Thay Gả, Trốn Phi

Quyển 2 - Chương 7: Mê hồn dẫn phách




Chạng vạng, hoàng hôn đã dần dần trở nên mơ hồ, bầu trời bao la chứa đầy ánh nắng của buổi chiều cũng dần dần mất đi sắc thái, lặng lẽ bình thản.

Hoàng cung Già quốc, Bạch Vân Phi từ trong thanh điện đi ra, trên mặt còn mang theo vài phần sắc thái ngưng trọng, nhìn về vị nam tử đang đứng chờ trước cửa, hắn im lặng không nói, một mình đi lên xe ngựa trước, để lại Sở Lăng Yên vẻ mặt có chút sững sờ, rồi cũng đi theo, xe ngựa một đường phi nước đại, rời khỏi hoàng cung Già quốc, trở về phủ Tuyên vương.

Trong thư phòng, Sở Lăng Yên ngồi ở trước bàn, liếc nhìn tờ công văn trong tay, rồi lại ngẩng đầu liếc nhìn vị nam tử đang ngồi đối diện, giọng nói mang theo chút đùa cợt, “Trên đường trở về, cũng không thấy ngươi mở miệng nói chuyện, vậy có thể nhìn thấy, không còn cách nào để chữa trị cho ông ấy nữa?”

“Vào lúc này, ngài đã nói đúng.” Bạch Vân Phi vẻ mặt lộ vẻ sầu thảm, cười nhẹ, chậm rãi nói ra, “Nếu như ta không phán đoán sai, thì Hoàng thượng chắc hẳn đã trúng mê hồn rồi.

“Mê hồn?” Sở Lăng Yên hơi nhíu mày, thả công văn trong tay ra, ngước mắt hỏi, “Đó là cái gì?”

“Mê hồn là một loại thuốc độc làm mê loạn tâm trí của con người, chỗ đáng sợ nhất của nó là, sau khi trúng độc được một thời gian, người đó sẽ như bức tượng gỗ, bị người khác thao túng, cho đến khi độc đã xâm lấn vào lục phủ ngũ tạng, thì sẽ khiến hắn mất mạng.” Bạch Vân Phi giải thích.

“À?” Thần sắc Sở Lăng Yên có chút nghiêm nghị, nói, “Không ngờ lại có kỳ độc này ở trên đời, tại sao ta chưa từng nghe nói qua?”

“Bởi vì…” Bạch Vân Phi ngồi ở trên ghế, dùng tay nâng trán, dường như suy nghĩ đã trôi về nơi rất xa, trước khi sư phụ qua đời, đã dặn dò hắn rất kỹ càng—không được nói với bất kỳ ai về loại độc mê hồn dẫn phách, nhất là những người trong hoàng tộc, nếu không ắt sẽ gặp họa sát thân!

Qua một hồi lâu, Bạch Vân Phi than nhẹ một tiếng, thu hồi suy nghĩ, nói ra, “Người nghiên cứu và chế tạo ra loại độc này không ai khác, chính là đệ nhất độc y Bộ Thương Vân, nhưng năm đó ông cũng không thể nghiên cứu ra giải được cho loại độc này, cho nên, ông nói rằng nếu không có giải dược, thì không thể để nó tồn tại, ông còn dự định sẽ để nó biến mất khỏi cõi đời này, vì thế cũng không công bố cho thiên hạ biết.”

“Sao?” Sở Lăng Yên kinh ngạc, đối vớ cái tên Bộ Thương Vân hắn không xa lạ lắm, sáu năm trước, mẫu phi hắn chết cũng bởi lưỡi rắn tử, do Bộ Thương Vân điều chế ra.

Sở Lăng Yên nhìn ngọn nến lúc sáng lúc tối ở trên bàn, thần sắc hắn biến ảo không ngừng, qua một hồi lâu, hắn mở miệng hỏi, “Ngươi đã nói cho ông ta biết rồi sao?”

“Chưa, chuyện này quan hệ trọng đại, ta nghĩ nên nói với ngài trước, cho nên cũng chưa nói với Hoàng thượng, chỉ lấy lý do của Lô thái y mà nói với ngài ấy thôi.” Bạch Vân Phi dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Lúc ta bắt mạch cho Hoàng thượng, phát hiện độc vẫn chưa xâm vào tâm mạch, vì thế tạm thời ngài ấy cũng không có gì đáng ngại, nhưng nếu không tìm được giải dược, sau một tháng, thần trí ngài ấy sẽ mơ hồ, đến lúc đó, người hạ độc chỉ cần chờ đợi thời cơ thích hợp, sẽ dễ dàng thao túng được hồn phách của ngài ấy.”

Trong nháy mắt, thần sắc của Sở Lăng Yên chợt trầm xuống, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, xuất thần thật lâu, giờ phút này, cũng không ai biết hắn đang suy nghĩ về điều gì.

“Mười sáu năm trước, trận lửa lớn đã thiêu hủy toàn bộ Bô Vân Trang không còn một mảnh, vậy tại sao độc dược mà Bộ Thương Vân chế tạo ra, sau khi hắn chết vẫn còn xuất hiện ở trên đời này?” Bạch Vân Phi nghĩ mãi cũng không ra, lắc đầu lẩm bẩm, “Là ai muốn thao túng hoàng thượng đây?”

“Rất nhanh rồi ngươi sẽ biết.” Sở Lăng Yên xoay người lại, cười có như không nhìn Bạch Vân Phi, giọng nói nhàn nhạt mang theo ý vị sâu xa.

“Ý ngài là sao?” Bạch Vân Phi chợt cảm thấy có nhiều vấn đề không thích hợp cho lắm, nhưng vẫn không cách nào lý giải được.

“Kỳ thật mà nói, từ khi chúng ta bước vào hoàng cung, đã có người theo dõi chúng ta rồi.” Sở Lăng Yên cười ranh mãnh một tiếng, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh lùng, “Khi ngươi đi vào cung bắt mạch, đã có người bẩm báo với người hạ độc rồi, thử hỏi, bằng y thuật của ngươi, người hạ độc có yên lòng để ngươi sống trên đời này không, chẳng lẽ nguyện ý để ngươi làm hư hết chuyện tốt của hắn sao?”

“Ngài…Ngài…” Bạch Vân Phi lúc này mới giật mình biết hắn đã mắc bẫy, trong lời nói của Sở Lăng Yên ngụ ý nói rằng có người tới đây muốn giết hắn diệt khẩu, hắn đứng lên thở hổn hển, dùng tay chỉ vào Sở Lăng Yên, tức giận nói, “Chẳng trách vì sao ngài lại không đi vào, thì ra là ở ngoài cửa đánh trống khua chiên, ngài sớm đã có dự định, lấy ta làm mồi nhử! Ngài rõ ràng…rõ ràng gài bẫy ta!”

Sở Lăng Yên không thèm để ý, chỉ nhàn rỗi ném ra một câu khiến Bạch Vân Phi trong nháy mắt cũng phải há mồm, “Ngươi lập tức trở về Bạch Vân Dược trang đi, chỉ như thế bọn họ sẽ cho rằng ngươi trở về là để tìm ra phương pháp giải độc bí truyền, với lại ngươi cứ ở phủ Tuyên vương, làm sao bọn họ dám động thủ mà giết ngươi chứ.”

“Ta không đi! Ta không biết võ công, tay trói gà cũng không chặt, vạn nhất ta thật sự bị giết, thì phải làm sao?” Bạch Vân Phi kiên quyết cự tuyệt, đặt mông ngồi ở trên ghế, hai tay gắt gao nắm chặt lấy thành ghế, lời nói như chém đinh chặt sắt, “Ta cho ngài biết, dù ngài có đem một vạn con ngựa đến đây, cũng đừng hòng bắt ta rời khỏi phủ Tuyên vương!”

“Không phải ta luôn phái Lãnh Thiền với Thiết Lĩnh bảo vệ ngươi sao?” Sở Lăng Yên nhìn vị nam tử vẻ mặt kỳ quái, không chút tiền đồ, nhàn nhạt nói, “Ngươi nên biết rõ, trên giang hồ cũng không có vài người có thể là đối thủ của bọn họ.”

“Đừng nhắc đến hai tên đó!” Bạch Vân Phi khoát tay liên tục, mười phần ghét bỏ, nói, “Hai người đó, mỗi lần đánh nhau với thích khách, đều bỏ ta gạt sang một bên, bản thân thì vui vẻ đánh nhau, có nhiều lần, thiếu chút nữa ta đã mất mạng, tóm lại, ta không yên tâm mà giao tánh mạng của mình cho bọn họ!”

“Này…” Sở Lăng Yên nhẹ nhíu mày, cười một tiếng bất đắc dĩ, “Vậy để Bản vương bảo vệ ngươi, sao hả?”

“Ngài?” Bạch Vân Phi vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng âm thầm tính toán, suy tư hồi lâu, rốt cục cũng vỗ tay hai cái, mặt mày hớn hở nói, “Đồng ý!”



Màn đêm đen kịt, tựa như cả bầu trời được phủ một lớp sơn đen nồng đậm, ngay cả một vì sao sáng cũng không nhìn thấy. Bên trong cửa sổ, ánh nến lay nhẹ không một tiếng động, thỉnh thoảng chỉ nổ ra vài tiếng xèo xèo của ngọn đèn, chợt có một luồng khói đen uốn lượn đi vào.

Một tiếng kẽo kẹt, cửa liền mở ra, một nam tử áo đen đẩy cửa đi vào, quỳ nói, “Thái tử điện hạ, chúng ta đã thất thủ, môn chủ cũng đã bị bắt.”

“Sao!” Sở Lăng Nhiên kinh hãi, từ trên ghết giật mình đứng lên, hỏi, “Làm sao có thể? Các ngươi đã giao đấu với ai?”

“Không biết.” Nam tử áo đen cúi đầu hồi đáp, “Đối phương chỉ có một mình, nhưng võ công rất cao, cũng không thể thấy rõ mặt người đó.”

“Phế vật! Nguyên một đám người các ngươi vậy mà không đối phó nỗi hắn sao!” Sở Lăng Nhiên nổi trận lôi đình, một cước đá lên vai tên nam tử áo đen kia, phẫn nộ quát, “Còn không mau cút đi!”

“Vâng” Nam tử áo đen khúm núm từ trên mặt đất đứng lên, lặn yên rời khỏi phòng.

“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Cổ già từ trong góc tối đi ra.

“Hôm nay, nếu như môn chủ thật sự rơi vào tay của Sở Lăng Yên, đối với chúng ta mà nói là đại bất lợi.” Sở Lăng Nhiên bực bội đi qua đi lại, rốt cục đã đưa ra quyết định, “Người này đã biết quá nhiều bí mật của chúng ta, không thể giữ!”

Cổ già có chút do dự nói, “Nhớ năm đó, chúng ta cứu mạng hắn, chắc hắn không bán đứng chúng ta đâu?”

“Chuyện này không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!” Trong mắt Sở Lăng Nhiên xẹt qua tia sáng lạnh, “Kế hoạch nhiều năm của chúng ta, mắt thấy sắp thành công, cho nên vào giờ khắc này, tuyệt đối không được xuất hiện bất kỳ cạm bẫy gì!”

“Tuân!” Cổ già gật gật đầu, lại hỏi, “Thái tử điện hạ dự định phái ai đi?”

“Lần này, không thể lại phái người của bên ta nữa, nếu như thất thủ mà bị bắt, chỉ sợ sẽ tăng thêm nhiều phiền toái không cần thiết.” Sở Lăng Nhiên phân tích nói.

“Vâng, thái tử điện hạ suy tính cặn kẽ, vậy Bạch Vân phi thì sao?” Cổ già hỏi, “Hiện giờ xem ra, bên cạnh Bạch Vân Phi hiển nhiên sẽ có cao thủ bảo vệ, muốn giết hắn chỉ sợ không dễ dàng.”

“Chỉ cần chúng ta không để Bạch Vân Phi đến gần phụ hoàng, về sau sẽ tìm cơ hội đối phó hắn, chuyện cấp bách bây giờ là, phải làm cho môn chủ Thiên Tàn vĩnh viễn ngậm miệng!” Sở Lăng Nhiên quyết định thật nhanh, nói.