Kết thúc hai tiết học, Giản Chiêu gật gù chào cả lớp rồi ra ngoài, sau đó ngồi trên ghế đá soạn kĩ đề cương, chờ đến tiết tiếp theo lại di chuyển đến lớp mới.
Giờ ăn trưa thì Chương Dư tìm đến.
"Thầy Giản, thầy biết gì chưa?"
Bộ dáng của anh ta vô cùng hào hứng.
"Tôi không biết, có chuyện gì sao?"
Giản Chiêu hỏi.
"Chậc, thầy chả nắm bắt thông tin gì cả, cũng phải, thầy vừa đến mà.
Chuyện là cứ cách hai tháng nhà trường sẽ tổ chức một cuộc thi chủ đề bất kì cho từng khối tham gia.
Mà chủ đề lần này là bơi lội đó, nếu nói về việc này thì hai tên cự long trong lớp thầy giật giải chắc rồi." Chương Dư nói liến thoắng, sau đó bày tỏ sự hâm mộ ghen tị "Chẳng bù cho cái lớp của tôi, chẳng có tên nào giỏi về thể thao cả, ài, nghĩ đến việc chọn đối tượng đi thi cũng là cả một vấn đề."
Sắp diễn ra cuộc thi bơi lội, bảo sao hôm qua thầy Tấn Bá dạy thể dục lại đốc thúc các học sinh lớp y thi thử, chắc để chọn người tham gia.
Hai con cự long trong miệng của Chương Dư, ắt hẳn là Triệu Thiên Kiệt và Phó Quân Thanh.
Giản Chiêu hỏi ngày diễn ra hội thi, từ giờ đến đó chỉ vỏn vẹn ba ngày, rơi vào cuối tuần này, không nhịn được mà nghĩ, người được chọn ắt hẳn là Triệu Thiên Kiệt.
Phó Quân Thanh hay tập vào ban đêm như lần trước thể nào cũng đổ bệnh.
Hai người đi ăn trưa với nhau.
Trong bữa cơm, Chương Dư hứng thú bừng bừng mà nói chuyện về môn Sinh Học mình dạy, cụ thể là nói về giải phẫu sinh vật học trong chương trình đại học, còn tiếc nuối bảo rằng nếu mình cố gắng chút có lẽ đã đi làm giảng viên đại học, lúc đó thỏa đam mê mổ xẻ, chứ giảng mấy bài về dinh dưỡng nitơ ở thực vật đã làm mình phát ngán, học sinh cũng không mấy tích cực.
Kiếm Hiệp Hay
Giản Chiêu yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười phụ họa.
Còn chưa ăn xong bữa cơm thì đã có một học sinh lạ mặt từ đâu tiến lại gần bàn của hai người.
Nam sinh này nhìn qua như mọt sách, dáng vẻ nhút nhát, gãi đầu gãi tai gọi thầy Giản.
"Cậu gọi tôi sao?" Giản Chiêu có chút bất ngờ, dù sao ngoại trừ Thiều Ngọc cùng Ôn Dĩ Hoài thì chẳng có học sinh nào chủ động đến gặp mặt y vào giờ nghỉ trưa.
Y chớp mắt, hỏi "Có chuyện gì à?"
Học sinh đó gật đầu, nói chuyện lắp ba lắp bắp:
"Ờm...ưm...em là học sinh của lớp thầy dạy môn toán, thầy nhớ em không? Có...!Có giáo viên cần gặp thầy có chút chuyện muốn bàn, nên bảo...bảo em đi...đi ơ...!gọi thầy lên phòng."
Giản Chiêu nhướng mày, không có mấy ấn tượng với học sinh trước mắt, dù sao các lớp khác mới chỉ dạy qua một lần, nhưng có giáo viên cần gặp mình thì cũng phải đi, vì thế y đứng dậy, nói với Chương Dư:
"Thầy Chương cứ ngồi ăn cơm, tôi đi có chút việc."
"Ngay bây giờ sao? Nhưng giờ nghỉ trưa sắp kết thúc rồi, thầy còn chưa ăn cơm xong mà." Chương Dư không hài lòng nói.
Học sinh kia vội chen vào:
"Chỉ đi một lúc thôi ạ, dù sao thầy giáo kia bảo chỉ gặp thầy Giản để nói chút chuyện về lớp...lớp A5 mà thầy Giản chủ nhiệm, sẽ không chậm trễ nhiều thời gian đâu ạ."
"Không chậm trễ gì chứ, gọi lúc nào không gọi, cứ nhằm bữa trưa mà gọi." Chương Dư thấy bực mình thay, nhưng Giản Chiêu chỉ cười xòa, tạm biệt anh rồi đứng dậy ra khỏi bàn.
"Đến phòng giáo viên à?" y hỏi.
"Dạ...dạ không, thầy giáo ấy bảo gặp ở phòng trên...trên lầu hai ạ."
"Được rồi, cậu dẫn đường đi."
"Dạ."
Học sinh này ăn nói ấp a ấp úng, ánh mắt né tránh, không nói rõ là gặp ai làm việc gì.
Chương Dư thấy nghi ngờ, định lên tiếng nhắc nhở nhưng hai người kia đã rời đi.
Đi cả một quãng đường khá xa, lại phải leo cầu thang.
Lúc đi hai người chẳng nói với nhau câu nào, cậu học sinh mọt sách chỉ lầm lũi đưa y đến một căn phòng ở cuối hành lang lầu hai.
Bây giờ đang giờ nghỉ, trên đây vắng tanh, thỉnh thoảng có vài người qua lại nhưng ở tít dãy bên kia.
Giản Chiêu ngẩng đầu, thấy nam sinh kia đứng trước cửa phòng, bảo:
"Thầy, đến rồi, thầy kia đang chờ ở bên trong, thầy mau đi vào."
Giản Chiêu đẩy cửa ra, bên trong tối thui vì không bật đèn, lúc này mới ngờ ngợ, nhận ra có gì không đúng, quay ra nhìn thì thấy học sinh mọt sách đã nhấc chân muốn rời đi, dáng vẻ lén lút.
Y hoàn toàn nhận ra là cậu ta lừa y đến đây, lớn tiếng gọi:
"Đứng lại, cậu định bày trò gì đây?"
Cậu ta giật mình, quay lại run lẩy bẩy nhìn y, sợ hãi đến mức nước mắt cũng chảy xuống:
"Em xin lỗi, em cũng bị ép mới phải làm thế..."
"Hả?"
Giản Chiêu khó hiểu muốn đến gần cậu ta hỏi rõ, nhưng chưa kịp làm gì thì từ khoảng không tối đen đằng sau có bàn tay thò ra túm lấy y mạnh bạo lôi vào trong.
Lưng Giản Chiêu đập vào lồng ngực một thân hình cao to rắn chắc, giọng Triệu Thiên Kiệt vang lên bên tai:
"Đến rồi sao còn không vào?".