Tim cau mày, mỗi khi hắn cùng Tim xuất hiện phụ nữ ở cái thành Đại Châu này đều tung hô ca ngợi, khi ở trên giường lại vô cùng lả lướt câu dẫn chỉ hận không thể cùng bọn họ hưởng vinh hoa phú quý đường đường chính chính trở thành Bạc phu nhân
"Cô bé, cô cảm thấy chúng tôi già lắm sao hả"
Bảo Ngọc ngây người nhìn Tim không chớp mắt, nụ cười mỉm làn da của phương Tây trắng sáng, dáng người đẹp không tì vết.
So với cực phẩm đại mỹ nam này nếu gọi một tiếng chú thì đúng là có phần không được thỏa đáng
"Đúng là gọi bằng chú thì cũng không ổn lắm, vậy tôi phải gọi như thế nào.
Gọi giống mấy người họ là ông chủ hay gọi bằng anh"
Tim mỉm cười tà mị có chút kéo gần khoảng cách với cô hơn "Cô biết rồi còn hỏi"
Mễ Chi "..."
Vừa vặn hay cảnh tượng này lại được Bạc Diêu Minh thu hết vào tầm mắt, vì đứng ở phía sau lưng của cô quan sát nên hành động của cô và Tin lại có vẻ vô cùng thân mật và mờ ám khiến hắn ghen đến nổ con mắt, bàn tay nắm chặt thành đấm hùng hổ tiến đến gần.
Vừa nhìn thấy gương mặt như dẫm phải c*t của hắn thì cả người Tim đã truyền đến từng cơn ớn lạnh vội vàng đứng lùi ra phía sau cô hơn
"Ôi trời đất ơi, ôi trời mình đang làm cái gì vậy hả"
Cô sau khi thấy Tim cứ lùi lại phía sau gương mặt đột nhiên biến sắc thì vô cùng khó hiểu liền đi theo Tim, cậu ta lùi một bước cô lại tiến một bước.
Tim đúng là muốn khóc đến nơi rồi, cô gái mày có phải giết cậu không vậy cơ chứ
"Nè chú, đang nói chuyện chú đi đâu vậy cơ chứ hả.
Sao lại đi lùi"
"Tiểu tổ tông, cô đứng im đó cho tôi"
"Hả, sao tôi phải đứng chú mau nói rõ lý do thì tôi mới đứng"
Không còn cách nào khác Tim liền quay đầu nhìn hồ bơi bên dưới không chần chừ liền nhảy xuống, nước văng lên bắn tung tóe Bạc Diêu Minh liền tiến đến kéo cô ra xa tránh bị nước bắn lên người.
Mặt đối mặt với cự ly gần như vậy khiến cô có chút bối rối, cũng ý thức được bản thân đã đính hôn với Trình Du liền vội vàng đẩy hắn ra khỏi người mình ho khan
"Ừm, tôi..tôi xin lỗi"
"Em còn chưa kết hôn với tên nhóc Trình Du đó, sao lại dám khẳng định với tôi tên đó là chồng em"
"Sang tháng tới chúng tôi sẽ kết hôn đó"
Hắn tuy có chút ghen tức nhưng lại cười nhạt "Vậy sao, vậy mà tôi mới chỉ có nhà tên đó có chút tiền tên nhóc cùng với bà mẹ liền phủi sạch mọi quan hệ với em"
"Cái gì, chú đến nông trại sao"
Hắn nhún vai "Đúng vậy, nói ra thân phận của em.
Nói về mối quan hệ của chúng ta"
Nhìn cô cúi đầu điệu bộ có vẻ rất gửi thân, hắn không nỡ đành kéo cô lại gần mình an ủi, bàn tay thô ráp to lớn chạm nhẹ vào gương mặt mềm mại như em bé kia véo nhẹ
"Em là Lưu Bảo Ngọc không phải Mễ Chi, bọn họ không thật lòng với em cớ sao lại cứ bám víu vào làm gì.
Từ bây giờ trở đi tôi là người thân của em, ở lại nơi này không phải tốt hơn sao"
Bảo Ngọc có chút nặng lòng, dù sao cũng ở cùng họ năm năm.
Năm năm đâu thể nói quên là quên được ngay
"Tôi… tôi biết rồi"
Hắn xoa xoa đầu hài lòng "Ngoan lắm"
"Cho tôi đi dạo ở nơi này một chút được không"
"Nơi này là của em, Bạc gia là của em.
Tất cả những gì của tôi đều là của em.
A Liên đưa Bảo Ngọc đi dạo khuôn viên phía trước nhà"
Cô hầu bước lên cúi nhẹ đầu "Dạ"
Nhìn cách đối xử như nàng công chúa cùng những sơn hào hải vị lần đầu cô được thưởng thức Bảo Ngọc có chút hưởng thụ nhất thời liền không muốn rời xa cái chỗ được cô ví như thiên đàng có thực ở trần gian này
Nhìn bóng dáng Bảo Ngọc khuất dần hắn mới liếc xuống hồ bơi lại thấy bóng dáng của Tim đang rón rén rời khỏi, bước đi chậm chạp để không phát ra tiếng động khiến hắn có chút khinh bỉ
"Tim, gan cậu cũng lớn lắm rồi.
Chắc cậu muốn đến Bắc Cực chơi cùng gấu không muốn lấy vợ nữa có đúng không"
Nghe được lời này từ hắn đột nhiên Tim lại cảm thấy từ đâu có không khí lạnh tràn về khiến anh không rét mà run quay sang cười cứng đờ nhìn hắn
"Không phải, không phải như những gì cậu nghĩ đâu.
Tôi đến tìm Bảo Ngọc vợ cậu là muốn giúp cậu thôi"
"Giúp? Giúp mà lại nhìn vợ tôi như vậy sao.
Có ánh mắt nào giúp mà lại nhìn vợ tôi như nhìn bồ tát sống thế không hả, Tim nếu vừa rồi cậu không thu ánh mắt lại kịp thời thì tôi ngần ngại móc mắt cậu ra đâu"
Tim khẽ rùng mình một cái, vừa rồi lại rơi xuống nước khiến Tim có cảm giác như nổi hết da gà liền lùi về đằng sau.
Anh bạn này của hắn quá đáng sợ rồi
..
"A Liên, chỗ đó là chỗ nào vậy hả.
Cái căn biệt thự đó có phải là của Bạc gia không hay thuộc quyền sở hữu của người khác"
A Liên đột nhiên mặt biến sắc khi cô chỉ tay về phía dãy biệt thự cách xa với biệt phủ Bạc gia rộng lớn này liền vội vàng muốn cô quay lại, đi như vậy hình như xa quá rồi
"Tiểu thư, chúng ta mau quay lại thôi.
Đi như vậy cũng được rồi, nếu còn đi nữa khi ông chủ không tìm thấy sẽ lo lắng cho người lắm đó"
Bảo Ngọc vẫn nhíu mày vô cùng tò mò về căn nhà phía trước
"Nhưng mà… nhưng mà.."
Một bàn tay chộp lấy tay của cô kéo lại, Bảo Ngọc giật mình "Chú..
À"
"Chúng ta đi vào trong, đến giờ ăn rồi.
Nơi đó là để làm nhiệm vụ và canh gác em không nên đến đó"
Bảo Ngọc đi theo hắn nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn về phía căn biệt thự phía xa.