Thầy Giáo Hot Boy

Chương 12




Bình minh vừa lên. Hôm nay có lẽ trời sẽ chuyển mưa giông tố vì Bảo Khang tự mình thức dậy sớm hơn bao giờ hết. Vừa thức dậy, cậu lại chợt nghĩ đến thầy Minh Huy, nghĩ đến tiết học tối qua. Rồi bất giác cậu lại cười thầm một mình. Chưa bao giờ Khang tràn đầy năng lượng như bây giờ.

Cậu ta chuẩn bị xong, đi xuống nhà: “Ba ơi, hôm nay anh ấy, à không, gia sư có đến nữa không ạ?”

“Không con!”

Bảo Khang dừng chân lại, biểu cảm kì lạ. Chẳng phải cậu đang đứng hình? Giọng nói đầy thất vọng: “Sao vậy ba?”

Ông ngạc nhiên khi thấy biểu cảm đó của con trai mình:

“Con sẽ học vào buổi tối các ngày thứ ba, năm, bảy. Nói để con biết luôn. Nhưng sao trông con có vẻ thất vọng quá vậy?”

“Dạ không có gì ba. Chỉ tại con… mà con cũng không biết nữa.”

“Ừ! Gáng học chăm vào! Ba sẽ nhờ cậu ta giám sát con thật sát!”

“Dạ, con biết rồi!”

Cậu dường như mất hết năng lượng khi nãy, mà nói theo kiểu teen là sắp hết pin. Cậu bước lại bàn ăn ăn sáng. Cậu ăn khá ít, món nào cậu cũng cảm thấy ngán. Vẫn y như vậ, cậu chạy xe đến trường trong một biểu cảm hết sức thất thần. Thật khó hiểu.

Vào đến lớp rồi. Vẫn còn mười lăm phút nữa mới vô học. Bảo Khang như có một ma lực nào đó thúc đẩy, cậu ra khỏi lớp đến phòng giáo viên. Cái cớ là muốn gặp thầy Minh Huy. Cậu đi từng bước chậm rãi, vẻ lén la lén lút. Tiến về gần phòng giáo viên, tim cậu đập thình thịch, đầy hồi họp. Cậu dừng chân lại, quay mặt ra sau định đi về nhưng cậu lại thở một hơi dài lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục đi. Lí trí mách bảo quay về nhưng con tim nằng nặc đòi đi nữa.

“Sao phòng giáo viên giờ này chưa có ai nữa?” Bảo Khang lấp ló vịn tay tựa người vào bản lề cánh cửa phòng giáo viên, nhìn ngó vào bên trong. Không khéo, người ta lại tưởng cậu sắp thực hiện một phi vụ ăn cắp xuyên trường học. Tên tuổi cậu ta sẽ được ghi danh trong sách sử, được nhiều người biết đến?

Thoáng chút thất vọng nhưng cậu lại cảm thấy may mắn hơn. Nếu có thầy Minh Huy trong đó, cậu ta cũng chẳng biết nói gì, thành ra càng khó xử hơn nếu như bị thầy ấy phát hiện.

“Này! Em đang làm gì vậy?”

Bảo Khang chợt giật mình trước giọng nói bất thình lình của ai đó. Cậu ôm ngực, đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền lại, miệng vẫn không quên la một tiếng á như một phản xạ tự nhiên của con người.

Sau khi bất ngờ qua đi được một hồi, cậu mới mở mắt ra. To tròn con mắt, cậu lấy tay dụi mắt mình nhiều lần. Là thật hay đang mơ? Một người bảnh trai, ăn mặc lịch sự, nụ cười ấm áp tựa hồ như thiên thần đang đứng trước mặt cậu. Rồi cậu lại chợt giật mình lần hai khi người đó không ai khác chính là thầy Minh Huy. Cậu cúi người xuống chào anh ta rồi hai chẳng bốn cẳng tìm đường thoát khỏi nơi đây. Với vận tốc chạy còn thua xa một con rùa, cậu nhanh chóng bị đôi tay săn chắc, lực lưỡng của anh ta - thầy giáo Minh Huy giữ lại. Càng cố gắng thoát khỏi vòng vây, Bảo Khang cậu ta càng bị siết chặt.

“Em làm gì ở đây giờ này vậy?” Giọng nói vô cùng ấm áp.

“Dạ, không… không… có gì thưa thầy!”

Anh ta nheo mắt lại, tỏ vẻ nghi ngờ: “Lén la lén lút như vậy mà không có chuyện gì mờ ám sao? Không thể tin nổi.”

“Không có… Không…” Bảo Khang dùng hai tay làm thành dấu chéo để phủ nhận.

“Vậy thì nói thật đi!”

Bảo Khang ngập ngừng: “Em… lên đây để... tìm thầy.”

“Tìm thầy?” Minh Huy bất ngờ.

“Không có gì đâu thầy đừng hiểu lầm. Em tìm thầy là để chuyển lời của ba em là nhờ thầy giúp đỡ em thật nhiều thôi ạ!”

Minh Huy cười trước lời nói dối trá hình của Khang. Anh bỏ qua, nhưng trong lòng lại nảy ra ý giễu cợt cậu: “Thì thầy đâu có nói gì sâu xa đâu mà em phải luống cuống lên thế? Hay là em… có mục đích khác?”

“Thật sự thì không có thầy ạ!”

“Ừ. Nói với ba em thầy sẽ cố gắng quản giáo em thật nghiêm. Em về đi.”

“Chào thầy ạ!”

Bảo Khang thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhưng lặng lẽ bước về lớp. Cậu ta vẫn chưa hề biết rằng Minh Huy anh ta đã biết hành động lúc này của cậu là dối trá. Cậu càng không hiểu rõ mình tại sao lại làm như vậy? Mong chờ? Còn thầy Minh Huy vẫn dõi mắt theo cậu, đôi mắt dường như biết cười cơ đấy! Sắp được gặp lại nữa rồi.