Lí Khoái Lai chạy qua ôm máy tính về phòng, miệng lẩm bẩm: "Có ô tô mà không ngồi, lại muốn ngồi xe buýt."
"Tôi cần anh quản chắc.." Tống Hiểu Phương nổi giận trừng mắt với Lí Khoái Lai.
Tống Hiểu Phương ngồi ở sau xe không nói một tiếng nào, đến trạm xe trong trấn, cô bước xuống, đá Lí Khoái Lai một cước, rồi mới lên xe buýt ngồi.
"Đệt, tôi lại chọc giận gì cô mà cô lại đá tôi như thế:" Lí Khoái Lai có chút khó chịu.
Lí Khoái Lai đã ăn cơm tối rồi, cho nên là lái xe đến thôn Lộ Tiền nơi mà Chu Thành Thắng ở luôn.
Mặc dù từ lúc Lí Khoái Lai tiễn Tống Hiểu Phương đến trạm xe về xong, anh đã nhanh chóng nấu cơm rồi ăn lẹ nhưng lúc ra đến cổng trường thì trời cũng đã tối rồi.
Thôn Lộ Tiền cách trường học không xa, không cần phải đi ra khỏi trấn.
Chỉ cần lái xe vài phút là đã đến trước cổng thôn Lộ Tiền rồi.
Thôn Lộ Tiền có một con suối nhỏ từ trên cao chảy xuống, tuy là không sâu lắm, nhưng vẫn đủ để tưới cho hoa màu ở thôn.
Cho nên, thôn Lộ Tiền không giống như thôn Điền Đầu của Trần Tuyết Linh, bởi vì hạn hán mà đau đầu chuyện tìm nguồn nước.
Nông nghiệp của Thôn Lộ Tiền vô cùng phát triển được xếp hạng cao trong trấn, cuộc sống của dân làng trong thôn cũng khá tốt.
Không chỉ thế, khi Lí Khoái Lai vào trong thôn, liền nhìn thấy bên trong có không ít nhà lầu, rất hiếm thấy những thôn dân nào vẫn còn sống trong nhà ngói.
Lí Khoái Lai hỏi người qua đường mới biết nhà của Chu Thành Thắng ở phía Tây của thôn, ba tầng lầu, trước cửa có hai cây hồng bì.
Ở thôn Lộ Tiền có thể xây được nhà ba tầng không nhiều, lác đác không có bao nhiêu căn như vậy.
Đa phần đều là nhà một hai tầng và thêm một cái sân lớn nữa.
Lúc tới trước nhà của Chu Thành Thắng, Lí Khoái Lai gọi một tiếng, Chu Thành Thắng liền chạy ra.
"Thầy Lý, thầy tới rồi."
"Thành Thắng, em ăn cơm chưa?" Lí Khoái Lai gật đầu, dắt xe máy để ở trước cửa.
"Mới vừa ăn xong ạ." Chu Thành Thắng gật đầu, dẫn Lí Khoái Lai vào trong.
Cha mẹ của Chu Thành Thắng còn đang ăn cơm ở phòng khách, nghe thấy tiếng của Chu Thành Thắng, liền bỏ đũa xuống đi ra.
"Thầy Lý, thật là ngại quá, chúng tôi vẫn còn đang ăn cơm, thầy ngồi trước đi."
Lí Khoái Lai cười nói: "Là tôi ngại mới phải, làm phiền các vị đang ăn cơm, để tôi nói chuyện với Thành Thắng một chút trước vậy."
Lí Khoái Lai biết người nông thôn đã phải vất vả làm việc ở ngoài cả ngày, bụng sẽ rất đói, nên phải nhanh chóng ăn cơm.
Sau một hồi nói chuyện với Chu Thành Thắng, Lí Khoái Lai nhìn vào trong phòng rồi nhỏ giọng nói: "Em đưa thầy đi gặp bà em đi."
Chu Thành Thắng do dự một chút, rồi đứng lên dẫn Lí Khoái Lai đi về phía bên phải.
Bên phải có một gian nhà ngói, xét theo tình trạng của ngói, thì gian nhà này có lẽ đã tồn tại không quá hai mươi năm.
Đây cũng là đặc điểm đặc biệt của những ngôi nhà ở nông thôn, nếu như muốn xây nhà mới, mà phòng cũ vẫn có thể dùng để sống, thì sẽ không bị phá bỏ đi.
Dù sao xây nhà ở nông thôn cũng rất khó, xây cái mới để ở, còn phòng cũ để lại dùng chẳng phải sẽ tiết kiệm hơn sao? Chu Thành Thắng nhẹ nhàng đẩy cửa nhỏ giọng gọi một tiếng.
"Bà ơi."
Lí Khoái Lai theo Chu Thành Thắng vào phòng, ánh đèn mờ ảo, bên trong có một chiếc giường gỗ cũ kỹ, chiếc màn rất đen, không rõ là trước kia là màu trắng hay là màu đen nữa.
Trên khung giường có cột một sợi dây, đầu còn lại buộc vào một cây đinh ở trên tường.
Rất nhiều quần áo được treo ở trên đó, một bà cụ khoảng chừng bảy mươi tuổi ngồi trên chiếc ghế ở trước giường, trước mặt là một ghế dựa vuông.
Trên ghế có một cái đĩa toàn là rau xanh, bà lão tay cầm bát đang chậm rãi ăn từng chút một.
Khi nghe thấy tiếng gọi của Chu Thành Thắng, liền ngẩng đầu lên hỏi: "Thành Thắng, bà vẫn chưa ăn xong, con đợi lát nữa rồi hãy quay lại thu dọn."
"Bà nội, đây là giáo viên chủ nhiệm của lớp con ạ." giọng của Chu Thành Thắng có hơi lớn.
"Thầy Lý?" đôi mắt đục ngầu của bà lão như mở to ra gấp đôi, ngại ngùng nói, "Là thầy giáo hay là cô giáo vậy?"
Lí Khoái Lai trả lời: "Bà Chu, là thầy, tên là Lí Khoái Lai."
Lí Khoái Lai thấy bà lão vẫn chưa nghe được có hơi bối rối, mà cũng nói to tiếng hơn một chút.
"Thầy Lý, thật xin lỗi thầy, tôi chẳng những mắt không tốt mà cả tai cũng không ổn."
Bà Chu vội đặt bát cơm lên chiếc ghế trước mặt, bám vào thành giường đứng dậy.
Chu Thành Thắng vội vàng đi tới đỡ bà, nói: "Bà nội, chân của bà không khỏe, đừng có đứng lên nữa."
"Thằng nhóc này thật là, thầy của con đến cơ mà, có thể không đứng lên được sao?" Bà Chu trách cứ nói tiếp, "Con mau qua nói ba mẹ làm thêm vài món nữa rồi gọi thầy qua đó ăn đi."
Lí Khoái Lai thấy bà Chu chỉ ăn cháo trắng với ít rau xanh, vậy mà trên bàn của Chu Bảo vừa nãy có cả cá lẫn thịt.
Lí Khoái Lai xua tay nói: "Bà Chu, không cần đâu, tôi đã ăn cơm rồi.
Nghe Thành Thắng nói chân của bà không khỏe?"
"Đúng vậy, bà già rồi, đi lại đều không tiện." bà lão hiền hậu nhìn Chu Thành Thắng, "Chỉ có mỗi thằng nhóc này mới nhớ tới bệnh tật ở chân của bà."
"Bà nội, lát nữa con sẽ nói lại với ba mẹ, để ngày mai bọn họ đưa bà đi bệnh viện kiểm tra thử." Chu Thành Thắng sốt ruột nói.
Bà Chu có chút căng thẳng: "Cái thằng nhóc này, thầy Lý vẫn còn đang ở đây đấy, cháu nói lung tung cái gì vậy? Bà đã bao nhiêu tuổi rồi, không cần phải đến bệnh viện nữa đâu, chỉ cần thỉnh thoảng nấu ít thuốc bắc lên uống là được rồi."
Lí Khoái Lai hỏi thăm tình hình của bà Chu, hóa ra nhiều năm trước Chu Bảo đã từng tìm một thầy lang khám qua rồi, có đưa cho bà một toa thuốc đông y.
Khi nào chân bị đau, thì cứ theo toa thuốc này mà nấu uống có thể giảm đau được một chút.
Nhưng bất kể là như nào, bà Chu cũng không thể đi lại bình thường được, cần phải chống nạng thì mới có thể bước di.
Tháng trước, bà Chu định ra ngoài tắm nắng một chút, không ngờ lại bị ngã lăn ra đất.
May là không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng mà từ đó trở đi, bà rất ít khi ra khỏi phòng nữa.
Lúc này, một mùi hôi truyền tới từ đầu giường, Chu Thành Thắng đi tới lấy cái bô mang ra ngoài.
Lí Khoái Lai hỏi: "Bà Chu, bà nói lại với cha thằng bé một tiếng đi, để ông ấy đưa bà đi bệnh viện khám thử."
"Nó ấy hả, không thèm quan tâm bà già nữa rồi."
Bà chu lắc đầu, "Cũng may là đứa nhỏ này vẫn còn thương bà, thỉnh thoảng qua đây chăm sóc bà một chút.
Xem ra, cơ thể này của bà cũng không trụ được mấy năm nữa rồi."
Lí Khoái Lai nói: "Bà đừng nói chuyện nữa, ăn xong đã rồi nói tiếp."
Bà lão có lẽ cũng đói rồi, không khách sáo với Lí Khoái Lai nữa, cầm bát đũa lên mà ăn.
Sức ăn của bà Chu vẫn còn tốt, rất nhanh đã ăn xong rồi.
Chu Thành Thắng cũng đã quay lại, hỏi: "Bà nội, bà muốn ăn thêm cháo không? Để con múc cho bà thêm chén nữa."
Bà Chu lắc đầu: "Không cần đâu, bà ăn nhiều vậy là được rồi."
"Nào, để tôi giúp bà ra ngoài ngồi một lát đi." Lí Khoái Lai đi qua đỡ bà Chu dậy.
"Ôi trời, thầy Lý, thầy không cần lo cho bà già này đâu, bà ngồi trong phòng một chút là được rồi.
Ngồi mệt rồi thì bà đi ngủ luôn." Bà Chu lắc lắc đầu.
Lí Khoái Lai nghe vậy trong lòng có chút xót xa, bà lão một thân một mình vẫn luôn ngồi ở đây, sống mỏi mòn hết quãng đời còn lại trong một căn phòng tối tăm này..
"Không sao đâu, lát nữa Thành Thắng cũng có thể đỡ bà về lại thôi."
Lí Khoái Lai chậm rãi dìu bà Chu ra khỏi ngôi nhà ngói đó, đến chỗ mà lúc nãy anh và Chu Thành Thắng ngồi.
Lí Khoái Lai nhẹ nhàng mà đỡ bà Chu ngồi xuống ghế rồi quay đầu nói với Chu Thành Thắng: "Buổi tối em có thể dìu bà ra ngoài ngồi hóng gió một chút.
Không khí bên ngoài thoáng mát hơn, chứ cứ để bà ở trong căn phòng đó miết sẽ hại sức khỏe lắm.".