hội bùng phát dịch trở lại mà cảm thấy càng phải có trách nhiệm hơn với đất nước mình, đúng không?Nói lảm nhảm vậy thôi nhưng mà toi vẫn là một con đỗ nghèo khỉ mà.

Vừa mới lên lịch đi phố cổ hôm trưa thứ 6, chiều thứ 6 nghe tin có 2 ca mới, rồi hôm sau thành phố bị phong tỏa luôn.

Đường đi phố cổ toi thế là xa xa xa xa xa lắm luôn.

Không biết đến khi nào mới ổn chứ thành phố bé nhỏ đáng iu của toi từ năm ngoái đến năm nay oằn mình cũng mấy dạo rồi, dạo tháng 7 năm ngoái và dạo tháng 5 năm nay thì đúng là bùng nổ thật sự.Góc cảm ơn: Chốt lại thì cảm ơn các bác đã lướt qua truyện của toi, dù không hay nhưng cũng cảm ơn các bác đã ủng hộ.

Bác nào thấy hay thì cho toi mấy trái tym cùng với cmt khích lệ cô gái bé nhỏ này nhó, iu lắm lắm.Các bác đoán xem chương sau có thịt thịt không nào?.