"Bảo Ngọc"
"Thế giới của em luôn là một mặt sáng đẹp đẽ, em được lớn lên như một đứa trẻ bình thường được phát triển một cách toàn diện nhất.
Phải chăng bị đánh đập hay sự ghẻ lạnh của ba mẹ thì cũng chỉ là sự tủi thân không oán trách và than vãn lấy nửa lời.
Bản thân tôi được sinh ra cũng không phải đơn giản, cha là chủ nhân của Bạc gia nhưng mẹ chỉ là gái quán bar.
Bạc phu nhân không thể sinh con liền mang tôi về nuôi tám tuổi đã học cách cầm súng mười một tuổi đã chính tay giết chết một nữ hầu trong nhà.
Thế giới của tôi ngay từ đầu đã chỉ toàn một mảng đen do người lớn tự sắp đặt, mặc niệm sẵn trong đầu của tất cả những kẻ càng nắm trong tay nhiều quyền lực và tài sản đó thì theo đó chính là một trái tim lạnh lẽo vô cảm rồi"
Bảo Ngọc đã sắp không đứng vững theo hắn nữa rồi.
Tại sao, tại sao lại nói những lời này với cô
"Gặp được em chính là chân ái và định mệnh của đời tôi.
Là nàng thiên sứ từ từ chạm đến trái tim và lấp đầy đi khoảng trống thiếu vắng đó.
Tôi muốn dành thứ tình yêu và tình cảm duy nhất cho em, chỉ một mình em.
Muốn chúng ta kết hợp lại là gia đình, muốn em sinh ra tiểu hài tử.
Tôi sẽ cho nó cảm nhận được hạnh phúc chứ không phải mang trái tim lạnh lẽo chằng chịt những mảng u tối như người cha của nó.
Không để nó phải chịu tổn thương và uất ức như ngày trước mẹ nó từng trải qua.
Tôi không muốn bất cứ ai cản trở tương lai tốt đẹp mà tôi đã vạch định ra ngay khi gặp em hết"
Hắn đã khóc rồi, và cô lại bị hắn làm cho cảm động rồi nhưng khẩu súng trong tay vẫn nắm chặt, cô không cho phép bản thân mềm lòng.
Rất nhiều, rất nhiều người đổ máu vì hắn.
Hắn độc ác, hắn tàn nhẫn hắn không đáng để cô thương cảm
"Muốn giết tôi lắm đúng không"
"Mấy bọn người bên ngoài kia là đã cấu kết với em hết rồi chứ gì"
"Vậy đó là điều em muốn thì giết tôi đi, trước khi tôi đổi ý và muốn giết chết em"
Hắn giơ tay như thể rất tận hưởng nếu như cô giết mình
"Giết tôi rồi thì tôi sẽ không phải suy nghĩ không đau đớn không giày vò bản thân về quãng thòi gian ngắn ngủi nhưng hạnh phúc của hai chúng ta"
"Tôi sẽ chỉ nhớ rằng thời gian ngắn đó Lưu Bảo Ngọc ở bên cạnh tôi là thật lòng, yêu tôi cũng là thật lòng, nói muốn sinh con cho tôi cũng là thật lòng"
"Nào, nhanh lên.
Mau ra tay đi"
*cạch*
Khẩu súng trong tay cô liền rơi xuống đất, Bảo Ngọc ngã khụy xuống nền đất mà khóc lớn
"Tại sao, tại sao, tại sao chứ.
Tại sao tôi lại đi yêu chính kẻ đá phá hoại thanh xuân và mơ ước tự do của tôi.
Tại sao tôi lại yêu tên độc ác với những tội danh không thể dung thứ.
Tôi điên rồi sao, hả.."
Hắn nhìn cô như vậy bất giác lại mỉm cười, ôm lấy nữ nhân vào lòng.
Đến cuối cùng suy đoán của hắn vẫn là đúng, cô thật sự yêu hắn,vì yêu nên mới mang con của hắn
"Bé cưng, em yêu tôi rồi đúng không"
Hắn ôm lấy cô đang khóc nấc lên ở giữa phòng mà mỉm cười đầy ngọt ngào, bất giác tiếng bước chân ngày càng dồn dập, cửa chính cửa phụ trong căn nhà gỗ dưới biển này lập tức bị bao vây.
Đình Đình bước vào từ cửa chính liền hét lớn tên cô, Hứa Tình vẫn tinh thần không ổn định cùng Mết đều lần lượt chĩa súng về phía cô với ánh mắt căm thù
"Hứa Tình, chị Mết đừng mà.
Bảo Ngọc cẩn thận"
Đình Đình hét lên một tiếng, hắn liền phản ứng lại ngay liền dùng tấm lưng cao lớn của mình bao bọc lấy toàn bộ thân hình nhỏ bé của cô vào trong, bản thân liền hứng trọn hai phát đạn của chị Mết và Hứa Tình.
Lúc này những người mặc đồ đen đều lần lượt kéo đến áp chế và đánh nhau với những người mà được Đình Đình sắp xếp.
Bảo Ngọc ngỡ ngàng, rõ ràng chuyến đi này chỉ có hai người
"Hừ, em đúng là ngây thơ" hắn thều thào bên tai "Đây là hòn đảo tư nhân của tôi, không xuất hiện trên bản đồ.
Đã là của tôi thì tất cả đều có tai mắt không cần thiết tôi phải dẫn người theo"
"Diêu Minh"
"Em nghĩ rằng với sức và độ tuổi cùng trí thông minh ngây ngô của em có thể gạt được tôi sao"
"Ông…"
Hắn thiếp đi vì mất quá nhiều máu.
Cô cũng hoảng loạn cùng Đình Đình đưa hắn đến bệnh viện
…
Nhìn phòng bệnh sáng đèn bác sĩ và y tá không ngừng ra vào.
Bảo Ngọc cô cũng không thể rời mắt dù chỉ là một giây phút
"Bảo Ngọc bạn cũng ở đây cả đêm rồi, mau đi nghỉ ngơi thôi"
"Đình Đình"
Cô đứng trước cửa phòng bệnh, hai tay nắm chặt
"Hả"
"Đến bây giờ thì tôi hiểu bản thân tại sao không buông tay được người đàn ông này rồi"
"Sao chứ"
"Thay vì Trình Du dùng tính mạng để đánh cược với tôi, nhưng anh ấy lại để mặc tôi chịu sự khinh bỉ và cái nhìn đầy ác ý của người nhà anh ấy, chỉ biết dùng lời nói để an ủi đi Bảo Ngọc đã dần chai sạn về mặt cảm xúc lúc nào cô ấy cũng mang bộ mặt ủ rũ mà không rõ lý do.
Nhưng Bạc Diêu Minh thì không như vậy, thay vì dùng tính mạng để chết vì tôi một cách phí phạm anh ấy lại tự làm khổ bản thân ép mình phải đeo lên lớp mặt nạ giả tạo để làm tôi vui.
Sẵn sàng đứng ra bênh vực và bảo vệ tôi dưới những cái nhìn ác ý và khinh bỉ từ người khác, một cái nhíu mày của tôi cũng khiến anh ấy sục sôi mà tìm ra nguyên nhân khiến tôi không vui, chỉ khi bản thân cảm thấy không đủ sức, bản thân cảm thấy đã lo được cho tôi với tương lai trong tầm tay thì anh ấy mới nguyện dùng tính mạng để đánh cược vì tôi, đó mới chính là người mà tôi chọn"
Đình Đình im lặng hồi lâu, nàng ngẩn người nghe cô nói đến mê muội luôn rồi
"Mà, Hứa Tình và mấy người kia sao rồi"
"Còn sao nữa, dĩ nhiên là thả họ đi hết rồi.
Sau chuyện này chắc họ cũng không hiểu ra và quay trở về sống cuộc sống của mình thôi"
Tim đứng đằng sau đã nghe thấy tất thảy, anh dựa lưng vào tường miệng khẽ nhếch lên.
Đến bây giờ thì Tim cũng hiểu lý do tại sao hắn lại yêu cô nhiều đến như vậy, tại sao Lưu Bảo Ngọc lại luôn là ngoại lệ trong mắt hắn.
Trải qua chuyện này, Tim cũng muốn tìm cho mình bạn đời rồi
…..
End…...