Với trình độ diễn xuất cáo đội lốt cừu non của Bạc Diêu Minh hắn đã thành công dụ dỗ để cô có thể ở lại Bạc gia, khuôn viên rộng lớn hàng nghìn ha để tìm lại kí ức đã lãng quên của mình.
Đồng thời còn hứa sẽ mời bác sĩ giỏi nhất về để giúp cô khôi phục lại trí nhớ
"Tôi đồng ý ở lại đây theo như lời chú đề nghị.
Nhưng tôi có thỉnh cầu có được không"
"Em nói đi" chỉ cần cô đồng ý ở lại thì cho dù là chuyện gì hắn cũng sẽ bất chấp
"Tôi muốn gặp chị Mết và gặp chồng tôi một lần nữa.
Tôi sẽ xin phép bọn họ nói với họ rằng chú là người thân trước đây của tôi, để họ yên tâm hơn.
Tôi với Trình Du cũng mới chỉ đính hôn với nhau chứ chưa chính thức trở thành vợ chồng vì tôi vẫn còn vướng bận kí ức của mình"
Nhắc đến những kẻ đã cưu mang và cứu giúp cô hắn lại vô cùng gai mắt và khó chịu.
Bây giờ chấp thuận yêu cầu của cô thì khác nào thả hổ về rừng.
Hắn làm sao có thể đáp ứng được điều đó, ngoài mặt thì hòa hoãn cười nói nhưng bên trong nội tâm đang gào thét dữ dội
"Được, tôi đồng ý nhưng mà bây giờ thì chưa phải lúc.
Còn cô gái đi bên cạnh em thì em khỏi phải lo lắng sẽ có người bố trí cho chị ta ăn ngủ thật tử tế.
Bây giờ cũng muộn rồi em muốn ăn gì không rồi ở lại đây nghỉ ngơi tôi cho người sắp xếp phòng cho em, có gì mai tôi sẽ liên lạc với những người đã cứu giúp em năm năm trước"
Nhìn trời đã tối, lại thấy người đàn ông này đúng là có chút quen thuộc Mễ Chi liền đồng ý ở lại, cuộc sống hiện tại của cô đúng là rất tốt nhưng cô vẫn muốn biết trước đây mình trải qua những gì, ba mẹ mình là ai rồi người thân của mình nữa và quan trọng nhất là tại sao mình lại xảy ra tai nạn
Nhìn những món ăn đẹp mắt và sang trọng lần lượt được bày biện ra trước mắt, toàn là những món lần đầu tiên cô nhìn thấy, theo thói quen liền không nhịn được mà ăn ngon lành, nhìn nụ cười trên môi của Bảo Ngọc đã lâu lắm rồi hắn mới được nhìn thấy khiến Bạc Diêu Minh có chút cảm giác ấm áp, chỉ muốn trói buộc cô phải ở bên cạnh mình
"À ờm, tôi, tôi xin lỗi"
"Không phải xin lỗi, ăn đi.
Em còn muốn ăn cái gì nữa tôi sẽ kêu người làm chuẩn bị cho em"
Cô vội vàng lắc đầu, đồ ăn như vậy là nhiều lắm rồi.
Nhìn cuộc sống sung sướng có người hầu kẻ hạ như vậy đúng là thật tốt, chẳng lẽ trước đây cô cũng sung sướng như vậy sao
…
"Sao, Bạc Diêu Minh cậu đừng có vô lý như vậy nữa được không.
Đến tận cái nơi khỉ ho cò gáy đó.
Chẳng phải trực tiếp kết liễu bọn chúng là xong rồi sao"
"Nếu đơn giản như cậu nói thì liệu tôi có cần phải hao tâm tổn sức như vậy không hả"
"Vậy còn hàng của chúng ta thì sao, không có hàng cho khách kia kìa.
Việc đó cậu không lo sao"
Hắn đột nhiên tức giận nói lớn "Lưu Bảo Ngọc quan trọng hơn mọi thứ, tôi không cần biết sáng sớm ngày mai sắp xếp người cùng tôi đến biên cương thành Đại Châu có biết chưa hả"
"Được rồi được rồi, tôi nghe cậu hết có được chưa"
….
Sáng
"Tiểu thư, cuối cùng cũng chịu dạy.
Thực đơn hôm nay có món Tây và món Á tiểu thư chọn món nào.
Nếu cả hai đều không vừa ý tôi sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị lại món tiểu thư yêu cầu sẽ khoảng hai mươi đến ba mươi phút nữa có thức ăn mang lên ạ"
Mễ Chi "..."
Sự đãi ngộ này có phải quá đặc biệt rồi hay không, bình thường cô phải dậy sớm tất bật chuẩn bị đồ ăn cho Trình Du và mẹ chồng chỉ sợ mẹ chồng không vui nhưng giờ đây lại có kẻ bưng kẻ rót hầu hạ đến tận giường như kiểu bị tàn phế này sao
"À à… được rồi.
Cháu cảm ơn hai bác nha"
Cô vừa định bước xuống giường lại xuất hiện trước mặt là chậu nước ấm cùng khăn mặt và tinh dầu đã chuẩn bị sẵn
"À… ý cháu là cháu có thể tự làm được, hai bác không cần quỳ như vậy đâu.
Dù sao cháu cũng là khách"
Hai cô hầu không hẹn nhìn nhau nhưng đều cúi đầu vẫn nhất quyết phục vụ cho cô bằng được, Mễ Chi hết cách liền dùng ngăn ấm và vệ sinh cá nhân ngay tại trên giường.
Ăn xong lại được cung phụng hầu hạ như nàng công chúa thực thụ người hầu bưng đủ các loại món ăn lên bàn đầy sự hấp dẫn, cơn đói lại réo gọi khiến cô liền ăn ngấu nghiến, còn chưa dùng bữa xong nhà thiết kế lại đi đến mang cho cô xem những bộ trang phục đẹp đẽ và đắt tiền số lượng lại giới hạn, mang đến trưng bày trước mặt cô cho Mễ Chi thoải mái lựa chọn
"Ôi trời, sao lại nhiều đồ như vậy chứ"
"Tiểu thư đừng ngại, đường đường là nữ chủ nhân ở nơi này thì dĩ nhiên tất cả thứ này đều xứng đáng thuộc về người"
"Sao" hai mắt cô sáng lấp lánh nhìn những thứ xa xỉ trước mặt, những thứ tưởng chừng như chỉ trong mơ cô mới có được nay lại hiện hữu ngay trước mắt.
Thân phận của Mễ Chi là ai, Mễ Chi này rốt cuộc ngày trước đã lập công đức như nào để bây giờ có thể sung sướng như vậy.
Đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng và hạnh phúc cô lại như nhớ ra điều gì đó vội vàng cầm tay hai cô hầu lại gương mặt hiện lên sự lo lắng
"Bác ơi, hai bác có biết chị Mết của con đâu không vậy ạ.
Từ hôm qua chị ấy nói đi lấy giống con đã không thấy chị ấy rồi.
Con thật sự rất lo lắng đó"
follow, vote và like cho tui đi????.