Ngồi sau lưng Minh Huy trên chiếc xe máy, những cơn gió lạnh lướt qua cũng không thể làm Bảo Khang co run người, bởi cậu đang cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Cậu rất muốn ôm eo Minh Huy vào lúc này, như thể những người yêu nhau vậy. Nhưng Khang chợt trấn tĩnh lại sự lệch lạc của trái tim và nhận thức kịp thời nếu không, không lường trước chuyện sẽ xảy ra.
Minh Huy chạy xe nhưng hôm nay cậu cũng thấy lạ trong người. Có thứ cảm giác vô hình nào đó rất khó tả trong anh.
“Anh...”
“Em...”
Tiếng hai người thốt ra cùng một lúc. Họ chợt bật cười vì sự trùng hợp này, rồi lại nhường cho nhau nói trước:
“Em nói trước đi!”
“Anh nói đi rồi em nói!”
“Nói trước đi!”
“Nói đi, em tính nói gì mà em quên rồi.”
Minh Huy ngập ngừng: “Hôm nay kẹt xe quá!”
“Anh có để ý thấy gì không?”
“Gì là gì?”
Bảo Khang ngồi đằng sau vỗ vai Minh Huy: “Ai cũng nhìn chúng ta hết, kì quá.”
Minh Huy nhìn xung quanh, rồi bật cười lần nữa: “Không có gì hết. Cứ bình thường đi.”
Đoạn đường dài tấp nập người qua lại, Bảo Khang cảm thấy cũng hơi khó chịu. Minh Huy thì thấy cũng hơi bình thường.
“Bây giờ em muốn đi đâu?” Minh Huy hỏi.
Bảo Khang suy nghĩ: “Đi đâu ta? Hay đi vào siêu thị chơi đi.”
“Rồi. Siêu thị thẳng tiến.”
Chỉ khoảng một chút sau đó, Minh Huy và Bảo Khang đã có mặt tại siêu thị. Họ đi tham quan xung quanh, chơi trò chơi, mua đồ, uống trà sữa cùng nhau. Đặc biệt Minh Huy còn mua tặng cho Bảo Khang một con gấu bông cực kì dễ thương. Bảo Khang vui lắm, cứ cười tít mắt lại. Hai người họ đi cùng nhau một cách gần gũi phi thường, như từng quen từ hồi kiếp trước.
Đi dường như giáp hết ngõ ngách trong siêu thị, họ hỏi ý nhau sẽ đi đâu tiếp theo. Họ quyết định vào trung tâm văn hóa chơi trò chơi. Ý tưởng vừa được đưa ra thì ngay lập tức đã được thực hiện. Trung tâm văn hóa đông người không kém gì ở siêu thị và trên đường phố. Minh Huy phải nắm chặt tay Bảo Khang, chen chút từng tí một để có thể mua vé chơi trò chơi. Thầy và học trò chơi hết trò này tới trò khác. Minh Huy thì không rành chơi mấy thứ này nên Bảo Khang sẵn sàng ra tay chỉ dẫn. Cười, cười và chỉ cười là những gì họ làm từ khi đến trung tâm chơi trò chơi. Sau khi khám phá hết các trò, ai cũng điều đã thấm mệt. Đã hơn chín giờ tối, trung tâm ngày một đông người, Minh Huy cảm thấy hơi ngột ngạt với chốn này:
“Hay là chúng ta đi dạo nhe! Xong rồi anh sẽ đưa em về, được không?”
“Đi dạo sao? Ý kiến hay.”
Minh Huy không lấy xe mà chỉ muốn đi bộ thôi. Bảo Khang khó chịu vì chuyện này có lẽ vì mỏi chân nhưng lại không nói ra vì sợ Minh Huy anh ta sẽ buồn. Hai người đi dạo trên con đường đi tới công viên. Trên đường đi họ không nói chuyện với nhau. Ánh đèn khuya soi bóng họ mập mờ. Lúc này, Bảo Khang đi sau Minh Huy, trong lòng không ngừng hướng sự chú ý tới anh ta. Trong mắt cậu, anh ta quả thật là người tốt, thú vị, đẹp trai, dễ thương. Chẳng có điều gì khiến anh ta mất đi sức hút tự nhiên.
Minh Huy quay người lại nhìn Bảo Khang, không nói gì, tiếp tục đi. Minh Huy cũng đang nghĩ về Khang. Khang là một người rất đặc biệt, tính cách thì rất trẻ con, sớm nắng chiều mưa nhưng luôn là người dễ mến, tạo cho người ta cảm giác thoải mái, vui vẻ khi ở cạnh.
“Có mệt không nhóc?”
“Không, rất vui mà.”
Minh Huy kéo tay níu Bảo Khang ngồi xuống băng ghế quen thuộc của anh ta trong công viên. Ngồi kế Minh Huy, trái tim Bảo Khang ngày càng rạo rực lên nhiều. Nhân lúc Minh Huy không để ý, cậu lại lén nhìn gương mặt anh ta. Cảm giác thật hạnh phúc! Bảo Khang gần như đã bị đánh gục bởi anh ta.
Trời hôm nay có nhiều sao, trăng thì sáng rất rõ. Minh Huy ngồi ngước mặt lên nhìn bầu trời về đêm một cách say sưa, say sưa đến nỗi dường như quên mất sự tồn tại của Bảo Khang. Bảo Khang không thể im lặng mãi được, đoán biết Minh Huy đang có rất nhiều tâm sự, đành nghĩ cách làm cho Minh Huy hết buồn.
“Thầy, à, anh đang bị làm sao vậy? Đang buồn à? Hay chúng ta chơi trò này nhé!”
Minh Huy quay sang nhìn Bảo Khang: “Trò gì?”
“Nói cho đối phương bí mật của mình. Có nghĩa là tâm sự đấy. Em không chắc khi chơi xong thầy sẽ thấy vui, nhưng em chắc thầy sẽ vơi đi nỗi buồn nhiều lắm đấy!”
Minh Huy nhìn thẳng vào mắt Bảo Khang, làm cho cậu ta chẳng biết phải làm sao, đành quay mặt đi chỗ khác.