Trở lại Tuyên Vương phủ đã là chiều tối, sắc trời xanh thẳm chỉ còn lại từng mảnh ánh nắng chiều hoa mỹ, tiếng suối róc rách lặng lẽ chảy xuôi theo dòng suối, cây liễu bên bờ suối rủ xuống những cành liễu thật dài, gió nhẹ lướt qua, bay phấp phới, chập chờn mà nhẹ nhàng.
Trong đình, phía trước con suối, một bóng dáng đang đứng dựa vào thành lan can, nhìn ngắm một nữ tử từ phía xa đi tới, ánh trời chiều nhàn nhạt nhuộm lên gò má tuấn mỹ của hắn, rạng rỡ phát sáng, hắn chỉ là lẳng lặng đứng đó, phảng phất khí chất ngọc thụ lâm phong, thanh nhuận đến động lòng người.
Bộ Phi Ngữ cũng không hiểu đã bị gì đó hấp dẫn lấy nàng, dừng bước lại, cũng đứng yên ở bên hồ, mái tóc dài đen như mực bay theo gió, trời chiều ánh nắng như lụa mỏng chiếu thẳng vào người nàng, tứ phía không khí trong trẻo thanh khiết, bất chợt nàng ngước mắt nhìn qua phía trên đình kia, cùng người đó bốn mắt nhìn nhau, trong lòng thoáng chốc tựa hồ cũng đã khẳng định, đó chính là Tuyên Vương sao?
Tóc đen được buộc cao bằng tử ngọc kim quan, dư âm ánh nắng của trời chiều tập trung chiếu trên khuôn mặt của người đó, mi như núi xa, phong phú thanh tú, khí chất cao quý, cả người mang theo thứ thanh quý tao nhã, không hề nhiễm tí bụi trần nào.
Đêm động phòng hoa chúc, người đó ngay cả khăn voan của nàng cũng không vén lên, đã phất tay áo rời đi, cho nên Bộ Phi Ngữ cũng không chính thức gặp qua bộ dáng của Tuyên vương, huống chi nàng cũng không cần quan tâm, nhưng giờ phút này, nàng không khỏi cảm khái, Tuyên vương này, có bộ dáng quả thật là soái a!
Hoa Mộng Dao cùng Diệp Linh Lung ở phía sau, cũng đều dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn đến, không khỏi có chút ngây người, giờ khắc này thời gian như phảng phất đứng lại, tuy hai người đó chỉ đứng từ phía xa nhìn nhau, nhưng ở bên ngoài mà nhìn vào, người ta còn cho rằng nàng và hắn tựa hồ như là trời đất đã tạo nên một đôi bích nhân, cùng trời mây rặng đỏ, nước hồ thanh tĩnh dung hợp lại một chỗ, tạo thành một bức tranh phong cảnh đẹp đến nỗi không thể nào tả xiết, khiến người nhịn không được mà say mê thật lâu.
Qua một hồi lâu, Bộ Phi Ngữ mới thu hồi tầm mắt, định xoay người chuẩn bị rời đi, nàng sao có thể quên mục đích cuối cùng nàng gả vào vương phủ là gì, chỉ là bây giờ, nàng tạm thời không hiểu được rõ ràng, nàng nên ứng phó với hắn như thế nào?
”Vương phi, có thể cùng bản vương đàm hạ một ván cờ.” Một thanh âm du dương từ phía sau truyền đến.
Bộ Phi Ngữ liền dừng bước chân lại, cũng không có bối rối, chỉ là khép hờ mắt, thoáng suy tư một lúc, đối với Diệp Linh Lung cùng Hoa Mộng Dao phân phó, “Các ngươi về Lung Nguyệt Các trước đi, không cần đi theo ta.”
Sở Lăng Yên đứng chắp tay ở chỗ cao kia, nhìn xem một bóng dáng màu tím đang chậm rãi bước lên thềm đá, sắc vàng của trời chiều ở phía sau lưng kéo thật dài ảnh bóng của nàng, nhộn nhạo, đẹp đến nỗi khiến người ta nhìn vào hoa cả mắt, nữ tử mỹ mâu trong suốt như trời mây quang đãng sau cơn mưa, không nhiễm một hạt bụi trần nào, làm cho lòng hắn không hiểu sao lại nhẹ nhàng rung động.
Bộ Phi Ngữ tùy ý tìm kiếm cho mình một chỗ trống, an vị ngồi xuống, nàng nhíu mày nhìn lướt qua, trên bàn đá bày đặt ván cờ bằng ngọc chất đầy những viên cờ đen, toàn thân óng ánh trong suốt, nhàn nhạt phát ra thứ ánh sáng màu đẹp mắt, trên bàn cờ, những viên cờ đen trắng đã được xếp đặt vào vị thế khó gỡ, cờ đen và trắng thế lực ngang bằng nhau, xem ra đây chính là ván cờ chưa đến hồi kết.
Bộ Phi Ngữ nhặt lấy viên cờ trắng, thoáng cân nhắc một chút, liền nhắm theo góc trên bên phải của ván cờ mà nhẹ nhàng đặt xuống, nàng cũng không hiểu rõ lắm về kỹ nghệ của Mộc Yên Nhiên như thế nào, vì để bảo toàn, ván cờ này nàng không thể thắng, nhưng cũng không được thua một cách thảm hại a.
Sở Lặng Yên ngồi ở phía đối diện, tay cầm một viên cờ đen, giữa ngón tay vuốt qua vuốt lại, ánh mắt không hề rời khỏi vị trí trên người Bộ Phi Ngữ, “Vương phi hôm nay thật đúng là bậc quân tử không thua gì đấng mày râu.”
Bộ Phi Ngữ tất nhiên hiểu rõ hắn là đang ám chỉ chuyện phát sinh trên đường phố ngày hôm nay, nàng bất động thanh sắc nhìn xem bàn cờ, một mặt phân tích ván cờ, một mặt nói ra, “Vương gia tin tức quả đúng là linh thông a.”
”Chuyện này truyền đi toàn thành đều sôi sục đến náo nhiệt, bản vương há có thể không biết?” Sở Lăng Yên nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói mang theo một tia nghiền ngẫm, “Chỉ là…vương phi thay người mà bất bình, nhưng cuối cùng lại đem sổ sách lung tung tính lên trên đầu bản vương, bản vương quả thật lo rằng ngày nào đó vương phi sẽ đem cả vương phủ ta mà bán đi.”
Bộ Phi Ngữ hơi ngẩn ra, lúc này nàng mới nhớ tới, ban sáng chỉ là thuận miệng nói ra là cho Cổ Kiếm đến Tuyên Vương phủ đòi bạc của hắn, những chuyện chi tiết như vậy, hắn thế mà cũng biết được, xem ra phố phường này người của hắn công phu bát quái thật đúng là tuyệt vời.
Bộ Phi Ngữ khiêu mi cười cười, trong tay chậm rãi đặt nhẹ một viên cờ nữa, thong dong đáp, “Chẳng lẽ vương gia không trả nổi đống bạc kia?”
Sở Lăng Yên cười mà không đáp, trong mắt xẹt qua một tia diễn ngược, “Bản vương còn tưởng rằng vương phi sẽ vì nhớ nhung tình cũ người xưa, buồn bực không vui, đến nổi sẽ không bước chân ra khỏi cửa?”
Bộ Phi Ngữ cầm quân cờ trên tay đang định đặt xuống liền ngưng lại, lông mày nhẹ nhàng cau lại nếu không để ý sẽ không thể nhận ra, những lời này là đang thủ dò xét nàng sao? Nàng phải trả lời hắn như thế nào đây? Nàng chỉ nhớ mang máng là Mộc Yên Nhiên yêu vị nam tử kia là thư sinh, những thức khác nàng liền hoàn toàn không biết gì cả.
Bộ Phi Ngữ tự mình âm thầm suy đoán, cảm thấy chuyện này quả thực là đến hơi sớm, hắn nên nói sang chuyện khác thì tốt hơn, nàng ngẩng đầu lên, mây trôi nước chảy cười cười, vẻ mặt thành khẩn nói, “Người nọ đối với Yên Nhi sớm đã là mây khói thoảng qua, có thể gả vào vương phủ, hưởng thụ vinh hoa phú quý, Nhiên nhi cầu cũng không được, làm sao có thể đối với một nam tử thư sinh nghèo khó mà nhớ mãi không quên? Lúc ấy bỏ trốn, là do Yên Nhi ngu ngốc nghĩ chưa thông, may mắn được mẫu thân khai giảng, mới không lầm đường lỡ bước.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Lăng Yến lóe qua một tia kinh ngạc, hắn tuyệt đối không hề nghĩ tới nàng sẽ trả lời hắn như vậy, còn nói với giọng điệu như thể là chuyện thường tình đương nhiên xảy ra. Vừa rồi trên lầu cao ở trà lâu, hắn nhìn thấy nàng giúp đỡ một người không biết, vậy nàng làm sao có thể lại là một nữ tử tham hư vinh hoa phú quý?
Trong lúc hắn đang thất thần, Bộ Phi Ngữ đã chậm rãi đặt viên cờ còn lại, “Vương gia, Nhiên nhi đã thua.”
Sở Lăng Yên phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn lại, trên bàn cờ, viên cờ trắng đen giao đấu lẫn nhau, tạo thành một đường sinh tử cướp giết, mà ngay khi cô gái áo tím đặt viên cuối cùng xuống đã khiến cho viên trắng nằm gỏn lọn trong vòng vây của viên đen, khiến cho hắn đem hết những viên cờ trắng một lần nuốt trọn.
”Vương gia, sắc trời đã không còn sớm nữa, Nhiên Nhi cáo từ trước.” Bộ Phi Ngữ chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng khom người, xoay người đi xuống thềm đá, không mang theo một tia luy luyến nào mà rời khỏi suối đình.
Sở Lăng Yên tinh tế xem xét lại bàn cờ lần nữa, phát hiện thì ra những viên cờ trắng là tự chịu diệt vong, bên cạnh đó còn có một con đường sống sót, nhưng nàng rõ ràng là tự đi tìm đường chết cho một nước cờ, cô gái này chỉ dùng một quân cờ mà muốn qua mặt hắn!
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt ấm áp nhìn về phía bóng dáng đã nhanh nhẹn đi xa, khóe miệng khẽ quyến rũ ra, trong mắt xẹt qua một tia thâm thúy khó hiểu, nàng tựa hồ đang tận lực muốn làm cho nàng và hắn bất hòa a.