Người đàn ông kia đã ngoài sáu mươi tuổi, tóc bạc truyền, lông mày và hàm râu cũng chỉ còn điểm vài sợi đen nhỏ. Làn da hơi ngăm đen, nếp nhăn vây quanh má, khóe mắt, sống mũi và trán. Ông mặc Kimono dành cho nam, dùng bút lông, viết lên vài tờ giấy, ngồi trên đệm ngồi bên cạnh chiếc bàn Nhật gỗ sồi. Mày ông cau lại, chăm chú quan sát hai cô bạn mà Haru dẫn về.
Cô chưa kịp nói gì thì Yui và Mika cúi người chào:
- Chúng cháu chào ông ạ!
Mặt Haru tái mét. Cô vội đẩy hai cô bạn quỳ xuống, miệng vội vàng lấp liếm:
- Thưa ông...
Nhưng cô chưa kịp nói gì hơn, Okawa Fuzoku – vị chủ gia tộc Okawa này đã lên lời bình phẩm:
- Đúng như ta nghĩ... Toàn một bọn láo lếu. Khi người lớn đang ngồi mà các cô có thể đứng, đúng thật là... – Nói rồi quay sang nhìn Haru. – Haruka, ta thật thất vọng về cháu. Chơi thì cũng phải chọn bạn mà chơi chứ!
Ông vừa dứt lời thì mẹ Kikuyo vội vã tiến vào:
- Cha! Làm vậy là không phải với khách. Dẫu sao đó cũng là bạn của bé Haru... – Bà đỡ tay ông, nhướn mày.
- Cô im đi! – Ông quay mặt lại trừng mắt. – Từ bao giờ mà cô đã định lên mặt dạy đời tôi thế hả? Tôi còn chưa hỏi cô chuyện cô vào trong phòng tôi mà không gõ cửa đấy nhé!
Kikuyo cứng họng. Vội đứng dậy lui về cửa.
- Các cô tên gì? Bố mẹ làm gì? – Ông lại nhìn hai đứa đang ngồi trước mặt theo kiểu chính tọa, hỏi.
- Cháu là Toudo Mika. – Mika nhìn ông mà có vẻ hơi khó chịu. Nhưng cũng giới thiệu với ông gia cảnh nhà mình.
Nghe xong, Fuzoku bất giác tặc lưỡi, lắc đầu:
- Đúng là hạ đẳng. Chơi không chơi lại chơi với bọn bình dân. Mẹ là giáo viên mà con lại mất nết thế.
Mika lửa dồn lên não. Cô nghiến răng tính lên mặt cho ông ta một trận nhưng lại bị Haru nhéo một cái vào lưng.
Yui cũng hết sức bực dọc vì thái độ của ông ta. Bèn giới thiệu nhà mình thật “oách” vào cho ông câm giọng, ai dè ông cũng chỉ tặc lưỡi một câu:
- Bọn nhà giàu! Vì mải mê theo đồng tiền mà cứ chạy đua mốt miếc, lãng quên truyền thống cha ông. Cũng do thế mà bố mẹ bỏ rơi con cái, chắc toàn bọn đua đòi ăn chơi. – Quay lại nhìn Haru, lắc đầu. – Cháu gái à, con của bộ trưởng bộ giáo dục Otaka Kuro là thằng bạn đáng để chơi nhất. Thế mà lại làm cho người ta đến tận nhà đòi hủy hôn ước, thật đáng thất vọng!
Yui không thể nhẫn nhịn được nữa, toan đứng dậy đòi lại công bằng. Nhưng trước khi cô kịp làm điều đó thì Mika đã bật dậy trước, răng nghiến lại, bực dọc tuôn ra cả tràng:
- Này ông! Tôi là tôi nhịn đủ lắm rồi đấy nhé! Ông có đúng là người tuân theo truyền thống, là giáo viên dạy trà đào cho con nhà người ta không thế? Bạn cháu gái ông đến nhà mà ông lôi vào đây sỉ nhục gia đình họ, có đáng không? Hẳn là gia đình ông hết sức xấu hổ về ông, trong các công cuộc xã giao cũng chỉ đề nghị ra quán bàn bạc, chứ đưa về nhà thì phải chạy mất dép. Hơn nữa, ông có quyền gì mà đi sỉ nhục nhà người ta? Nhà tôi là giáo viên đấy, là người dạy cháu ông đấy, cũng là người dạy ông đấy. Mà tôi không biết lại có giáo viên dạy ông cách sống thế? Còn nhà Yui, có cái hiện đại, cái mới ngu gì không hưởng? Thế ông có dùng điện thoại không, tivi không, các sản phẩm điện tử không?
Ông ta câm giọng, mắt vẫn trừng to nhìn Mika. Fuzoku giận run, tay bấu chặt gấu áo Kimono, nghiến răng nghiến lợi. Ông là người lớn nhất nhà, mọi người đều kính trọng, chưa ai dám ăn nói lỗ mãng vậy với ông. Vậy mà giờ đây, một con nhỏ bằng tuổi cháu gái ông đang chỉ tay trước mặt mà dạy đời ông, tất không khỏi tức giận.
Fuzoku nổi điên. Ông bật dậy, lật úp cả chiếc bàn làm việc. Mực, bút, giấy bay tứ tung. Còn ông ta hầm hầm đứng trên nệm, tay chỉ đông chỉ tây gào thét:
- Con nhỏ này! Mày đúng là đồ vô giáo dục! Ba mẹ mày dạy mày vô lễ với người lớn thế sao?
- Ba mẹ tôi dạy tôi hãy chỉ thẳng vào mặt kẻ không biết trời đất, ngang nhiên xúc phạm người ta mà dạy họ. – Mika khoanh tay, nhìn ông cười, không có chút gì là sợ hãi. – Thế còn chủ nhà gia giáo... Tôi không biết hành động phá hoại đồ đạc, xưng hô mày tao lại là hành động của gia tộc này đấy!
- Mày... mày... – Ông ta tức nói không nên lời. Kikuyo thấy tình thế cấp bách, vội vàng chạy lại đẩy hội Haru đi ra, đóng cửa phòng lại, gọi người hầu vào trấn tĩnh và lo chuyện thuốc huyết áp cho Fuzoku.
Nhing vẻ mặt hiền từ, dịu dàng khác hẳn một trời một vực với cha mình, Mika không khỏi e ngại, bèn cúi đầu:
- Cô Kikuyo, cháu xin lỗi. Tại cháu giận quá mất khôn...
Kikuyo nhìn cô khẽ mỉm cười, đỡ vai cô ngẩng dậy, vuốt tóc nhẹ nhàng:
- Mika... Cháu thật đúng là một người cô bé tốt. Ta và cả nhà đều không dám làm phật ý cha, mặc dù nhiều khi cũng khá khó chịu.
Mika nghe vậy, quay lại nhìn hai bạn. Cả hai đều mỉm cười nhìn cô, Yui giơ ngón cái lên ra hiệu khen cô làm tốt lắm. Cô nhìn thấy vậy mà lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
- Bé Haru, giờ con đưa bạn lên phòng chơi. Ta sẽ gọi người mang bánh và trà lên cho nhé. Ta phải vào với cha không ông sẽ nổi điên mất.
Haru gật đầu dạ mẹ, rồi đẩy bạn hướng lên tầng hai.
o0o
- Ồ! – Yui trầm trồ. - Thế ra nhà cậu phải mặc Kimono à?
Tụi bạn nhìn Haru đang quấn thắt lưng đầy vẻ kì thú.
- Không chỉ tớ mà cả gia đình, cả người ở đều phải mặc Kimono. Mặc vậy tuy là dễ thương nhưng hết sức vướng víu. Ông tớ ghét âu phục lắm. – Haru quấn tóc lên, miệng ngậm chiếc cài Kenzashi*. – Tớ còn suýt bị ông phản đối đi học ở trường Stars bởi vì đồng phục của trường là phong cách Tây âu, không phải đồng phục truyền thống.
Tụi Yui nhìn nhau thở dài.
o0o
- Lễ nhậm chức xong xuôi. Mọi chuyện thuận lợi nhỉ? – Shukasa nhìn Yui đang đeo băng rôn có ghi chữ “Hội trưởng” ở bắp tay mà cười.
- Cũng tốt. – Yui ôm một mớ tài liệu, gật gù. – Mọi người cũng khá tín nhiệm em. – Mà bài kiểm tra cuối kỳ anh làm được không?
- Khá ổn. – Shukasa lắc đầu không hài lòng. – Anh bị vướng môn Khoa học, cái thí nghiệm đó thật chết người.
Nghe vậy, Yui ôm bụng cười rúc rích.
- Hai ngày nữa là báo điểm. Em có việc ở phòng giáo viên. Đi trước nhé!
Cô vẫy tay bỏ đi. Nhìn Yui đã cách mình chục bước chân, Shukasa phát quạu, hét:
- Cứ cười nhạo anh đi! Em học nhảy lớp, đừng hòng có thể chống chọi trong Top.100 như em đã từng làm.
- Để rồi coi! – Yui cười ma mãnh liếc lại anh. Nụ cười đó khiến anh thấy bất an.
___
- Satake Yui! Đứng lại đó! – Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ. Quay đầu lại thì thấy sau lưng mình có hai nữ sinh.
- Ưm? Có chuyện gì sao? – Yui trỏ tay lên căm, tò mò hỏi lại.
- Lên sân thượng ngay! – Một con nhỏ trong số đó trỏ tay lên phía trên, làm cô đặt vội tài liệu trong tủ đồ, khóa lại rồi lẽo đẽo chạy theo.
Sân thượng vắng tanh. Gió thổi ào ào, khiến tai cô ù cả lại. Phải nhìn kĩ thì trong góc sân thượng có ba nữ sinh khác. Yui ngập ngừng đi lại.
Sao quen vậy nhỉ?
Một đứa có mái tóc nâu đen, tóc cắt bằng, buộc nơ ra sau, môi khá dày. Đứa kia tóc đen, cắt ngắn, mặt tàn nhang. Còn một đứa trông có vẻ là đầu sỏ thì có mái tóc mà nâu vàng, mỏng, dài, mái xiết, mắt hơi xếch, mỗi dày quyến rũ được đánh son. Nó nhìn bắt mắt nhất.
- Mấy cậu gọi tôi à? – Yui vừa cười vừa hỏi. – Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu thì phải.
Nó – nhỏ cầm đầu – nghe vậy bất giác bật cười. Giọng nói của nó thanh sắc, âm giọng lại cao, nghe thật chói tai.
- Cậu không nhớ tôi à? Không nhớ tôi trong khi tôi vẫn nhớ cậu? – Nó cười khinh bỉ, rồi giơ tay tát thẳng vào mặt Yui. Trời buốt cóng, lại thêm cái tát, thật rát mặt. – Đồ khốn!
- Gọi tôi lên đây... để đánh ghen? – Yui bất ngờ trầm giọng, lườm.
- Còn không hiểu sao? – Nhỏ tóc nâu đen lên giọng. – Đúng là đồ khó ưa. Dám đẽo theo Shukasa! Phải dạy cho cậu một bài học.
Nói rồi nhỏ vung chân, đá vào đầu gối cô. Cô mất đà lùi về mấy bước, rồi đứng vững. Nhỏ kia hết sức ngạc nhiên, hứng trọn một cú đá của nhỏ mà vẫn chẳng hề hấn gì.
- Đáng tiếc. Tôi không có hứng với việc này. Tôi không đáng phải ở đây đánh ghen với lũ con gái vì một thằng con trai nghiễm nhiên thuộc về tôi. – Yui trầm mặt, hết sức đáng sợ. Cái vẻ mặt đó thoáng khiến tụi kia sởn gai ốc. – Thứ nhất, tôi không đánh con gái, vì chỉ có bọn đầu đường xó chợ mới làm như vậy. Thứ hai, tôi đã hứa với ba và Shukasa là sẽ từ bỏ việc đánh đấm. Đáng lẽ tôi sẽ bỏ qua cho mấy người vì đã làm phí thời gian vàng bạc của tôi, nhưng mấy người đã đánh tôi hai cái.
Nói rồi, Yui rút chiếc điện thoại trong túi ra, bấm bấm.
- Cậu định làm gì? – Nhỏ tóc đen hoảng hốt.
- Tôi không nên trực tiếp ra mặt. Chắc phải gọi cho Mika đến xử lý mớ hỗn độn này.
Nghe đến cái tên Mika, nó ngạc nhiên ra mặt, hấp tấp hỏi:
- Mika? Toudo Mika?
- Sao cậu biết? – Yui tỏ ra khó hiểu, nhíu mày quay lại.
- Đúng à? Cậu vẫn chơi với cậu ta? Cũng đúng. Nó đã cứu cậu khỏi sự bắt nạt của tụi tôi mà! – Nó lên giọng, ra lệnh. – Gọi cậu ta đến đây!
Yui mở to mắt kinh ngạc. Sao tụi nó biết câu chuyện về cô mười năm trước. Có lẽ nào...
Tiếng loa điện thoại bên kia vang lên giọng nói của Mika:
“Tớ đây! Chuyện gì thế, Yui? Moshi moshi**? Moshi moshi?”
Thấy cô đứng nhìn như trời trồng, nó quát to hơn:
- Làm gì thế? Gọi nhanh lên! Bảo là Eto Yuri tìm cậu! – Giọng cô thắng dội cả tiếng gió.
- Eto Yuri? – Yui sững sờn lặp lại. Rồi như vừa nhớ ra, một bộ ba, miệng lẩm bẩm. – Các người... Eto Yuri? Yukijuri Asai? Makiko Ida?
Cô quay lại từng người, chỉ vào họ, lẩm bẩm những cái tên vừa khơi dậy trong lòng cô.
- Còn không gọi? – Yuri nổi giận. Nó vung tay toan đánh Yui thêm cái nữa.
- Chuyện gì thế? – Đột ngột, cánh cửa mở tung ra, vang lên giọng nói của một nam sinh.
Cả bọn bất giác quay lại nhìn.