Thầy Giáo Khó Tính! Lại Làm Khó Tôi Nữa Sao?

Chương 43




Nhung đi vào trong rừng, không khí âm u, từng cơn gió thoảng qua lạnh người. Nhung thật sự rất sợ. Mặc dù, là đã trưa nhưng vẫn có cảm giác sợ vì đây không lầm cũng đã khoảng 12h trưa. Mà không biết HUy vào đây làm gì? Có đang gặp nguy hiểm không? Nhung bất chấp can đảm đi vào sâu hơn tí nữa.

....

Cô thay chiếc áo khác ra, thấy rất thoải mái vì không còn bám bẩn mồ hôi. Nhìn xung quanh kiếm Nhung thì chẳng thấy bóng dáng Nhung đâu. Cô bắt đầu hoảng hốt đi tìm. Ra xa hơn chút cũng chả thấy. Cô có linh tính không lành, vội vàng tìm Huy và anh. Đi dọc qua bờ cát thì chả thấy ai. Nước mắt cô sắp tuông xuống, thật sự cô đang rất lo lắng cho Nhung, cô không biết kiếm Nhung ở đâu cả.

_Anh! Nhung đã biến mất_Cô hét lớn cho hai người đang leo cao. Nghe tin vậy hai người đi xuống, mồ hôi nhễ nhại.

_Sao? Nhung đâu? Chẳng phải đi cùng em sao? _Huy hỏi, có chút lo lắng. Cô không nói gì, chỉ gật đầu. Mọi người bắt đầu đi tìm kiếm. Thì một chiếc máy bay giấy lần nữa lại bay về phía họ.Anh cầm lấy chiếc máy bay lên mở ra xem.

" Trần Tuyết Nhung đang ở trong rừng sâu, hãy vào đó khi muốn tìm nó MT""

Dứt lời, Anh bốp nát tờ giấy đó. Cô như sụp đổ chẳng phải trong rừng có rất nhiều thú dữ sao? Nếu chậm trễ... sẽ bị ăn thịt mất! Cô cảm thấy choáng váng, ngã xuống. Anh vội giúp cô tựa vào vai mình.

_Quân, Quân em làm sao vậy?_Anh khẽ kêu. Cô mở mắt ra.

_Không sao, em thấy lo cho nó quá_Cô khẽ đáp.

_Huy, mày vào trước đi. Tao cùng Quân sẽ theo sau_Anh nói rồi dìu cô đi. Trong lòng Huy đang nóng như lửa đốt, Huy cũng chẳng biết mình làm sao lại lo cho cô bé đó nữa.

...

Dưới đường phố ầm ĩ nhạc sàn, trong quán bar Lớn của thành phố. Một người đàn ông đang bước vào nhìn thấy một cô gái rất quen thuộc. Anh ta đi lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Môi khẽ nhếch lên.

_Sao lại ra nông nổi này, thất tình sao?_ anh ta nói, cô gái kia cứ cầm lấy chai rượu cho hết vào miệng. Liếc nhìn qua anh ta.

_,Ừ! Rồi sao? Chẳng phải anh rất thích như vậy sao?_Đồng nước mắt nóng hỏi chảy xuống khóe mắt cô.

_Là ai? Là ai đã làm em như vậy hả Khánh Liên? _Anh ta cười gượng đây chẳng phải là người mà trước kia đã yêu thương anh mà bị anh từ ruồng bỏ sao? Vậy mà một năm nay không gặp, cô ta lại yêu một người khác điên dại như vậy. Thật khiến anh tức chết mà.

_Là Cao khánh Nguyên._Liên dứt lời, anh nghiến răng. Muốn lập tức bốp chết Nguyên ngay bây giờ. Rất tiếc, anh ta không có khả năng đđó.

_Được lắm, Anh sẽ trả thù cho em được không?_ Anh ta nói

_Anh đừng hại anh ta, là do em không biết thân phận, anh ta sao có thể thích một người mới gặp một lần chứ? Em ngốc quá đúng không?_Liên cười gượng gạo. Liên đã từng vì Nguyên mà phải điều trị bệnh rối loạn thần kinh. Ngày đêm cô nhung nhớ hình bóng đó. Cho nên khi điều trị xong cô muốn về Việt Nam để gặp Nguyên và chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu. Cô ta đã điều tra rất kĩ vì thế đã biết anh đã có người yêu! Và cung giúp cô nhận ra mình không nên cướp những thứ không thuộc về mình.

_Anh_sẽ_trả_ thù!_Anh ta gằn lên từng tiếng, rồi bỏ đi.

_Mạ... _Liên định nói gì đó nhưng mà do rượu quá nhiều thấm vào người nên cô gục xuống bàn.