Sau khi trải qua chuyến đi chơi đầy nguy hiểm và vui vẻ. Mọi người đều quay về với công việc của mình. Cô và Nhung tặng cường học thêm hơn cho cái nắm cuối cấp, còn Anh vẫn phải đi công tác và làm việc trong hè. Huy thì thiết kế cho các công ty. Mọi việc lắng đọng xuống hơn. Kể phá hoại cũng ngưng đi những trò điên rồ đó. Tất cả đều theo về quỹ đạo cũ của nó.
....
Tuần sau, do là ba mẹ cả hai muốn gặp mặt nhau để nói chuyện nên ba mẹ anh đã về Việt Nam để tham gia buổi cơm gia đình của cả hai. Không khí ở nhà cô rộn nhịp hơn.
KING KONG...
Có tiếng chuông cửa vang lên, bà Hạ nhanh chóng mở cửa, nhìn người đàn bà trước mặt của mình. Mắt không chớp, hai ánh mắt nhìn nhau. Mọi người đều khó hiểu.
_Hạ, có phải bà không?_ bà Kim cất tiếng. Bà Hạ khẽ gật đầu. Mỉm cười thật tươi vừa vui vừa mừng.
_Trời ơi! Lâu lắm mới gặp bà, tôi mừng quá! _Bà Kim mặc chiếc áo đầm màu tím nhạt.
_Trông bà kìa, 35tuổi rồi mà cứ teen như con nít vậy. _Bà Ha nói.
_Teen vậy mới xứng với con dâu tôi chứ!_Bà Kim liếc nhìn sang cô, cô khẽ gật đầu. Cô chưa bao giờ thấy bà, hôm nay là ngày đầu gặp, trước đó đã được nghe anh lễ bà rất teen nhưng cô cứ không tin, hôm nay gặp nhau cô mới tin anh nói là sự thật. Tuy hai người bằng tuổi nhưng có lẽ mẹ cô chững chạc và nghiêm nghị hơn, còn mẹ anh thì quá trẻ trung và năng động!
Cả nhà ăn bữa cơm vui vẻ, hai bên rất hài lòng về nhau, một là do cô và anh rất xứng đôi, hai là bạn bè lâu năm nên rất dễ nói chuyện. Bà Kim cứ đi với cô gọi cô là con dâu và bắt buộc từ nay phải gọi bà là mẹ nữa. Cô rất vui vì tính cách của bà. Bà còn bắt cô phải thường xuyên liên lạc với bà bằng mạng cộng đồng, hoặc là điện thoại chi bà nữa.
_Tháng sau là sinh nhật lần thứ 18 của Hạ Quân_Anh nói, khi gia đình cùng nhau ăn hoa quả trên ghế sofa.
_Thật sao? Mẹ sẽ làm sinh nhật lớn nhất cho con dâu, chịu không?_Mắt bà Kim sáng rực, bà nắm tay con dâu hỏi.
_Bà cứ trẻ con mãi, con dâu bà tôi thấy con chững chạc hơn bà đấy!_Ông Nguy nói, nhắc nhở vợ mình. Liền bị một ánh mắt nào đó lườm cho một cái.
_Cứ để chị đây teen, bà nhà tôi cứ trầm lặng lắm_Ba cô nói vào, thế là hai ông tránh nhau nói "xấu" vợ mình. Còn hai bà thì ra ngoài nói về lớp học trước kia. Từ khi tốt nghiệp cấp 3 hai người đã không còn gặp mặt nhau, nay lại được gặp mặt với vị trí là sui gia với nhau thì thật không có gì sánh bằng!
...
_Thấy chưa, Anh đã bảo là mẹ anh rất hiền mà_Anh và cô đi ra ngoài vườn nhà cô hóng gió. Cô im lặng gật đầu, tựa người vào vai anh, gió thoảng qua man mát. Tiếng lá cây rì rào như chức phúc cho hai người. Cô hiện tại đang rất hạnh phúc. Mới đây thôi, quen anh 2 năm với vị trí thầy trò, vậy mà giờ đây chỉ quen nhau với vị trí người yêu mấy tháng thì cô lại sắp cưới anh. Đúng như ước nguyện của hai người.
...
Nhung bước đến cầu Huê Cúc, Nhung đang ước mình sẽ cố được một người nương tựa giống như cô. Nghĩ đến mấy năm qua Nhung đã yêu lầm Mạnh, thì bây giờ cô mới ngộ nhận rằng mình chưa từng yêu Mạnh, có lẽ cô đã say nắng cái học giỏi và vẻ bề ngoài lương thiện của Mạnh, giờ Nhung đã biết được Manh là người như thế nào thì hy vọng vụt tắt. Đối với Huy hiện tại, cô luôn cảm thấy có sự ấm áp quan tâm và bảo vệ. Còn ngược lại với Mạnh chả có gì là lưu luyến. Khẽ bước chân đi dòng cây cổ thụ, nó là nơi tâm sự giữa Nhung và người bánh thân mang tên Hạ Quân. Cô áp tay vài cây cổ thụ, ngày nào còn chững chạc thì nay đã lớn hơn cao hơn trước, chạm vào tay một ai đó, Nhung ngẩn mặt lên. Khuôn mặt cô đang mong đã đến, đó là Huy trong cái áo sơ mi đen thẳm.
_Em xin lỗi_Nhung cúi mặt xuống
_Không sao. Em đến đây làm gì?
_Tìm người yêu!_Ánh mắt của Nhung trở nên mơ hồ trong màn đêm.
_Chẳng phải em có rồi sao? _Huy hơi ngạc nhiên, lần đầu gặp Nhung đang khóc, Huy nghĩ đăng giận người yêu, còn lần cô nói thích anh thì cung nghĩ rằng đó là một trì chơi để trêu nhau!
_ Haha em chưa có_tự nhiên khóe mắt Nhung long lanh từng giọt nước mắt rơi xuống.
_Sao lại khóc? Ai bắt nạt em?_Huy cuồng cuồng lên. Mình nói gì sai? Sao Nhung phải khóc giữa trốn đồng người như thế này, quả thật là...
_Em sẽ kể cho anh nghe_Cô bước đến ghế đá của cây cổ thụ ngồi đó rồi kể cho Huy nghe về mình.
...
Có tiếng chuông reo lên, Khánh Liên ở trong khách sạn của thành phố bật máy.
_Alô?
_Còn nhớ anh không? _ giọng trầm trầm nói lên.
_Ừm, em nhớ mà tìm em có việc gì?
_Anh muốn gặp em, tại quán bar lần trước, cho em 5 phút._Dứt lời người đàn ông kia cúp máy. Khánh Liên mặc chi mình chiếc váy cúp ngực đen quyến rũ bước ra phố...
***
Ích Ân chào mọi người! Ích Ân sẽ sớm hoàn thành truyện này trong hè nhé!
Hiện tại mọi người muốn cho Khánh Liên ác hay hiền ? ^^ cho Ích Ân ý kiến nhé!