Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh

Chương 7: Chương 7





Kiểm tra vài câu đơn giản trong chương trình học từ đầu năm, ngoại trừ Ôn Dĩ Hoài rất tích cực phát biểu, thì hầu hết các học sinh còn lại đều thuộc dạng dốt toán, thậm chí là không nhớ căn bản toán lớp mười.

Lúc trước Giản Chiêu cũng từng lâm vào hoàn cảnh khủng hoảng vì mất gốc toán, nên hiện tại cũng không mấy nản lòng, y biết rõ thứ có thể giúp ích cho lũ học trò này.
Giản Chiêu viết lên bảng từng bài toán dễ nhất, vừa làm vừa giảng lại.

Giọng y trầm ấm đều đều, nhiều lúc khàn khàn, thỉnh thoảng phải dừng lại vì cơn ho đột ngột, thế nhưng như có ma lực, nghe lại rất cuốn.

Trong giờ ngoại lệ không có học sinh nào quậy phá, có vài tên ngủ gục xuống bàn đều được Giản Chiêu đi đến thân thiết hỏi thăm, làm cho sởn gáy tỉnh cả ngủ.

Nửa tiết còn lại trôi qua dễ dàng.
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên.

Y đóng sách lại, gật đầu chào lớp rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Vừa đóng lại cửa lớp, ngẩng đầu lên mới phát hiện phía trước có một người đang đứng chờ sẵn.

Đó là một thầy giáo trẻ tuổi, mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao to khỏe khoắn, trên khuôn mặt tràn đầy ý cười phóng khoáng với cặp sách nâu đeo một bên vai, mặt hơi nhiều tàn nhan.

Anh có vẻ cũng bất ngờ khi thấy một người gầy gầy nhỏ nhỏ từ trong lớp bước ra.

Hứng khởi bước đến, ngó qua ngó lại quan sát y từ trên xuống dưới:
"Hừm...!nhìn ốm nhom thế này...!là kén ăn sao? Cũng không mặc đồng phục, không đeo huy hiệu, vậy...!lẽ nào là giáo viên chủ nhiệm mới, phải không?"

Nói rồi anh ta đưa tay ra, cười tươi rói lộ hai hàm răng trắng sáng:
"Xin chào, tôi là Chương Dư, thầy giáo dạy môn Sinh Học của lớp này.

Rất vui được gặp thầy!"
Giản Chiêu lịch sử bắt tay lại, mỉm cười yếu ớt:
"Vâng, rất hân hạnh được gặp.

Tôi là Giản Chiêu."
Tính Chương Dư vui vẻ nhiệt tình, thoáng chốc như nhận định Giản Chiêu là anh em thân thiết.

Anh đi đến bên cạnh quàng tay qua vai y, hơi ngượng vì chênh lệch chiều cao, phải hơi gù xuống mới có thể thoải mái nói chuyện, than thở:
"Nói thật với thầy, tôi đã đi dạy ở trường này được hai năm rồi mà chưa gặp lớp nào quỷ quái như cái lớp này.

Thầy không biết, lần trước trong tiết tôi, bọn chúng thản nhiên ngồi chơi như không có giáo viên, có đứa còn dám đặt biệt danh cho tôi là Thầy Ngố, Hoàng tử cóc rồi nói xấu bêu rếu tôi.

Hừ, tức chết, nếu không phải lương cao tôi đã sớm nghỉ việc rồi, dạy lũ ôn này có ngày tôi bạc đầu sớm."
Chương Dư nói rất nhiều, nói xấu từ học sinh này đến đám nhà giàu SS, rồi bắt đầu diễn tả hành động nghịch ngợm của tụi chúng.

Còn chưa thỏa thuê, cửa phòng học mở toang, một học sinh thò đầu ra gọi vang:
"Thầy ngố ngố, thầy không định vào dạy chúng em đấy ư? Đừng có đặt điều cho chúng em trước mặt thầy chủ nhiệm mới chứ!"
Nói xong bên trong vọng ra tiếng cười vang.
Chương Dư ném cái nhìn bất lực cho Giản Chiêu như thể đang nói thấy chưa? Tôi biết ngay mà.

Vừa quay lại la đứa học sinh vừa vỗ vai y nói:
"Lát nữa giờ trưa thầy Giản có đi ăn cơm không? Thầy mới vào làm chắc không biết chỗ đến khu ăn uống của giáo viên đâu nhỉ? Hay lát nữa đứng chờ tôi ở bồn nước, tôi dẫn thầy đi."
Được dịp tạo mối quan hệ thân thiết với đồng nghiệp, không thể chối từ.

Giản Chiêu gật đầu:
"Lát nữa gặp lại thầy."
Chương Dư cười cười, hớn hở đẩy cửa vào lớp.

Chưa đầy hai phút sau đã có tiếng hét từ bên trong vọng ra, giọng anh la lối:
"Đứa nào dám đổ phấn lên bàn đây? Có tin tôi xách xuống phòng hội đồng viết tường trình không hả, còn dám vẽ bậy bôi nhọ tôi lên bảng, các cậu thích chống đối lắm hả!?"
Mà lúc này Giản Chiêu đã đi xa.
Mặt trời đã lên, dù có nắng vẫn chẳng đỡ lạnh đi bao nhiêu.

Đối với mọi người thì thời tiết này là bình thường, nhưng với một con ma bệnh chịu ảnh hưởng trầm trọng của khí trời như Giản Chiêu thì đúng là dày vò.

Thời tiết ở thủ đô lạnh hơn ở các tỉnh khác, gió thổi qua khô hanh, lá cây rụng đầy sân cỏ.


Y băng qua hành lang, tìm đến một chỗ vắng vẻ, ngồi xuống ghế đá.

Tưởng rằng có thể thảnh thơi nghỉ bù cho lao lực buổi sáng, ai ngờ ngồi còn chưa ấm mông đã nghe có tiếng kêu nho nhỏ từ đằng sau.
Giản Chiêu quay đầu lại, đập vào mắt là quả đầu đỏ rực nổi bật của Triệu Thiên Kiệt.
Hắn ta đứng quay lưng về phía y, dường như đang chặn đường một học sinh.

Giản Chiêu phải đứng lên, nhích người qua chút xíu mới có thể thấy học sinh xui xẻo đó.

Là một thiếu niên nhỏ người, vóc dáng chỉ nhỉnh hơn y một tí, mái tóc đen có nhuộm vàng ở đuôi tóc, đeo kẹp tóc hình nơ, da trắng mặt hồng, đính huy hiệu học sinh D1, dưới cái áo xanh lam là cái váy kẻ caro.
Từ từ, váy!?
Giản Chiêu không nhìn nhầm, cậu học sinh nam kia đúng là mặc váy.

Trường học Storsain chỉ bắt học sinh mặc áo đồng phục, còn lại phần dưới là buông thả quần tự do, nhưng hóa ra còn có thể mặc váy?
Khoảng cách cả ba không xa nhau lắm, loáng thoáng còn nghe tiếng Triệu Thiên Kiệt tra hỏi:
"Sao bây giờ lại co rúm sợ hãi vậy? Hôm bữa xô ngã mắng tôi té tát cũng đâu có biểu hiện thế này đâu?"
"Tôi không có cố ý." Vẻ mặt non choẹt búng ra sữa của thiếu niên như sắp khóc đến nơi "Ai...ai bảo cậu bắt nạt bạn bè, trùng hợp tôi...tôi đi ngang qua, thấy cậu quá quắt...nên..."
"Nên mới dám xô ngã tôi? Gan cậu lớn nhỉ, học sinh D1 thấp kém mà cũng dám gây sự với tôi cơ đấy.

Bây giờ chiều theo ý cậu, tôi không bắt nạt tên kia nữa, tôi chuyển hướng sang cậu, thế nào?"
"Đừng mà..."
Thiếu niên khóc òa:
"Tôi thật sự rất xin lỗi, tôi không hề cố ý đâu, mong cậu bỏ qua cho tôi đi, hức hức, tôi bị muộn giờ vào tiết rồi, đến trễ sẽ bị trừ điểm chuyên cần mất..."
"Cậu bị trừ điểm hay không thì liên quan gì đến ông đây?"
Giản Chiêu híp mắt, đã không còn kiên nhẫn mà xem tiếp.
Đây chẳng phải bạo lực gì, đơn giản chỉ là hai người học sinh chơi trò vờn nhau tôi thích cậu nên mới bắt nạt cậu như trong mấy thể loại thanh xuân vườn trường đầy rẫy trên các diễn đàn văn học tiểu thuyết tình yêu đôi lứa.


Căn bản là Triệu Thiên Kiệt chẳng định ra tay đấm cậu học sinh kia, vì thế y cũng chẳng định ra can, mặc kệ cho hai người họ dây dưa.
Nhưng muốn rời đi chẳng dễ dàng, thiếu niên kia phát hiện ra Giản Chiêu, căn cứ vào quần áo nhận ra y là giáo viên, như bắt được cọng rơm cứu mạng, đôi mắt phát sáng, hô lớn:
"Thầy ơi! Cứu em với!"
Triệu Thiên Kiệt quay người lại, thấy rõ y đang đứng đấy, khuôn mặt ngỗ ngược phút chốc hiện lên quái ác, đôi mắt như đang nhìn con mồi, tỏa ra hơi thở uy hiếp.
Đôi chân định bước đi của Giản Chiêu đứng lại trong không trung, phân vân nên lờ đi như không biết hay ở lại giúp đỡ.

Tiếng cầu cứu tha thiết của học sinh kia làm trỗi dậy lương tâm người thầy, đấu tranh lúc lâu, cuối cùng Giản Chiêu chuyển hướng, bình tĩnh đi đến trước mặt hai người kia.
"Ồ? Định ra tay giúp người à?"
Triệu Thiên Kiệt nhếch môi cười đểu.
"Thầy ơi, em trễ tiết học Hóa mất rồi.

Nếu không đi nhanh thì sẽ bị trừ điểm..." Học sinh kia rưng rưng nói.
Giản Chiêu chen vào giữa hai người, nói với cậu ta:
"Cậu đi trước đi."
Như được ân xá, thiếu niên nhanh như sóc bỏ lại một câu cám ơn thầy rồi chạy đi mất hút.

Còn lại hai người, Triệu Thiên Kiệt đột nhiên áp sát tới, tóm lấy khăn quàng cổ của y, chế nhạo:
"Thầy à, mới đến muốn yên ổn dạy học thì đừng lo chuyện bao đồng."
"Vậy sao?" Giản Chiêu nhìn thẳng vào mắt hắn, vẻ mặt xanh xao càng tái nhợt, đột ngột cười rộ lên "Là học trò của tôi thì không nên làm ra hành vi của bọn côn đồ, bạn học à.

Tôi lỡ lo chuyện bao đồng rồi, cậu định làm gì tôi đây?".