Thay Gả, Trốn Phi

Quyển 2 - Chương 22: Say rượu




Đêm đến, ánh trăng như nước trút xuống toàn bộ mặt đất, dưới ánh trăng, Hoa Tử Đằng như được che đậy thành một lớp lụa mỏng, màu tím mờ mờ ảo ảo lộ ra một chút xúc động lòng người.

Bộ Phi Ngữ dựa vào song cửa sổ, một mình ngắm nhìn cánh hoa màu tím đang đong đưa trong gió, hàng mày khẽ cau lại, trong lòng đầy tâm sự.

Đã qua ba ngày rồi, Sở Lăng Yên cũng chưa từng bước vào Lung Nguyệt Các, chẳng lẽ chàng bị thương rất nặng sao?

Bộ Phi Ngữ lưỡng lự một chút, hay cứ quyết định đi đến Thanh Thu các nhìn một chút xem sao.

Trên đường đi lòng nàng không yên tâm chỉ lặng lẽ cúi đầu di chuyển, gió đêm lành lạnh lướt qua từng lọn tóc nàng, bóng cây nhỏ vụn đu đưa theo từng nhịp bước chân, băng qua hành lang dài, bất tri bất giác đã đến ngay cửa, muốn đi vào, nhưng không hiểu vì sao chân không nhấc nổi, xoay người lại, đang muốn rời đi, liền bị một giọng nói gọi lại, “Nếu đã đến rồi, vì sao lại không vào?”

Thần Tuyết Nhu từ trong Thanh Thu các đi ra, nhìn thấy Bộ Phi Ngữ đang đứng trước cửa, trong mắt lóe qua một tia lãnh ý, bước lên đối diện, khiêu mi, nói lời mỉa mai, “Cô nên vào đó nhìn một chút đi, nên nhìn thấy bộ dáng của chàng bị cô dằn vặt thành ra bộ dạng gì kìa!”

Cánh môi Bộ Phi Ngữ khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không nói gì, chỉ lặng lặng nhìn đến cửa chính của Thanh Thu Các, trong đôi mắt xinh đẹp đã ánh lên một tầng hơi nước.

“Căn bản cô không nên được chàng đối đãi như vậy!” Thần Tuyết Nhu còn muốn nói gì đó, đã nhìn thấy Bộ Phi Ngữ vòng qua người nàng, một mình đi vào, vẻ mặt không cam lòng, nhưng cũng đành dẫn theo nha hoàn trở về Tích Tuyết các.

Đêm đã rất khuya, ánh trăng lờ mờ, chỉ có lác đác vài ngôi sao, ban đêm ở đây vô cùng yên tĩnh, vào cuối mùa thu còn mang thêm vài phần hương hoa thơm ngát, màu trắng bạc của ánh trăng lóng lánh rơi xuống Thanh Thu các, để lộ ra một bóng dáng tịch mịch vô cùng.

Sở Lăng Yên một mình ngồi trên thềm đá trong lương đình, bốn phía trống rỗng đều là bình rượu được đặt ngổn ngang tứ tung đầy đất, trên tay vẫn còn cầm lấy một bình, ngửa đầu lên hớp từng ngụm ừng ực trôi vào cổ họng, đang lúc nửa tỉnh nửa say, ngẩng đầu lên, hí mắt nhìn lại, dưới ánh trăng yếu ớt, ở nơi xa xa có một nữ tử bạch y đang đứng ngay đình, gió đêm lướt nhẹ, thổi lấy tay áo tung bay theo gió, tựa như tiên tử đang đứng dưới trăng, theo gió mà đến.

Sở Lăng Yên còn cho rằng mình bị ảo giác, cười cười tự giễu, lắc đầu tự mình lẩm bẩm, “Xem ra, ta thực sự đã say rồi, say đến độ không còn nhìn rõ nữa.”

Bộ Phi Ngữ nâng bước đi về phía trước, ở phía trước thềm đá mà ngừng lại, nhẹ gọi một tiếng, “Vương gia.”

Phía trên đầu lại vang lên một âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng, muốn nói cho hắn biết rằng đây không phải là ảo giác, toàn thân Sở Lăng Yên run lên rõ ràng, bàn tay gắt gao cầm chặt bình rượu,trên mu bàn tay mơ hồ đã nổi lên gân xanh, cánh tay kia đỡ lấy cây cột mà đứng dậy, đưa lưng về phía Bộ Phi Ngữ, một mình loạng choạng đi về phía trong lương đình, “Nàng đến đây làm gì?”

“Cẩn thận.” Bộ Phi Ngữ nhìn thấy bóng dáng Sở Lăng Yên có chút bất ổn, cất bước đi lên, muốn dìu hắn, lại bị hắn im lặng đẩy ra.

“Không có chuyện thì sẽ không lên điện tam bảo, nàng tới đây là để hỏi ta khi nào thì có thể thả nàng đi sao?” Trong lời nói của Sở Lăng Yên rõ ràng mang theo vẻ châm chọc, lay lay thân mình ngồi ở trước bàn đá, cầm lấy bình rượu mở ra, ực xuống một ngụm.

Bộ Phi Ngữ buông tay xuống, thần sắc tối tăm, muốn quan tâm đến thương thế của hắn, nhưng lời nói cứ như bị vật gì cứng chặn lại nơi cổ họng, chỉ nhàn nhạt cười, “Nếu vương gia đã biết, vậy ta không cần phải tốn nhiều lời nói nữa.”

“Nàng sốt ruột như thế là khó dằn nổi việc muốn rời khỏi ta sao?” Sở Lăng Yên cắn răng hỏi, nhìn thẳng về người nữ tử đang ở dưới thềm đá, trong mắt mang theo một chút thất vọng, “Ta như vậy khiến nàng khó chịu vậy sao?”

Đôi mắt nàng rũ xuống, nắm chặt cánh tay áo, âm thầm nhắc nhở bản thân không được mềm lòng, “Vương gia từng nói là sẽ thả ta đi, bây giờ không phải định đổi ý chứ?”

Sở Lăng Yên ngẩn người, nhìn chằm chằm bình rượu ở trong tay, khóe miệng kéo ra một nụ cười khổ, hồi lâu mới lên tiếng, “Ngày mai, bổn vương sẽ thả nàng rời đi.”

“Cũng tốt, chỉ mong vào lúc này vương gia đừng nuốt lời.” Bộ Phi Ngữ xoay người chuẩn bị rời đi, chân không cẩn thận đá phải vỏ bình rượu, quay đầu nhìn thoáng qua người nam tử đang một mình uống rượu trong lương đình, lại nhìn xuống bình rượu đầy đất, kiềm lòng không được mà khuyên nhủ, “Rượu tổn thương thân thể, vương gia vẫn nên uống ít một chút thì hơn.”

“Hiện giờ, còn ai để ý ta?” Sở Lăng Yên lộ vẻ sầu thương cười lên một tiếng, nhìn thấy bình rượu đã hết liền vứt sang một bên, tiếp tục cầm lên một bình mới.

“Sở Lăng Yên, chàng cần gì tự làm khổ mình để ép ta?” Bộ Phi Ngữ chỉ cảm thấy tim mình như có cái gì đó ghi vào, đè nặng, siết chặt, gắt gao bóp nát khiến nàng thở không nổi, chỉ muốn tìm lấy một thứ gì đó để mà phát tiết, chơt nàng xoay người lại, bước nhanh lên thềm đá, đoạt lấy bình rượu trong tay Sở Lăng Yên, trực tiếp đưa vào cổ họng rót một ngụm, mùi rượu cay nồng xông lên thẳng đầu mũi khiến Bộ Phi Ngữ bị sặc ho liên tục.

“Không biết uống thì đừng uống!” Sở Lăng Yên hơi giận nói ra, đứng dậy đoạt lấy bình rượu trong tay nàng.

“Đừng quản ta!” Bộ Phi Ngữ lảo đảo lui về phía sau vài bước, cầm lấy bình rượu uống xuống vài ngụm, mùi vị cay nồng xông lên thẳng đầu, “Oanh” một tiếng vỡ tung, thân hình dần dần mất thăng bằng, lung lay di chuyển tìm kiếm ghế đá mà ngồi xuống, sau đó, thân hình liền uyển chuyển nằm sấp trên bàn đá.

Sở Lăng Yên nhìn thấy Bộ Phi Ngữ đã yên lặng được hồi lâu, cảm thấy có chút kì quặc, không phải tửu lượng của nàng kém đến như vậy chứ, mới uống vài ngụm đã say rồi sao? Bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi tới, chuẩn bị ôm lấy nàng mang trở về phòng nghỉ ngơi, mới vừa cúi người, liền nghe thấy tiếng khóc thút thít của người nữ tử.

“Sở Lăng Yên, ta chán ghét chàng!” Bộ Phi Ngữ một phen đẩy vị nam tử bên cạnh ra, ngẩng đầu lên, trên gương mặt thanh tú giờ đã một mảng ửng hồng, giọng nói tràn ngập tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, “Sư phụ muốn ta quên đi chàng, là do ta vô dụng, là do ta không thể quên được! Ta không được yêu chàng, nếu ta yêu chàng, thì ta sẽ không thể đi báo thù, phụ mẫu sẽ trách ta, ba trăm vong hồn dưới cửu tuyền cũng sẽ trách ta......Vì sao ta lại có thể đi yêu nhi tử của kẻ thù được chứ......Không được......Không thể được......”

Sở Lăng Yên chỉ lặng lẽ đứng đó, gió lạnh thổi qua, dường như hương vị của rượu cũng đã bị đánh tan đi một nửa.

“Vì sao chàng nói mà không giữ lời, vì sao chàng lại muốn cưới người nữ tử khác......” Bộ Phi ngữ nằm rạp xuống bàn đá, khóc nức nở như một đứa trẻ nhỏ, lời nói nỉ non mơ hồ không rõ, “nếu chàng đã cưới nữ tử khác, vì sao còn muốn đến làm phiền ta......giờ ta cái gì cũng không quản nữa, chính là ta để bụng chàng, sao lại đối xử với người nữ tử khác lại tốt đến như vậy......”

“Không đúng.......Không đúng nha......” Hiển nhiên là nàng đã say đến độ mơ hồ rồi, lời nói không rõ đầu đuôi, “Hứa hẹn của chàng là cho Mộc Yên Nhiên, không phải là ta, ta cái gì cũng không phải.......Chàng yêu ai thì cứ cưới người đó, đâu liên quan gì đến ta nhỉ.......Ta một chút cũng không quan tâm!”

Sở Lăng Yên chỉ im lặng nín thở, không nhúc nhích chỉ đứng lặng ở đó, mỗi câu nói của nàng cứ như tia chớp nhanh chóng xẹt qua lòng hắn, lời nói cứ quẩn quanh trong đầu hắn, rất lâu sau mới thật sự chấn động, đồng thời hắn lại cảm thấy tâm tư rối loạn, lại hồi tưởng đến thời điểm hắn quen biết nàng, lúc ở trước mặt hắn, nàng luôn mang bộ dáng lạnh nhạt, quật cường, không cam lòng yếu thế, chẳng ngờ rằng, nàng bây giờ cũng có lúc yếu ớt đến như vậy, càng không hề nghĩ rằng, trong lòng nàng lại rối rắm đến như thế, bất luận là một năm trước hay một năm sau, hắn cũng chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của nàng mà suy xét, chỉ mãi nghĩ đến việc trói buộc nàng ở bên người mà thôi.

Sở Lăng Yên ngồi xổm người xuống, mau chóng đỡ lấy vị nữ tử bạch y đang say đến bất tỉnh không biết gì nữa, dùng tay lau nhẹ đi nước mắt trên mặt nàng, ánh mắt mang theo sự nghiêm túc chưa bao giờ có, “Phi Ngữ, ta từ đầu đến cuối cũng chỉ xem Tuyết Nhu như là muội muội của ta, dù sao ta và nàng ấy cũng cùng nhau lớn lên, nàng ấy lại vì cứu mẫu phi nên mới trúng độc, hiện giờ chỉ có thể dựa vào linh dược để duy trì sinh mạng, mặc dù nàng là công chúa cao quý của Thần quốc, nhưng cũng không khác gì cô nhi, nếu ban đầu ta cự tuyệt cửa hòa thân này, nàng sẽ bị đuổi về Thần quốc không chỗ nương tựa, nhận hết nỗi khuất nhục suốt cả quãng đời còn lại, hoặc là sẽ bị gả cho những hoàng tử khác, bị coi là vật hi sinh trong quan hệ chính trị, bất luận là tình huống nào, ta cũng không thể nhẫn tâm mà nhìn. Bạch Vân Phi cũng từng nói, bằng y thuật của hắn cũng chỉ có thể giữ lại sinh mệnh cho Tuyết Nhu nhiều nhất chỉ được ba năm, lúc ấy ta chỉ thầm nghĩ sẽ bồi nàng ấy đi một đoạn đường đến hết phần sinh mệnh sau cùng, bảo vệ nàng ấy yên bình sống hết phần cuộc sống ít ỏi này, cũng xem như là giải quyết xong tâm nguyện cuối cùng của mẫu phi trước khi lâm chung.”

Bộ Phi Ngữ ngớ ra, tâm tư rối loạn thành một sợi dây thừng, mắt say lờ đờ, mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt, lẩm bẩm hỏi, “Lời chàng nói đều là thật sao?”

Đêm dài đằng đẳng, trăng thanh gió mát, bầu không khí tản mát một loại hương thơm khó mà miêu tả, Sở Lăng Yên đưa tay vuốt lấy sợi tóc của nàng, từ từ hướng tới gần nàng, chóp mũi của hắn dán lên chóp mũi của nàng, từng lời từng chữ nói cho nàng biết, “Bộ Phi Ngữ, từ đầu cho đến cuối trong lòng ta cũng chỉ có mỗi một mình nàng, dù là ai cũng không thể nào thay thế được.”

Trong chớp mắt, một tiếng nước chảy trong trẻo như suối nguồn róc rách chảy qua, một loại cảm giác hạnh phúc thuần khiết truyền khắp toàn thân nàng, một nụ cười sáng rỡ từ từ giãn ra, tựa như bước qua lớp sương mù dày đặc, dần dần xuất hiện ánh bình minh nơi phía đông chân trời.

Sở Lăng Yên nhìn thấy không khỏi ngây người, sau đó, lập tức nhớ đến còn có một việc chưa hỏi, “Có phải nàng cũng nên giải thích với ta chuyện của Thủy Nhược Hàn là như thế nào không?”

“Hở?” Thủy Nhược Hàn?" Bộ Phi Ngữ lắc lắc đầu, cảm thấy ý thức không rõ ràng, cứ mơ mơ màng màng hỏi, “Thủy Nhược Hàn là ai hả?”

Sở Lăng Yên híp mắt, nhỏ giọng nhắc nhở, “Bộ Phi Ngữ, nàng đừng giả ngốc nữa, Thủy Nhược Hàn chính là sư huynh của nàng!”

“Ha ha.......Chàng mới là ngốc đấy!” Bộ Phi Ngữ bật cười hì hì một tiếng, ở trên hư không dùng tay quơ qua quơ lại,“Sư huynh goi là Hàn......Như......Thủy.......”

Sở Lăng Yên túm lấy đôi tay đang không an phận của nàng, sốt ruột hỏi, “Ta mặc kệ hắn tên là gì, ngày đó nàng nói thích hắn, có phải là thật hay không?”

“Thích?” Bộ Phi Ngữ cau mày, suy tư về hàm nghĩa của từ thích một hồi, khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu.

“Rốt cuộc là có thích hay không?” Sở Lăng Yên vừa vội vừa giận, mỗi một câu một từ đều khẩn trương đến mức giây thần kinh cũng đều căng lên.

“Ta không thích huynh ấy, ta chỉ thích mỗi một mình chàng.” Bộ Phi Ngữ ôm ấy cổ của Sở Lăng Yên cười khanh khách, bởi vì uống rượu, nên âm thanh trong trẻo lạnh lùng kia cũng chợt đổi thành mềm mại, nghe qua rất mực rung động lòng người, thân thể lảo đảo lung lay, rốt cuộc chống đỡ không nổi, liền ngã quỵ xuống.

Sở Lăng Yên ngẩn người, khóe miệng khẽ nhếch, bên môi không thể che giấu được sự vui vẻ, bóng ma trong lòng nhiều ngày qua cũng được quét sạch, tựa như gió xuân thổi đến, tình cảm ấm áp, an hòa vui vẻ, Sở Lăng Yên đứng dậy, một tay bế lấy Bộ Phi Ngữ đang ở cuối bàn đá, hướng về phòng trong mà đến.

Đêm rất an tĩnh, ánh trăng nhàn nhạt như nước, xuyên thấu qua song cửa sổ khắc hoa mà tiến vào, chảy xuống ánh sáng rực rỡ dưới nền đất, gió đêm thổi vào, mang theo từng đợt hương hoa mê người quyện theo màn lụa mỏng manh bay phất phới.

Bộ Phi Ngữ kịch liệt say mèm, cơ thể mềm mại nằm gỏn lọn trong lòng ngực của Sở Lăng Yên, đôi mắt khép hờ, sắc mặt đỏ gay, hô hấp mang theo mùi rượu nhè nhẹ lướt qua cần cổ của Sở Lăng Yên, một chút khiêu khích một chút trêu chọc đi vào trái tim của Sở Lăng Yên, đôi mắt của Sở Lăng Yên dần dần trở nên nóng lên, ôm chặt lấy bờ eo thon nhỏ của Bộ Phi Ngữ, một cái xoay người thì đã đặt Bộ Phi Ngữ nằm dưới thân mình.

Cảm thụ được hương thơm nhàn nhạt, cơ thể mềm mại ấm áp của người nữ tử đang ở trong lòng mình, Sở Lăng Yên cúi đầu hôn xuống cánh môi của Bộ Phi Ngữ, dịu dàng, chậm rãi, dây dưa, hút lấy khẩu vị thuần khuyết trong miệng nàng, cùng lúc đôi tay lặng lẽ đi xuống, gỡ bỏ dây đai màu trắng buột chặt eo nàng, ngay tức khắc áo ngoài liền bung ra rơi lả tả, lộ ra cái yếm đỏ tươi ở bên trong, mà lúc này ánh mắt nữ tử vẫn đang khép hờ, đôi má đào đỏ bừng như lửa, mái tóc đen như thác nước lướt qua cái gáy mềm mại thanh tú xinh đẹp, càng tăng thêm vẻ đẹp phong tình yêu dã lộng lẫy của nàng.

Bộ Phi Ngữ cảm thấy toàn thân lỏng lẻo, không khỏi cảm thấy hoảng sợ một hồi, đồng thời nàng cảm nhận được bên trong cơ thể mình dâng lên một luồng nhiệt khó hiểu, khiến nàng run rẩy lên một trận, theo bản năng nàng lấy tay đẩy Sở Lăng Yên ra, lại phát hiện toàn thân vô lực, chút xíu cũng không lay động nổi cái người trên thân nàng.

Cảm nhận được người nữ tử ở trong lòng đang lo lắng bất an, Sở Lăng Yên mạnh mẽ dùng tay vòng qua bờ eo nhỏ nhắn của nàng, khiến nàng dính chặt vào mình, còn tay kia thì vuốt dọc qua lại trên sóng lưng nàng, nhiệt môi như lửa cháy hừng hực vẫn chưa từng rời khỏi bờ môi của Bộ Phi Ngữ, triền miên dẫn dắt đầu lưỡi nàng, từng bước từng bước dẫn dắt nàng, vỗ về trấn an nỗi lo lắng và bối rối của nàng.

Dưới sự đòi lấy mạnh mẽ của Sở Lăng Yên, rất nhanh nàng đã mau chóng tan rã, vươn đôi tay ngọc ngà trắng trẻo, theo bản năng ôm chặt lấy bả vai của Sở Lăng Yên, vươn theo bản năng đáp trả lại nụ hộn của hắn, tâm loạn ý mê, cực kỳ say đắm, dưới thân truyền đến từng trận đau đớn kịch liệt, khiến nàng phải hô nhỏ một tiếng, đôi chân mày khẽ vặn lại, đôi mắt nổi lên hơi nước nồng đậm.

“Phi Ngữ, chịu đựng một chút.”Sở Lăng Yên vang lên tiếng cười ôn nhu, áp sát nàng, hôn lên nước mắt đang lưu đọng trên khóe mắt nàng, rồi lại tiếp tục lên đường công thành đoạt đất.

Màn trướng Phù dung, một đêm vĩnh viễn dây dưa, lưu luyến triền miên, trong phòng tiếng động nhẹ nhàng nhưng nhộn nhạo, quanh quẩn mãi không tan.