Thầy Giáo Đến Rồi!

Chương 68: 68: Trút Giận​






Bặc Lệ Quyên cũng không phải là tên ngốc, sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của Lí Khoái Lai, vì vậy nên đã nổi giận đùng đùng rồi bỏ đi.
Cũng không biết vì sao, Tống Hiểu Phương thấy Bặc Lệ Quyên rời đi, trong lòng lại cảm thấy có chút vui mừng.
"Lí Khoái Lai, thật không ngờ là anh lại ăn hoa tâm củ cà rốt* cơ đấy." Tống Hiểu Phương cố ý nói.
* (thỏ thường không ăn hoa tâm của cà rốt, nên ý của Tống Hiểu Phương ở đây là là Lí Khoái Lai thích đồ lạ đó)
"Tôi không có, lâu lắm rồi tôi không ăn cà rốt nữa." Lí Khoái Lai lắc đầu nói.
"Anh đừng có mà đổi chủ đề.

Phải chú ý tới ảnh hưởng của hai cô bé nữ sinh xinh đẹp lúc chiều.

Còn có Bặc Lệ Quyên nữa, cũng muốn qua đây làm bạn gái của anh đó." Tống Hiểu Phương nói.
Đột nhiên, Tống Hiểu Phương nhớ ra còn có cả cái cô Tiêu Mĩ Mĩ kia, hình như dạo này không tới.
Nhưng ngay vào thời khắc này, dưới ánh đèn đường phía bên kia lại có một nữ nhân đi tới, chính là Tiêu Mĩ Mĩ.

"Thầy Lý."
"Hừ." Tống Hiểu Phương tức giận trở về phòng, dùng sức mà đóng cửa thật mạnh.
Mình tức giận với cái cửa làm gì chứ? Chuyện của tên Lí Khoái Lai kia thì liên quan gì đến mình..

Tống Hiểu Phương có chút mơ hồ.
Lí Khoái Lai nhìn đến dáng người nhỏ nhắn lả lướt của Tiêu Mĩ Mĩ, cũng không cự tuyệt như Bặc Lệ Quyên khi nãy.

"Cô Tiêu, buổi tối tốt lành."

Nói xong, Lí Khoái Lai về lại ký túc xá.
Có máy tính rồi, anh phải bắt tay vào việc thôi.
Tiêu Mĩ Mĩ hơi ngạc nhiên đứng ở cửa phòng Lí Khoái Lai, cô không hiểu nổi.

Cô xinh đẹp như vậy, tại sao Lí Khoái Lai lại chưa từng qua khu ký túc xá cô ở để tìm cô lấy một lần?
Vậy nên, cô bèn vào phòng Lí Khoái Lai, thấy đối phương đang làm khóa kiện, cười nói: "Thầy Lý, nghe nói anh làm khóa kiện rất giỏi."
"Đó là bọn họ khen thế thôi, tôi làm không tốt đâu." Lí Khoái Lai lắc đầu.
"Học kỳ này tôi muốn mở một tiết học công khai, anh giúp tôi làm một cái khóa kiện có được không?" Tiêu Mĩ Mĩ hỏi.
Lí Khoái Lai lắc đầu nói: "Tôi làm không tốt thật mà.

Hơn nữa, tôi cũng không có thời gian."
Làm khóa kiện cho cho các giáo viên trong trường là một việc làm hơi khó xử, gượng gạo.
Nếu lấy tiền thì các giáo viên sẽ nói mình cậy thế.
Nếu không lấy tiền thì nhà trường có cả trăm giáo viên, mỗi học kỳ đều phải có một tiết học công khai, ai ai cũng nhờ thì làm sao cho xuể được.
Bình thường đối với các tiết học công khai trong trường, các thầy cô cứ dạy như bình thường là được, không bắt buộc phải có khóa kiện.
Dù sao ra ngoài nhờ người khác làm khóa kiện cũng phải tốn hết hai trăm tệ.
Các giáo viên bây giờ lương chỉ khoảng một nghìn tệ một tháng, nếu không bắt buộc thì ai dại gì mà bỏ ra những hai trăm tệ đi làm khóa kiện.
Còn về việc muốn tham gia cuộc thi giáo viên ưu tú ở trấn hay huyện gì đó thì lại không giống vậy, ai mà chẳng muốn đạt được giải chứ?
Trường trung học Lĩnh Thủy cũng có quy định, lấy được hạng nhất, nhì, ba sẽ lần lượt được thưởng năm trăm, ba trăm và hai trăm tệ.
Hơn nữa lại vô cùng vinh dự, về sau còn có thể dễ dàng được chuyển đến một trường trên thành phố hơn.
Nghe nói bây giờ lên thành phố, cần ít nhất một hai vạn tệ, đó là tiền lương của mấy năm đi làm mới gom được.

"Anh.." Tiêu Mĩ Mĩ cảm thấy bản thân sắp bị Lí Khoái Lai chọc cho tức chết.
Câu nào cũng khiến cô bị chặn họng, không thể nói thêm được lời nào nữa.
"Anh đừng như vậy mà, anh làm một khóa kiện bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả cho anh." Tiêu Mĩ Mĩ cố ý cười nói.
Lí Khoái Lai vẫn lắc đầu: "Tôi thật sự không có thời gian, làm cũng không tốt."
Nói là trả tiền, nhưng sau này làm xong cô ấy nhất định sẽ phủ nhận điều đó và nói rằng đồng nghiệp với nhau giúp đỡ chút chuyện mà tiền bạc gì.
Tiêu Mĩ Mĩ khó chịu, nhất quyết không chịu rời đi mà cứ ngồi trên chiếc ghế đẩu mà khi nãy Bặc Lệ Quyên đã ngồi.
"Cô Tiêu, tôi có việc bận rồi, thật ngại quá." Lí Khoái Lai phớt lờ Tiêu Mĩ Mĩ và bắt đầu chăm chú làm khóa kiện.
Tiêu Mĩ Mĩ trước nay chưa từng phải chịu đựng sự thất vọng như vậy, cô dù sao cũng là một trong những cô giáo đẹp nhất trường, và là một viên ngọc quý giá trong lòng rất nhiều nam nhân ở trường.
Nhưng khi ở trước mặt của Lí Khoái Lai, lại chỉ như một bông hoa sơn tra đã vụn nát.
"Vậy tôi đi trước đây." Tiêu Mĩ Mĩ đứng lên, mỉm cười nhẹ với Lí Khoái Lai rồi mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, như thể sợ sẽ quấy rầy đến anh.
Lí Khoái Lai, thầm thở ra một hơi dài, kỳ thật trong mắt anh, Tiêu Mĩ Mĩ cũng coi như rất tốt.
Nếu như là trước đây, anh mà có cơ hội như vậy, chắc chắn sẽ cố gắng để có được cô.
Nhưng bây giờ trong lòng anh chỉ nghĩ đến việc giúp đỡ những học sinh này, khiến cho bọn chúng có thể phát triển khỏe mạnh và thành danh trong tương lai.

Còn về chuyện tình cảm cá nhân gì đó thì tạm gác sang một bên.
Ngay khi Tiêu Mĩ Mĩ rời đi không lâu, cửa phòng Tống Hiểu Phương mở ra, cô đi qua bên này, "Này, tôi có nấu chút nước đường, anh muốn uống không?" "
" Tôi đang bận rồi.

"Lí Khoái Lai không thèm nghĩ mà trả lời luôn.


Anh làm khóa kiện vô cùng nhập tâm, mọi suy nghĩ đều đặt vào chiếc máy tính, làm gì quan tâm được nhiều thứ như vậy?
" Hừ, tôi chỉ hỏi một chút thế thôi, cũng không định sẽ cho anh thật.

"Tống Hiểu Phương tức giận xoay người trở về phòng.
" Cái gì? Nước đường? Tôi muốn chứ.

"Lí Khoái Lai chợt tỉnh ra, bỗng đứng dậy kêu lên.
Tống Hiểu Phương liền dừng lại:" Vừa rồi không phải anh nói bận sao? "
" Chị hai của tôi ơi, vừa nãy tôi cắm mặt vào máy tính làm khóa kiện, toàn bộ sự tập trung đều dồn hết vào đó, làm sao có thể nghe được là ai nói chứ? Tôi còn tưởng là Bặc Lệ Quyên hay là Tiêu Mĩ Mĩ gì đó nói.

"Lí Khoái Lai vẻ mặt đau khổ.
" Vậy sao anh không đóng cửa lại mà làm, để cửa mở toang ra như vậy làm gì, chẳng lẽ còn muốn mời bọn họ đến tìm anh nữa sao? "Tống Hiểu Phương oán giận nói như thể là Lí Khoái Lai đã làm việc ra tội ác tày trời gì đó không bằng.
" Haizz, thời tiết dạo này nóng như vậy, không mở cửa ra tôi thật sự chịu không nổi.

"Lí Khoái Lai vẻ mặt đau khổ.
Lúc Tống Hiểu Phương đang định nói Lí Khoái Lai già mồm, lại đột nhiên nhìn thấy chiếc quạt nhỏ trong phòng, liền ngừng lại không nói nữa.
Anh ta bây giờ đúng là không có tiền, ngay cả quạt cũng là loại quạt ba lá nhỏ như vậy, có thể đặt lên ghế thổi, nhưng có hơi vang, lại không thể điều chỉnh tốc độ.
" Vậy anh làm việc trước đi, khi nào muốn uống nước đường thì qua chỗ tôi lấy.

"Tống Hiểu Phương trở về phòng.
Lí Khoái Lai gật đầu, tiếp tục làm khóa kiện.
* * *
Khi Dương Hoa Uy vừa đạp xe về đến nhà, thì nghe thấy tiếng ba mình đang lớn tiếng mắng mẹ.
Cậu liền biết tối nay tâm tình ba không tốt lại đi uống rượu, vừa uống rượu vào liền lôi cậu hoặc mẹ cậu ra để mắng.

Mẹ cậu tính cách yếu đuối, nhu nhược, từ trước đến nay đều không dám cãi lại cũng như phản kháng, nhưng Dương Hoa Uy nhìn thấy như vậy liền tức giận trong lòng.
" Con đi học về rồi đây.

"Dương Hoa Uy cố ý nói lớn.
" Thằng oắt con, mày đi học về thì ghê gớm lắm hả? "
Dương Thịnh ở lầu hai nghe thấy Dương Hoa Uy lớn tiếng nói như vậy liền đem hết sự giận dữ, bực tức trút hết lên đầu cậu.
Dương Hoa Uy thấy ba không còn mắng mẹ nữa, thì dắt xe vào sân nhỏ rồi đóng cổng sắt bên ngoài lại.
Nhà bọn họ sống trong trấn, có ba tầng, cuộc sống cũng có thể coi như là khá giả ở trấn Lĩnh Thủy rồi.
Dương Hoa Uy vừa lên tới lầu hai đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc." Ba, ba đừng có ban ngày chịu đựng sự khó chịu của người khác, rồi tối về trút hết lên người mẹ.

Mẹ sống cũng không dễ dàng gì, ban ngày thì phải chăn heo, còn phải làm cơm cho cả nhà ăn nữa.

"
Dương Hoa Uy vô cùng coi thường ba cậu lúc ông ấy bán thịt vào ban ngày, chịu đựng đủ mọi sự khó chịu, cằn nhằn của khách hàng không dám phát tiết, lúc về nhà thì trút hết toàn bộ sự khó chịu đó lên người thân.
Trong mắt của Dương Hoa Uy, đã là một người đàn ông, dám làm dám chịu, ai chọc cậu cậu nhất định sẽ tìm người đó tính sổ.
" Ái chà, mày hôm nay còn dám cãi lại tao à? "Dương Thịnh tức giận cầm cây chổi lông gà chỉ thẳng mặt Dương Hoa Uy.
" Hai người đừng cãi nhau nữa.

"Tô Ngọc Thiến thấy hai cha con lại sắp cãi nhau liền vội vàng chen vào giữa ngăn lại.
" Nếu như không phải dạo gần đây biểu hiện của mày cũng không tệ thì tối nay tao đã đánh mày rồi đấy, biết chưa hả?"
Dương Thịnh nhớ tới đêm nay Lí Khoái Lai đã gọi điện cho anh liền không còn hung bạo như vừa nãy nữa.

.