Bặc Vĩ Quang rất hài lòng với cách làm việc như vậy của Lí Khoái Lai: "Sáng mai cậu nhất định phải làm xong và giao cho tôi đấy."
"Tối nay tôi thức thêm một đêm nữa là được." Lí Khoái Lai khó xử gật đầu.
"Nghe nói, mấy ngày nay cậu quản lý lớp không được tốt lắm, cậu phải chú ý vào, nếu không thành tích học tập cuối kỳ mà kém nhiều quá, nhà trường cũng không dám che giấu mà đem hồ sơ của cậu gửi đến Cục giáo dục huyện, để bọn họ sắp xếp lại nơi công tác mới cho cậu đó." giọng của Bặc Vĩ Quang trở nên lạnh lùng.
Lí Khoái Lai không nói gì thêm, dù sao Bặc Vĩ Quang cũng là hiệu trưởng, ông ta nói cái gì thì chính là cái đó, cho dù mấy người Bàng Quang Huy muốn giúp mình thì cũng giúp không nổi.
Bặc Vĩ Quang đột nhiên lại hỏi: "Nghe nói quan hệ giữa cậu và cô giáo Bặc Lệ Quyên không tồi?"
"Hiệu trưởng Bặc, hôm nay ngài nghe người ta nói nhiều thật đấy, không biết ngài có bằng chứng gì không?" Lí Khoái Lai cười khẩy.
Nếu như đã sớm đắc tội với Bặc Vĩ Quang, thì anh cũng không còn sợ đối phương nữa.
Hơn nữa, chỉ cần anh nói có lý, còn sợ Bặc Vĩ Quang sao?
"Cậu.." Bặc Vĩ Quang cố nén lại lửa giận vừa mới bộc phát ra, "Tính cách của con bé Lệ Quyên kia không tệ, tuy rằng nó lớn hơn cậu một chút nhưng tuổi tác không phải vấn đề gì quá lớn.
Nếu như sau này hai người ở bên nhau rồi, ta sẽ bồi dưỡng cậu."
"Nghe nói khả năng dạy học của cậu cũng không tệ, có thể lên làm tổ trưởng khoa, sau đó thì lên làm chủ nhiệm, lãnh đạo, dù sao cũng sẽ không thiệt thòi cho cậu đâu.
Với lại, tướng mạo như con bé, trường này cũng không có mấy ai được vậy đâu."
Lúc đầu Bặc Vĩ Quang hoàn toàn không đồng ý việc Bặc Lệ Quyên và Lí Khoái Lai ở bên nhau, cho dù là xã hội đã thay đổi thì vẫn phải quan tâm đến việc môn đăng hộ đối.
Nhưng lại không thể thay đổi được ý kiến của cháu gái, còn phải nghe nó lải nhải bên tai suốt ngày, nên ông chỉ đành tìm đến Lí Khoái Lai nói chuyện một chút.
Bặc Vĩ Quang cho rằng, chỉ cần mình cho Lí Khoái Lai một cơ hội như vậy, về sau còn để cậu ta làm lãnh đạo nhà trường, thì cậu ta chắc chắn sẽ vô cùng vui sướng mà ở bên cạnh Bặc Lệ Quyên.
Mắt của ông mù rồi à..
Lí Khoái Lai thầm mắng trong lòng.
"Hiệu trưởng Bặc, nếu như không còn việc gì khác, thì tôi phải lên lớp rồi." Lí Khoái Lai đúng mực nói.
Bặc Vĩ Quang không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm vào Lí Khoái Lai, hai mắt lộ ra vẻ sắc bén.
Lí Khoái Lai cười cười rồi chạy lên lầu đi mất.
Anh biết lần này chắc chắn đã đắc tội nặng với Bặc Vĩ Quang rồi, nhưng anh cũng đâu còn cách nào khác.
Bắt anh với Bặc Lệ Quyên ở bên nhau, anh sợ đến cả mạng có khi còn không giữ được nữa chứ đừng nói chuyện gì khác.
Trong buổi họp thường kỳ với giáo viên, Bàng Quang Huy đã tuyên bố cuối tuần này Lí Khoái Lai sẽ mở tiết dạy công khai ở lớp 4 năm hai, hoan nghênh mọi người đến tham dự.
Đồng thời, ông cũng công bố danh sách giáo viên sẽ tham gia cuộc thi giáo viên ưu tú cấp huyện, trong đó cũng có tên của Tống Hiểu Phương.
Cuối cùng là Bặc Vĩ Quang lên phát biểu.
Bặc Vĩ Quang nói gần đây một số giáo viên mới không tích cực trong công việc, hy vọng các thầy cô sẽ chú ý hơn, nhà trường tuyệt đối sẽ không dung túng cho những loại người như vậy ở trường.
Tuy rằng Bặc Vĩ Quang không nêu tên nhưng mọi người đều nghe ra được giáo viên đó chính là Lí Khoái Lai.
Năm nay chỉ có mỗi Lí Khoái Lai là giáo viên mới về trường trung học Lĩnh Thủy dạy, không phải cậu ta thì còn ai vào đây?
Tiêu Mĩ Mĩ ngồi phía trước cúi đầu không nói lời nào, cầm bút vẽ loạn lên sổ.
Vốn dĩ cô còn đang phân vân tuần này có nên qua trêu chọc Lí Khoái Lai nữa không, nhưng bây giờ mọi tâm tư đều tan thành mây khói cả rồi.
Bị Bặc Vĩ Quang đả kích như vậy, Lí Khoái Lai ở trường này chắc sẽ không còn ngày được xuất đầu lộ diện nữa luôn.
Đừng nói là xuất đầu lộ diện, có thể ở lại cái trường này hay không cũng còn chưa biết đâu.
Lí Khoái Lai hoàn toàn không quan tâm đến việc này, sau khi tan họp, thì quay về ký túc xá luôn.
"Lí Khoái Lai, Bặc Vĩ Quang chỉnh anh như vậy, anh nên cẩn thận một chút."
Tống Hiểu Phương khuyên nhủ, "Anh không thể làm dịu quan hệ với ông ta được sao?"
"Cái làm làm sao mà làm dịu được, ông ấy muốn tôi với Bặc Lệ Quyên ở bên nhau." Lí Khoái Lai thờ ơ cười nói.
"Hahaha, khộng tệ nha." Tống Hiểu Phương cũng không biết vì sao, tâm tình tự nhiên lại tốt lên.
Lí Khoái Lai hừ lạnh một tiếng: "Tôi thà là ở bên cô, chứ không bao giờ ở cùng với Bặc Lệ Quyên kia."
"Lí Khoái Lai, anh nói vậy là có ý gì hả?" mặt của Tống Hiểu Phương nghe vậy liền đỏ ửng lên.
"Tôi.." Lí Khoái Lai không biết phải nói gì cho phải.
Sau khi trọng sinh, anh vẫn luôn tự dặn lòng, Tống Hiểu Phương không phải là của mình, không phải là người mà mình có thể theo đuổi được.
Anh chỉ muốn làm một thầy giáo bình thường, thay đổi vận mệnh của những học sinh kia mà thôi.
"Tôi nói cho anh biết, tôi không có thích anh đâu đấy."
Giọng của Tống Hiểu Phương tuy rất nhỏ, nhưng khi đến tai Lí Khoái Lai vẫn khiến anh cảm giác được sự kháng cự của cô.
"Tôi hiểu, cô Tống, tôi sẽ không si tâm vọng tưởng đến cô đâu, cô cứ yên tâm đi.
Vừa nãy chỉ là tôi nói nói giỡn thế thôi." Lí Khoái Lai xin lỗi.
"Nói giỡn?" sắc mặt của Tống Hiểu Phương lại biến đổi, "Lí Khoái Lai, sau này anh không được lấy tôi ra đùa giỡn như thế nữa."
Lí Khoái Lai gật đầu, rồi đi vào phòng của mình.
Anh chi là một giáo viên quèn từ nông thôn lên, sao có thể đem tiểu thư nhà người ta ra đùa giỡn như vậy được cơ chứ?
Nghe nói cha của cô ấy làm lãnh đạo gì đó ở huyện, không phải là người như anh có thể với tới được.
Tống Hiểu Phương có chút mơ hồ đứng ở ngoài, cô vốn định khuyên Lí Khoái Lai đôi ba câu, sao tự nhiên cả hai lại cãi nữa nhau rồi?
Bặc Vĩ Quang thật quá đáng, chỉ vì Lí Khoái Lai không chịu cùng Bặc Lệ Quyên ở bên nhau mà đả kích anh vậy.
Tiếng chuông báo giờ học tối vang lên, Bành An Thâm ngồi đúng chỗ của mình, hai tay nắm chặt quyển sách giáo khoa tiếng Anh.
Trần Tuyết Linh thấy Bành An Thâm không đi lên liền nhắc nhở: "Bành An Thâm, cậu lên trên dẫn dắt lớp tối đi."
"Tôi.." Bành An Thâm do dự một lát, nhưng vẫn không dám đi lên.
Dương Hoa Uy không đồng ý: "Trước đây đều là lớp phó học tập làm, sao tự nhiên lại đổi thành người khác rồi?"
"Tôi đã làm bao nhiêu môn rồi?" Trần Tuyết Linh trừng mắt nhìn Dương Hoa Uy một cái.
Dương Hoa Uy lập tức kinh hãi, quay đầu nói: "Bành An Thâm, cậu có phải là đàn ông không, lề mà lề mề cái gì vậy hả?"
Bành An Thâm cắn chặt răng đứng lên.
Các học sinh khác ngồi tại chỗ quan sát, cũng không rõ là đợi Bành An Thâm đi lên hay là chờ xem náo nhiệt gì khác.
Bành An Thâm nhìn qua bốn phía, lại ngồi xuống lại.
Lúc này, Lí Khoái Lai xuất hiện ở cửa phòng học.
"An Thâm, em lên trên hướng dẫn lớp đọc tiếng anh đi."
Có lời này của Lí Khoái Lai, Bành An Thâm mới đứng dậy bước lên bục.
Bởi vì quá căng thẳng nên lúc ngồi xuống đã trượt khỏi ghế ngã nhào ra đất.
"Ha ha ha." Các học sinh trong lớp đều cười rộ lên, tiếng cười của Mã Chí Phong là to nhất.
Lí Khoái Lai trừng mắt nhìn Mã Chí Phong một cái: "Hay là em lên đây hướng dẫn cả lớp đọc tiếng Anh đi?"
"Em không làm được." Mã Chí Phong lập tức câm nín.
"Nếu như em đã không làm được, thì có tư cách gì mà cười nhạo bạn khác?" Lí Khoái Lai nghiêm túc nhìn chằm chằm Mã Chí Phong.
"Còn nữa, em đã viết bản kiểm điểm giao cho Vi Tú Cầm chưa?" Lí Khoái Lai hỏi.
Vi Tú Cầm vội vàng trả lời: "Thầy Lý, Mã Chí Phong vẫn chưa đưa em bản kiểm điểm."
Sáng nay, vào tiết học đầu Lí Khoái Lai đã phê bình Mã Chí Phong, nói cậu ta trèo tường trốn học, khiến Vi Tú Cầm tức đến hộc máu.
May là giáo viên trực nhật tối qua đã điểm danh đủ, nếu không điểm song ưu của lớp sẽ lại bị trừ nữa.
"Mã Chí Phong thì thầm với Mã Chí Đông ở bên cạnh:" Mày giúp tao viết bản kiểm điểm chưa? "
" Ở trong ngăn bàn ạ.
"Mã Chí Đông trả lời.
Mã Chí Phong lập tức nói:" Thầy Lý, lát nữa em sẽ nộp ạ."
Có Lí Khoái Lai ở bên cạnh động viên, Bành An Thâm cũng bắt đầu đọc tiếng Anh.
Tuy rằng giọng đọc hơi nhỏ, mọi người đều cảm thấy rất khó nghe, nhưng ít ra lá gan của cậu ta cũng bắt đầu lớn hơn rồi.
.