"Là anh?" Tống Hiểu Phương bị dọa đến ngây cả người.
Loại hấp ta hấp tấp chạy vào như này khiến cô còn tưởng là Ngô Đại Bàng tới?
"Cô Tống, tặng cô cây kem này, cô mau ăn đi." Lí Khoái Lai cười cười đưa cây kem sắp bị tan ra cho cô.
Bây giờ thời tiết rất nóng nực, anh thực sự sợ kem sẽ tan ra hết.
"Cái này là anh mua thật à?" Tống Hiểu Phương có chút ngạc nhiên.
"Đương nhiên rồi, đây chính là cây kem loại năm tệ đấy."
Lí Khoái Lai cố tình nói, "Cứ mượn xe của cô đi miết, dù sao thì tôi cũng nên làm chút gì đó chứ."
"Có thể ăn được đồ anh mời, đúng là mọc trời mọc đằng tây mà." Tống Hiểu Phương vừa nhận lấy cây kem vừa mỉa mai.
Lí Khoái Lai vừa nghe vậy liền không vui: "Cái gì chứ? Không phải tối qua tôi vừa mới mời cô đến quán cơm Trúc Viên ăn tối sao?"
"Tối qua là anh mời?" Tống Hiểu Phương nhìn chằm chằm vào Lí Khoái Lai, trên mặt mang theo một biểu cảm châm chọc.
"Đúng vậy, là tôi mời đó." Lí Khoái Lai khẽ cắn răng.
"Nói dối.
Ngô Đại Bàng nói chính hắn mới là người mời.
Hơn nữa, anh lấy đâu ra tiền mà mời tôi đi ăn chứ?"
Tống Hiểu Phương vừa nhìn thấy dáng vẻ giả tạo này của Lí Khoái Lai, liền muốn cầm cái máy ghi âm ở trên bàn kia chọi thẳng vào đầu anh ta.
Lí Khoái Lai giải thích: "Không phải tôi đã ứng trước tiền của nhà trường sao? Tôi có tiền đó.
Nhưng sau đó Ngô Đại Bàng nói muốn mời cô ăn, tôi đã nói cho dù có đánh chết tôi cũng không chịu.
Nhưng không ngờ rằng Ngô Đại Bàng ỷ vào việc quán cơm Trúc Viên là của nhà anh ta, nên đã sớm thanh toán cả rồi, tôi cũng chẳng còn cách nào khác."
Nói xong, Lí Khoái Lai cảm giác bản thân vô cùng có thiên phú để viết tiểu thuyết.
"Anh vậy mà lại ứng tiền của nhà trường để mời tôi đi ăn?" Tống Hiểu Phương cảm thấy cổ họng mình như bị cái gì đó chặn lại.
"Đương nhiên rồi, vì để cảm ơn cô, tôi cũng phải hạ quyết tâm làm cái gì đó chứ."
Lí Khoái Lai vỗ ngực cố tình tô vẽ thêm cho bản thân, "Tiếc là tên Ngô Đại Bàng không biết xấu hổ kia lại giành lấy cơ hội được trả tiền của tôi rồi."
"Anh, anh mau dắt xe của tôi vào đây, tôi phải nghỉ trưa rồi." Tống Hiểu Phương nắm chặt túi kem màu đỏ.
Lí Khoái Lai dắt xe máy vào, rồi về lại phòng của mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hiểu Phương có chút ửng đỏ, cô vội đóng cửa lại, cẩn thận mở túi kem màu đỏ kia ra.
"Ủa? Cây kem năm tệ bây giờ là như vầy à?" Tống Hiểu Phương lấy làm lạ tự lẩm bẩm một mình.
* * *
Khi radio của trường phát lên sau giờ ngủ trưa, Ngô Đại Bàng mặc một bộ vest, thắt cà vạt chỉnh tề xuất hiện ở trước cửa phòng bảo vệ.
Bác Hán vừa mới rời giường, dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ mà đi ra.
Tuy rằng nói trường học có tới ba bảo vệ lận, nhưng một người lớn tuổi như bác Hán cũng không có nơi nào để đi, chỉ cần không có việc gì thì ông đều ở trong trường.
Dù sao nhà ăn của trường gần đây rất tiện lợi mà giá cả cũng rẻ nữa, đôi lúc ông chủ nhà ăn còn không thu tiền của bác Hán.
Cũng bởi vậy mà bác Hán rất thích ở lại trường.
"Thầy Ngô, thầy bị sốt cao à?" Bác Hán nhìn thấy Ngô Đại Bàng mặc một bộ đồ tây đi giày da không khỏi lo lắng.
Thời tiết nóng như vậy, ông mặc đồng phục bảo vệ tay ngắn thôi cũng đã cảm thấy rất nóng rồi, thế mà Ngô Đại Bàng còn mặc cả một bộ đồ tây, một áo vest ở ngoài lại thêm một áo sơ mi ở trong thắt cà vạt có lẽ cũng tay dài luôn.
"Ông mới phát sốt ấy, cơ thể của tôi rất bình thường." Ngô Đại Bàng nổi đóa trừng mắt nhìn bác Hán, "Đúng rồi, bây giờ tôi đã là phó chủ nhiệm phòng giáo vụ rồi, bác phải gọi tôi là chủ nhiệm Ngô.
Nếu bác còn gọi tôi là thầy Ngô, thì có nghĩ là thiếu tôn trọng đối với lãnh đạo."
"Được thôi, chủ nhiệm Ngô." Bác Hán nhìn thấy trên trán Ngô Đại Bàng không ngừng đổ mồ hôi, lo lắng hỏi, "Cậu nóng không? Hay là cởi bớt áo vest ra đi?"
Ngô Đại Bàng cả giận nói: "Bác thì biết cái gì? Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm với tư cách lãnh đạo.
Tôi không mặc một vest để tạo cảm giác nghi thức thì sao mà được chứ?"
"Nhưng mà cậu cũng nóng quá rồi, tôi chỉ sợ cậu bị cảm nắng thôi." Bác Hán thấy Ngô Đại Bàng không ngừng đổ mồ hôi thì càng thêm lo lắng.
"Bác đừng nói nữa, mau mở cổng trường ra để học sinh đi vào, bọn chúng đều đang ở ngoài đợi kia kìa." Ngô Đại Bàng tức giận kêu lên.
Bác Hán vội vàng chạy ra mở cổng lớn, để cho đám học sinh như ong vỡ tổ ùa vào.
"Các ngươi chú ý kỷ luật một chút cho ta, vào trường thì phải đứng xuống dắt xe không được ngồi trên xe mà đạp thẳng vào."
Ngô Đại Bàng phát hiện một vài nam sinh nghịch ngợm sau khi dắt xe vào cổng trường một đoạn thì lại leo lên đạp tiếp.
Trường học có quy định học sinh không được đạp xe trong khuôn viên nhà trường.
Ngô Đại Bàng thấy những học sinh cao trung không thèm nghe lời mình liền tức giận chạy qua bên đó.
Nhưng chân anh ta ngắn nên chạy cũng không nhanh, đám nam sinh đó thì ngày càng đi xa, đến khúc cua thì không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Tức quá đi mất." Ngô Đại Bàng chứng kiến ngày đầu tiên đi trực với tư cách lãnh đạo của mình phát sinh những chuyện như vậy, cô cùng tức giận.
"Chủ nhiệm Ngô, cậu không cần phải quản bọn chúng đâu, lúc lên lớp, tôi sẽ lên phòng học lôi từng đứa ra." Bác Hán kêu lên.
"Được, đến lúc đó nhớ gọi chúng đến văn phòng của tôi, tôi phải giáo huấn bọn chúng một trận mới được."
Ngô Đại Bàng vừa tức giận trở về vừa lấy tay lau đi mồ hôi chảy đầy trên mặt.
Lúc này, Mã Chí Phong dắt xe vào, nhìn thấy bộ dạng này của Ngô Đại Bàng, lấy làm lạ hỏi: "Thầy động vật chính là thầy động vật, quả nhiên không giống người bình thường nha."
Mã Chí Phong không ưa gì Ngô Đại Bàng, nên khi nghe người khác gọi Ngô Đại Bàng là "Thầy động vật" cậu cũng học theo đó mà gọi thôi.
"Mã Chí Phong, cậu đừng mà gọi lung tung, bây giờ tôi đã là lãnh đạo nhà trường rồi, phải gọi là chủ nhiệm." Ngô Đại Bàng nổi điên chỉ thẳng mặt Mã Chí Phong nói.
"Ồ, chào chủ nhiệm động vật." Mã Chí Phong cười cười dắt xe vào trường.
"Xí, tức quá đi mất." Ngô Đại Bàng tức đến run người.
Bác Hán thấy Ngô Đại Bàng vẫn không ngừng run rẩy, liền hỏi: "Chủ nhiệm Ngô, cậu không sao chứ? Có muốn vào phòng bảo vệ ngồi nghỉ một chút không, bên trong có quạt sẽ mát mẻ hơn là ở ngoài này."
"Tôi.." Ngô Đại Bàng còn muốn cậy mạnh nhưng cả người đều đã nóng lên rồi, đầu cũng có chút choáng váng.
Anh vội vàng vào trong phòng bảo vệ ngồi, cởi áo vest ra, bật quạt lên, cảm thấy không còn nóng như vừa nãy nữa, nhưng đầu vẫn còn hơi choáng váng.
Hai giờ rưỡi, tiếng chuông vào lớp vang lên, tất cả học sinh đều vào trường cả rồi.
Bác Hán đóng cổng lớn lại, chỉ để mở cửa nhỏ bên hông.
Lúc vào phòng bảo vệ thì thấy Ngô Đại Bàng đã nằm trên giường của ông thở hổn hển, liền bị dọa cho giật mình: "Chủ nhiệm Ngô, cậu bị say nắng à?"
"Tôi, tôi không sao." Ngô Đại Bàng muốn ngồi dậy nhưng cảm giác cả người đều không còn chút sức lực nào.
Bác Hán liền gọi điện ngay cho chủ nhiệm Trịnh của phòng giáo vụ: "Chủ nhiệm Trịnh, không hay rồi, chủ nhiệm Ngô bị say nắng rồi."
"Cái gì? Tôi sẽ qua đó ngay." Trịnh Quang Cường đang định đi tuần tra các lớp nghe bác Hán nói như vậy liền chạy qua.
"Thời tiết bây giờ vô cùng nóng, Đại Bàng nhà ngươi về sau trực nhật thì chú ý cẩn thận một chút." Trịnh Quang Cường vào trong phòng bảo vệ lo lắng nói.
Bác Hán bên cạnh thì thầm với ông: "Cậu ta mặc nhiều quá, nào là vest, sơ mi lại còn thắt cà vạt nữa."
Trịnh Quang Cường nhìn bộ đồ vest vứt trên giường lại thêm chiếc áo sơ mi tay dài trên người Ngô Đại Bàng, còn thắt cả cà vạt nữa chứ, cảm thấy bản thân cũng muốn say nắng đến nơi luôn.
Ngô Đại Bàng ở phòng y tế được cho uống một cốc nước đường, và ít thuốc, cảm thấy trong người đã dễ chịu hơn rất nhiều, lúc này mới đứng dậy ra ngoài kiểm tra tiếp.
Hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm công tác trực nhật của lãnh đạo không thể đứt dây giữa đường như vậy được, nếu không người khác sẽ cười vào mặt anh mất.
Ra khỏi phòng y tế, Ngô Đại Bàng liền lập tức ưỡn ngực, ngẩng đầu chỉ về phía trước hét: "Đứng lại, ngươi đứng lại cho ta..".