Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh

Chương 61






Trận mưa tuyết vào đêm qua làm toàn sân trường phủ một mảng trắng xóa, tuyết đọng lại trên cành cây khẳng khiu, trên những bụi gai hay trên những hàng ghế dài.

Hôm nay tuyết rơi lất phất nhẹ nhàng, từng bông tuyết rơi xuống vạt áo người đi qua rồi tan vỡ như nước mưa.

Nghe dự báo, xem chừng ngày mai lại có thêm một trận mưa tuyết lớn nữa, lúc ấy tầng tầng tuyết trắng đọng lại trên nền đất sẽ dày hơn, trời cũng trở lạnh, không biết bên ngoài trường là cảnh tượng thế nào, nhưng trong khuôn viên trường lũ nam sinh vẫn hào hứng lắm.
Triệu Thiên Kiệt kéo tay Giản Chiêu lôi y đi xuống giữa sân, dẫm lên nền tuyết trắng in những dấu giày to kéo thành vệt dài.

Hắn vuốt ngược mái tóc đỏ, khuôn mặt thỏa mãn ngửa lên đón làn gió lạnh.

Giản Chiêu mờ mịt đi đằng sau, rụt cổ vào trong khăn quàng, tròng kính có khí lạnh bám vào như phủ một tầng sương, chật vật bị Triệu Thiên Kiệt lôi đi, rầu rĩ:
“Lạnh vầy đi ra đây làm gì chứ, để ngày mai tuyết dày ra chơi không phải sướng hơn sao?”
Tên đầu đỏ bướng bỉnh trả lời:
“Ngày cuối tuần thầy có hẹn đi chơi riêng với tên Ôn Dĩ Hoài rồi thì bây giờ thầy phải dành thời gian chơi với tôi chứ!”
“Cậu là con nít hay sao mà còn cần người chơi cùng vậy?”
“Thầy đừng có trêu tôi nữa!” Triệu Thiên Kiệt nắm lấy bàn tay y, chạm vào thấy da thịt lạnh cóng, còn hơi run rẩy.


Hắn ‘chậc chậc’ vài tiếng, lôi từ trong túi ra đôi găng tay ủ ấm đắt tiền, túm lấy cổ tay Giản Chiêu đeo vào cho y “Thầy đấy, không lo cho bản thân đi, còn đi quản tôi.

Chiều nay thầy phải dành cả buổi này chơi tuyết với tôi, rồi cuối tuần muốn đi đâu thì đi.”
Giản Chiêu hơi rụt rụt tay lại, còn bị hắn nắm chặt hơn.

Bàn tay thon dài gầy gầy mảnh khảnh được bao phủ bởi găng tay vải bông dày mềm mại, cảm giác lạnh ngắt tê cứng cũng giảm dần.

Y phì cười, nhéo mu bàn tay Triệu Thiên Kiệt, nói:
“Cậu đi đeo cho tôi mà không để ý chính mình cũng không có găng tay này!”
“Tôi có phải tên yếu ớt đụng cái là bệnh như thầy đâu!” Triệu Thiên Kiệt kéo y ngồi thụp xuống “Đi, nặn người tuyết.”
Chiều nay đa phần các lớp đều có tiết, những nam sinh nào không lên lớp đều trốn trong phòng tránh rét.

Trong sân trường rộng rãi lại vắng lặng chỉ có mình hai người ngồi xổm ngay trên nền tuyết dày nghịch ngợm.

Như thế cũng may, nếu có đám học sinh nào tình cờ đi ngang qua, nhòm ra thấy đại ca lừng lẫy cầm đầu cả băng nhóm phá phách Triệu Thiên Kiệt lại có tâm hồn ngồi nghịch tuyết thì sẽ sốc đến ba hồn bảy vía bay lên mây, rồi tin tức này sẽ hot ngay sau buổi chiều hôm nay.
Vì thân thể từ nhỏ dính đầy bệnh tật, thời gian nằm viện còn nhiều hơn ở nhà, nên cha Giản Chiêu cực kì bảo bọc đứa con trai gầy gò ốm yếu này, không cho đi ra ngoài vào những hôm có tuyết rơi.

Vì thế Giản Chiêu chỉ có thể ở trong nhà nhìn những đám trẻ nhà hàng xóm chơi vui vẻ mà cực kì hâm mộ.

Bây giờ y đã lớn, sống riêng lẻ một mình tại thủ đô cao tầng hiện đại, cha ở nơi ngoại thành xa xôi không thể nào quản được.

Người duy nhất ngăn cản đã không có ở đây, vì thế Giản Chiêu có thể thoải mái làm những điều mình ao ước mà không cần lo ngại, tự nhiên lại thấy lúng túng.

Y vốc một nắm tuyết lạnh ngắt, thứ mà chưa bao giờ được tự tay chạm vào, bóp nặn trong lòng bàn tay, nhìn nó từ từ tan ra mà khoái chí cười hì hì.

Bên kia Triệu Thiên Kiệt đang hì hụi nặn người tuyết, dáng vẻ cực kì chăm chú của hắn vô cùng thu hút, vẻ đẹp trai ngạo mạn càng phô ra rõ ràng.

Hồi lâu sau, hắn đứng dậy, chỉ vào thành quả của mình, bảo:
“Đây là tôi, còn bên cạnh là thầy.”
“Hả?” Giản Chiêu nhìn hai cục tuyết một to đùng một bé xíu đặt sát nhau nằm trơ trọi trên nền đất, nhìn không ra một hình thù gì, cười ha hả chê bai “Xấu quá à!”
Triệu Thiên Kiệt thẹn quá hóa giận, hùng hổ nói:
“Nó không có xấu! Sao thầy…thầy lại dám chê thành quả của tôi hả!?”

Hắn đứng thẳng người, khoanh tay, biểu tình hờn giận, mím môi cau có không nói câu nào nữa, bộ dáng có vẻ là dỗi thật rồi.

Giản Chiêu mò mò trên mặt đất, nhặt được hai cành cây khô quắt vùi trong nền tuyết, bẻ thành từng khúc nhỏ, c ắm vào hai con ‘người tuyết’ của Triệu Thiên Kiệt, rồi tìm thêm bốn cục đá nho nhỏ gắn vào làm mắt nó.

Xong xuôi y cũng đứng lên, vỗ vai cái tên đầu đỏ cao to hơn mình, nói:
“Tôi giúp cậu hoàn thiện nó rồi đấy.

Con to to này là tôi, nhỏ nhỏ kia là cậu.”
Triệu Thiên Kiệt quan sát tác phẩm của mình, tâm tình vừa mới nguôi giận lại vì câu nói này của y mà nổi đóa.

Hắn cắn răng bình tĩnh lại, dáng vẻ kiêu ngạo hất cằm, mỉa mai:
“Thầy mà cũng đòi to hơn tôi á? Nhìn xem ai mới là…”
“Triệu Thiên Kiệt!” Giản Chiêu ngắt ngang.
“…tên to cao…! Hả!?”
Hắn lơ đễnh trả lời, hạ tầm mắt xuống, nhướng một bên lông mày, còn chưa kịp hỏi y kêu hắn có việc gì thì ‘bộp’ một tiếng, lãnh nguyên quả cầu tuyết trắng đập vào mặt.

Cả người cứng lại, để vụn tuyết tan trên mặt từ từ chảy xuống dưới, cảm thụ cảm giác lạnh cóng dần lan tỏa, lúc này mới kịp phản ứng, rống lên:
“Đồ xấu tính! Sao thầy có thể canh lúc tôi sơ ý mà ném tôi hả!?”
Giản Chiêu cười phá lên, cầm quả cầu tuyết tròn trịa vừa mới nặn, chạy ra đằng xa, vẫy tay khiêu chiến rồi tiếp tục ném về phía hắn.

Triệu Thiên Kiệt vội ngồi xuống vốc nắm tuyết nặn nặn trên tay, mạnh mẽ ném lại.

Cuộc chiến tranh nổ ra, mỗi người tìm căn cứ núp lùm cho bản thân, gấp gáp nặn ra nhiều quả ‘bom’ tuyết to tướng rồi hứng khởi ném qua phía kẻ địch.

Giản Chiêu bị ném trúng vài lần, cảm giác hưng phấn hiếu chiến làm quên cảm giác đau, vứt hẳn găng tay vướng víu qua một bên, nhanh nhẹn ném lại đáp trả.

Y nặn một quả cầu tuyết bự chảng, dùng sức nâng lên, vì quá nặng mà đôi chân đang đứng cũng run rẩy, cố gắng ném về phía bên kia.

Triệu Thiên Kiệt còn ôm nắm tuyết trong tay, phản xạ nhanh né kịp qua một bên, nhưng xui xẻo quả bom khổng lồ ấy lại rơi trúng vào một người khác đột ngột xuất hiện sau lưng hắn.
Tiếng va chạm rõ to, không có tiếng kêu r3n, gió cũng lặng đi, không gian một mảng tĩnh mịch yên ắng.

Giản Chiêu ló đầu nhìn qua, ngơ ngác nhìn Phó Quân Thanh đứng ở nơi vừa phút trước là chỗ của Triệu Thiên Kiệt, quả cầu tuyết vỡ ra làm không kịp tan làm áo quần anh đọng lại những mảnh tuyết trắng, trên tóc rồi đến khuôn mặt, mi mắt còn vương lại bông tuyết nhỏ xíu.


Sống mũi đỏ lên vì va đập mạnh.

Khuôn mặt anh vẫn lạnh tanh bình tĩnh, biểu cảm không chút thay đổi, không có cả tiếng kêu r3n xuýt xoa, nếu không phải còn tàn dư hậu tích thì không ai biết Phó Quân Thanh vừa phải hứng trọn nguyên một quả cầu tuyết lớn đập thẳng vào mặt.
Lặng đi một lúc, Triệu Thiên Kiệt là người phá vỡ bầu không khí trầm mặc, hắn ôm bụng cười ngặt nghẽo, nếu không phải trên nền đấy đầy tuyết thì có lẽ hắn đã nằm lăn ra cười bò.

Phó Quân Thanh lạnh nhạt dùng tay hất rơi những tàn tuyết rơi vãi trên mái tóc dài đã được tỉa bớt (tuy còn dài lắm).

Giản Chiêu vốn định lẳng lặng chuồn đi thì bị anh gọi tên, giật mình thon thót, xấu hổ đi ra, đứng trước mặt Phó Quân Thanh, gãi đầu, hối lỗi nói:
“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi không biết cậu đi đến…”
“Ừm, tôi không để ý việc này.” Phó Quân Thanh trả lời, biểu tình như nhu hòa đi khi nói chuyện với y.

Nhìn đến bàn tay vì lạnh cóng mà làn da trở nên tái nhợt của Giản Chiêu, anh khẽ nhíu mày, tự nhiên cầm nó lên ủ ấm, trách “Lần sau thầy chơi như thế này phải đeo bao tay vô chứ.”
Triệu Thiên Kiệt ngó vào xét nét, tự nhiên lại cau có, gạt tay Phó Quân Thanh tách hai người ra, chen vào đứng giữa, cúi đầu xuống đối mặt với Giản Chiêu, nói:
“Cái găng lúc nãy tôi đeo cho thầy đâu? Đã yếu còn không chịu đeo đồ bảo hộ hả?”
“Không có.” Giản Chiêu rụt tay lại, xoa xoa hai bàn tay vào nhau cho nóng lên rồi áp vào má.

Nghiêng người qua hỏi Phó Quân Thanh đứng đằng sau “Thương thế khỏi hẳn rồi chứ hả? Có di chứng gì không? Trời lạnh thế này chỗ bị thương lúc trước có nhức không? Có thì qua phòng tôi, tôi lấy lọ cao cho mượn về bôi.”
Phó Quân Thanh định lắc đầu, nhưng không biết sao đắn đo suy nghĩ lại rồi gật đầu.

Triệu Thiên Kiệt tất nhiên sẽ đi theo.

Vì thế Giản Chiêu lại phải dẫn hai người về ký túc xá.

Sau khi lấy lọ cao đưa cho Phó Quân Thanh, lại tiện thể nấu nồi mì tôm thơm phức, cả ba chụm đầu vào ăn, không khí trong phòng vì vậy cũng ấm hơn..