Bàng Quang Huy lắc đầu nói: "Cái này quả thực rất khó, trong buổi họp lãnh đạo tối hôm trước, hiệu trưởng Bặc đã nhấn mạnh vấn đề này, không thể nương tay được, nhất định phải tuân theo quy tắc.
Tuần này mà còn ai chưa nộp đủ thì chủ nhiệm sẽ phải đốc thúc, nếu không được thì sẽ đưa cho ban lãnh đạo xử lý, nhất định phải thu đủ tiền mới thôi."
Bàng Quang Huy thấy Lí Khoái Lai còn muốn xin, đành bất lực nói: "Trường chúng ta cũng không còn cách nào, việc gì cũng cần phải tiêu tiền.
Tuần này đã đến hạn phải thanh toán rồi, nhà trường cũng không dám lơ là, nếu không để phụ huynh học sinh biết được có ngoại lệ như vậy, chắc chắn sẽ đến đòi lại tiền."
Lí Khoái Lai khẽ gật đầu, anh cũng hiểu được nhà trường cũng có chỗ khó xử.
Có vài phụ huynh rất quá đáng, cố ý trì hoãn không chịu đóng học phí.
Nhưng Trần Tuyết Linh không phải như vậy, nhà cô bé thực sự rất nghèo.
Bằng không, Toàn Minh Anh cũng sẽ cho Trần Tuyết Linh học hết sơ trung.
Lí Khoái Lai thấy Bàng Quang Huy cũng không thể giúp đỡ, lại quay đi đến phòng tài vụ tìm Trương Hiền Binh.
Trương Hiền Binh thấy Lí Khoái Lai đến, hỏi: "Học phí của Trần Tuyết Linh lớp cậu truy thu thế nào rồi? Mỗi giáo viên chủ nhiệm sẽ có tiền thưởng cho việc thu tiền, nếu như cả lớp đã đóng đủ học phí sẽ được thưởng một trăm tệ tiền thưởng, lớp anh chỉ còn thiếu đúng một người nữa thôi."
"Nhà Trần Tuyết Linh thật sự rất nghèo." Lí Khoái Lai nói.
"Mặc kệ là có nghèo hay không thì cũng phải nộp học phí." mặt Trương Hiền Binh lập tức sầm lại, "Thầy Lý, con bé đó về nói với phụ huynh như thế nào rồi, anh đi tìm phụ huynh của nó đi."
Lí Khoái Lai sợ Trương Hiền Binh tìm đến Trần Tuyết Linh, khiến con bé bỏ học về nhà đi làm.
"Không cần đâu, phụ huynh em ấy nói là sẽ nghĩ cách."
"Vậy thì tốt, trước thứ sáu giao tiền cho tôi.
Nếu không nhà trường sẽ áp dụng các biện pháp liên quan để xử lý."
Vì truy thu học phí, các trường học bây giờ phải phô trương thanh thế để ép các phụ huynh còn nợ học phí giao tiền ra.
Nếu như gặm phải một khúc xương cứng, bọn họ sẽ từ từ nghĩ cách.
Có vài người trì hoãn đến cuối kỳ vẫn chưa trả tiền.
Nhưng đối với học sinh cá biệt nhà trường cũng không có cách nào ép phụ huynh nộp tiền được, mà chương trình giáo dục bắt buộc chín năm nên nhà trường cũng không thể đuổi học học sinh.
Họ không nói là không nộp tiền mà sẽ nộp muộn.
Nếu ép không được phụ huynh thì ép học sinh.
Lỡ gặp được những học sinh bất cần đời, trường học cũng chỉ đành bất lực.
Nhưng Trần Tuyết Linh thì hoàn toàn khác, em ấy có tự trọng rất cao.
Nếu như gia đình không có khả năng chi trả, nhà trường lại làm căng lên, em ấy chắc chắn sẽ chọn nghỉ học.
"Vậy được, thứ sáu đem 400 tệ giao cho tôi." Trương Hiền Binh cố ý dụ dỗ Lí Khoái Lai, "Ngay khi cậu giao đủ, tôi sẽ xin cho cậu phần thưởng 100 tệ.
Giáo viên mới mà có thể nhận được phần thưởng này cũng đã xem như không tệ rồi."
Lí Khoái Lai hỏi: "Thầy Trương, tiền lương của tôi bây giờ được phát chưa?"
"Sao có thể sớm như vậy được, bình thường phải cuối tháng mới phát." Trương Hiền Binh lắc đầu.
"Tôi nghe nói giáo viên mới đến được ứng trước ba trăm tệ, đến cuối tháng sẽ khấu trừ vào lương phải không?" Lí Khoái Lai hỏi.
Trương Hiền Binh gật gật đầu, hỏi: "Cậu muốn ứng trước ba trăm tệ à?"
"Đúng vậy, thầy Trương, làm phiền thầy rồi." Lí Khoái Lai trước đây cũng từng ứng tiền như vậy, chỉ cần Trương Hiền Binh làm một tờ giấy vay đưa anh ký tên là có thể ứng tiền được rồi.
Trương Hiền Binh cười nói: "Cái này thì đơn giản, bây giờ tôi lập tức làm thủ tục cho cậu."
Nói xong.
Trương Hiền Binh lấy một tờ biên lai ứng trước trong ngăn kéo, viết lên số tiền ba trăm lệ, rồi đưa cho Lí Khoái Lai ký tên.
"Làm phiền thầy Trương rồi." Lí Khoái Lai cười nói.
Vừa rồi Trương Hiền Binh đã nói, nếu thu đủ học phí của Trần Tuyết Linh thì anh sẽ được thưởng một trăm tệ.
Vậy anh chỉ cần đưa cho anh ta ba trăm tệ là có thể giải quyết vấn đề của Trần Tuyết Linh rồi.
Đương nhiên, anh cũng không đưa liền ngay tại chỗ, đợi thứ sáu mới đưa cho Trương Hiền Binh.
"Không có gì." Trương Hiền Binh thấy Lí Khoái Lai đã ký tên, đang lấy ba trăm tệ đưa cho anh thì chợt dừng lại.
Trương Hiền Binh nhớ tới Bặc Vĩ Quang có ấn tượng vô cùng xấu với Lí Khoái Lai này, lỡ như Bặc Vĩ Quang không đồng ý chuyện này thì sao?
Bởi vì việc ứng tiền trước cho giáo viên cần phải có chữ ký xác nhận của hiệu trưởng.
Vốn dĩ nếu là giáo viên mới bình thường thì cũng không nhất thiết phải đưa hiệu trưởng ký, dù sao cũng chỉ có ba trăm tệ.
Đợi đến cuối tháng, Trương Hiền Binh có thể khấu trừ vào lại lương của giáo viên đó là được rồi.
Nhưng Lí Khoái Lai này lại khác, ngày đó Bặc Vĩ Quang chỉ hận không tìm ra cách để trừng phạt anh ta.
"Thầy Lý, cậu ngồi xuống đây một lát đã, giấy ứng tiền này cần phải có chữ ký của hiệu trưởng Bặc.
Ông ấy đang ở phòng hiệu trưởng, để tôi đi tìm ông ấy, sẽ quay lại sớm thôi." Trương Hiền Binh nghĩ rằng Bặc Vĩ Quang sẽ đồng ý thôi.
Dù sao giáo viên mới chưa có lương ứng tiền trước là chuyện rất bình thường, đây dường như đã trở thành luật bất thành văn từ trước đến giờ rồi.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cũng nên nói với Bặc Vĩ Quang một tiếng.
"Được, tôi ở đây đợi." Lí Khoái Lai ngồi lên chiếc ghế sô pha trước mặt nói.
Trương Hiền Binh chạy đến phòng hiệu trưởng, nhẹ nhàng gõ ba tiếng.
"Mời vào." bên trong truyền đến giọng nói cố tỏ ra uy nghiêm của Bặc Vĩ Quang.
"Hiệu trưởng." Trương Hiền Binh cười tươi đẩy cửa phòng đi vào.
"Có chuyện gì sao?" Bặc Vĩ Quang vừa nhìn máy tính vừa nói.
Trương Hiền Binh đưa tờ giấy ứng tiền cho ông: "Lí Khoái Lai chưa được phát tiền lương, muốn ứng trước nhà trường ba trăm tệ, ngài xem.."
"Lí Khoái Lai?" tay phải của Bặc Vĩ Quang buông con chuột ra, gõ nhẹ lên bàn, "Không phải cuối tháng này cậu ta được phát lương rồi sao? Sao phải ứng trước tiền lương nữa? Trường cũng có nợ gì hắn, dựa vào đâu mà cho hắn ứng trước chứ? Hơn nữa, bây giờ ngân sách của nhà trường đang eo hẹp, việc gì cũng cần đến tiền."
Nói xong, tay phải của Bặc Vĩ Quang lại đặt lên con chuột, ông tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.
Trương Hiền Binh không nói gì thêm, lấy lại tờ giấy ứng tiền rồi quay về phòng tài vụ.
Lí Khoái Lai thấy Trương Hiền Binh trở lại, đứng lên cười nói: "Thầy Trương, vất vả cho thầy rồi."
"Thầy Lý, thật ngại quá, vừa rồi tôi đến tìm hiệu trưởng mà ông ấy không có ở đó." Trương Hiền Binh đưa tờ giấy ứng tiền trả lại cho Lí Khoái Lai, "Cậu cứ cầm lấy cái này trước đi."
Vì tiền vẫn chưa đưa cho Lí Khoái Lai, nên không thể cầm tờ giấy đã có chữ ký của anh được, đây là quy tắc.
"Ông ấy không ở đó?" Lí Khoái Lai hơi nheo mắt lại nghĩ nghĩ liền hiểu ra mọi chuyện.
Không phải là Bặc Vĩ Quang không có ở đó, mà là ông ta không muốn cho anh ứng trước tiền lương.
Chẳng qua chỉ là ba trăm tệ, so với một trăm mấy vạn tệ của trường học mà nói cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc mà thôi.
"Haizz!" Lí Khoái Lai thầm thở dài trong lòng, xoay người đi rời đi.
Ra đến phía ngoài, Lí Khoái Lai trực tiếp xé luôn tờ giấy ứng tiền, vứt thẳng vào thùng rác.
Lí Khoái Lai trở lại văn phòng cấp, có chút đau đầu.
Tiền, không phải là vạn năng, nhưng không thể không có tiền!
Bây giờ anh cần ba trăm tệ mới có thể giúp được Trần Tuyết Linh.
Không thể trông cậy vào nhà anh được, huống chi mẹ anh ở nhà còn mong anh sớm đem tiền về trả nợ.
Nếu như không giúp Trần Tuyết Linh giải quyết vấn đề học phí, học kỳ này em ấy sẽ phải thôi học trở về nhà mất, chứ đừng nói gì là lên được năm ba.
"Chào các đồng chí." Lúc này, bên ngoài chợt truyền đến giọng nói to rõ của Ngô Đại Bàng.
Chỉ thấy Ngô Đại Bàng vô cùng phấn khởi đi vào văn phòng, vẻ mặt tươi cười kia hệt như một bông cúc đang nở rộ.
"Thầy Ngô, chuyện vui của anh đến rồi?" Thái Lí Bình hỏi.
"Đúng vậy đó thầy Thái, thầy cũng biết à? Thầy thật là thông minh." Ngô Đại Bàng cười nói.
Thái Lí Bình trong lòng thầm nghĩ: Lần trước cậu đã lén lút nói với từng người chúng tôi việc sắp được thăng chức lên làm phó chủ nhiệm, sao mà chúng tôi không biết được chứ?
Lí Khoái Lai biết Ngô Đại Bàng ở trường trung học Lĩnh Thủy này là kẻ có tiền.
Nếu như thứ sáu vẫn không kiếm được ba trăm tệ, Trần Tuyết Linh sẽ phải bỏ học về nhà đi làm.
Vậy thì việc anh trọng sinh trở lại còn ý nghĩa gì nữa chứ? Ngay cả một chút cũng không thể cứu vãn lại những hối tiếc này?
Gấp, Lí Khoái Lai bây giờ thật sự rất cần tiền!.