Thầy Giáo Hot Boy

Chương 7




Ngày chủ nhật của Bảo Khang bắt đầu từ khi mặt trời lên thiên đỉnh. Đã gần mười giờ trưa rồi đó, cậu Bảo Khang vẫn còn say sưa trong giấc ngủ. Tháng mười hai, mùa đông làm cho tiết trời trở nên giá lạnh, và cũng có thể nói rằng đây là động cơ làm cho cậu bình thường đã thức dậy muộn thì nay càng muộn hơn.

Cốc… cốc… cốc!

Tiếng gõ cửa lớn mồn một vậy mà Bảo Khang vẫn tĩnh bơ nệm ấm chăn êm. Trông thật dễ thương làm sao!

“Thức dậy đi con ơi!”

Mẹ Bảo Khang đứng ở bên ngoài, giọng nói đầy thúc giục. Sau nhiều lần kêu gọi kiên trì của bà, cuối cùng Bảo Khang đã chịu mở mắt, nhưng biểu cảm vô cùng kì dị, kiểu như muốn biểu tình.

“Con biết rồi thưa mẹ!”

“Mau thức dậy đi!”

“Dạ!”

Nghe theo lời mẹ, cũng như một cách để rèn luyện bản thân, cậu đã ngoan ngoãn thức dậy. Dọn dẹp phòng óc xong, vệ sinh cá nhân xong, cậu nhanh chóng xuống dưới nhà ăn cơm. Trong suốt bữa ăn, gương mặt cậu ta cứ lầm lầm lì lì, người khác nhìn vào là muốn tống cho hắn một liên hoàn cước.

“Con bị gì thế?” Mẹ cậu nheo mày hỏi.

“Dạ không có gì, mà có gì thì mẹ cũng chẳng cần quan tâm!” Giọng nói của cậu cũng thật ảm đạm.

“Con nói vậy là sao?” Ba cậu không kiềm được cũng lên tiếng.

“Dạ! Con nói là không có gì mà!” So với câu vừa rồi thì câu này cũng không khác mấy, có điều giọng điệu có chút mạnh hơn, phảng phất một chút khó chịu.

“Con bị làm sao thế?!”

Cha của cậu tức điên người vì thằng con trai khó hiểu của mình. Ông giương tay ra định tán cho cậu một cái để tĩnh người ra nhưng mẹ cậu đã kịp ngăn lại, không thôi gia đình sắp xảy ra chiến tranh gia đình thứ ba. Cậu xụ mặt rời khỏi bàn ăn, mặc cho bữa ăn vẫn còn đang dang dở. Ba và mẹ cậu cũng đành thở dài bất lực trước tính khí thất thường của cậu. Bình thường cậu rất ngoan ngoãn, vâng lời cơ mà!

Bảo Khang ra trước nhà đi dạo. Lúc này phong thái của cậu trông rất là thanh bình. Cậu dạo hết ngõ ngách này đến ngõ ngách khác. Cuối cùng khi mặt trời đã thật sự lên thiên đỉnh, cậu dừng chân lại bên quán nước bên đường. Cậu vừa uống nước, vừa nhìn cảnh vật xung quanh, trong lòng dâng lên biết bao nhiêu cảm xúc.

Mà sao đêm vắng… Mà sao đêm cứ đen...

Mà sao đêm cứ… Mà sao đêm cứ quen…

Mà sao đêm vắng… Mà sao đêm cứ đêm…

Mà sao đêm cứ… Mà sao đêm cứ trôi....

Và tôi đã biến tôi thành một con trăn dưới căn gác nhỏ.

Và tôi đã nhớ tôi về từ trên cao ánh sao muôn màu.

Chuyện gì đang xảy ra thế? Điều gì đã khiến hôm nay Khang thay đổi thất thường? Hay chính cậu ta sớm nắng chiều mưa? Cậu thuộc cung Thiên Bình, mà tính cách của Thiên Bình thì luôn chôn giấu những nỗi niềm kín đáo, hay cười nhưng cũng hay khóc...

________________________

Ngày chủ nhật của Bảo Khang bắt đầu từ khi mặt trời lên thiên đỉnh. Đã gần mười giờ trưa rồi đó, cậu Bảo Khang vẫn còn say sưa trong giấc ngủ. Tháng mười hai, mùa đông làm cho tiết trời trở nên giá lạnh, và cũng có thể nói rằng đây là động cơ làm cho cậu bình thường đã thức dậy muộn thì nay càng muộn hơn.

Cốc… cốc… cốc!

Tiếng gõ cửa lớn mồn một vậy mà Bảo Khang vẫn tĩnh bơ nệm ấm chăn êm. Trông thật dễ thương làm sao!

“Thức dậy đi con ơi!”

Mẹ Bảo Khang đứng ở bên ngoài, giọng nói đầy thúc giục. Sau nhiều lần kêu gọi kiên trì của bà, cuối cùng Bảo Khang đã chịu mở mắt, nhưng biểu cảm vô cùng kì dị, kiểu như muốn biểu tình.

“Con biết rồi thưa mẹ!”

“Mau thức dậy đi!”

“Dạ!”

Nghe theo lời mẹ, cũng như một cách để rèn luyện bản thân, cậu đã ngoan ngoãn thức dậy. Dọn dẹp phòng óc xong, vệ sinh cá nhân xong, cậu nhanh chóng xuống dưới nhà ăn cơm. Trong suốt bữa ăn, gương mặt cậu ta cứ lầm lầm lì lì, người khác nhìn vào là muốn tống cho hắn một liên hoàn cước.

“Con bị gì thế?” Mẹ cậu nheo mày hỏi.

“Dạ không có gì, mà có gì thì mẹ cũng chẳng cần quan tâm!” Giọng nói của cậu cũng thật ảm đạm.

“Con nói vậy là sao?” Ba cậu không kiềm được cũng lên tiếng.

“Dạ! Con nói là không có gì mà!” So với câu vừa rồi thì câu này cũng không khác mấy, có điều giọng điệu có chút mạnh hơn, phảng phất một chút khó chịu.

“Con bị làm sao thế?!”

Cha của cậu tức điên người vì thằng con trai khó hiểu của mình. Ông giương tay ra định tán cho cậu một cái để tĩnh người ra nhưng mẹ cậu đã kịp ngăn lại, không thôi gia đình sắp xảy ra chiến tranh gia đình thứ ba. Cậu xụ mặt rời khỏi bàn ăn, mặc cho bữa ăn vẫn còn đang dang dở. Ba và mẹ cậu cũng đành thở dài bất lực trước tính khí thất thường của cậu. Bình thường cậu rất ngoan ngoãn, vâng lời cơ mà!

Bảo Khang ra trước nhà đi dạo. Lúc này phong thái của cậu trông rất là thanh bình. Cậu dạo hết ngõ ngách này đến ngõ ngách khác. Cuối cùng khi mặt trời đã thật sự lên thiên đỉnh, cậu dừng chân lại bên quán nước bên đường. Cậu vừa uống nước, vừa nhìn cảnh vật xung quanh, trong lòng dâng lên biết bao nhiêu cảm xúc.

Mà sao đêm vắng… Mà sao đêm cứ đen...

Mà sao đêm cứ… Mà sao đêm cứ quen…

Mà sao đêm vắng… Mà sao đêm cứ đêm…

Mà sao đêm cứ… Mà sao đêm cứ trôi....

Và tôi đã biến tôi thành một con trăn dưới căn gác nhỏ.

Và tôi đã nhớ tôi về từ trên cao ánh sao muôn màu.

Chuyện gì đang xảy ra thế? Điều gì đã khiến hôm nay Khang thay đổi thất thường? Hay chính cậu ta sớm nắng chiều mưa? Cậu thuộc cung Thiên Bình, mà tính cách của Thiên Bình thì luôn chôn giấu những nỗi niềm kín đáo, hay cười nhưng cũng hay khóc...