Những buổi học tiếp theo của nhóm Yui diễn ra một cách vui vẻ. Cả ba người cười đùa, dù giữa buổi có xảy ra vài chuyện cãi vã lặt vặt. Và, quanh Yui có hàng loạt chuyện xảy ra, chủ yếu là về vấn đề Boss. Ban đầu, có một số người phản đối chuyện để cho một cô gái, lại còn là học sinh năm nhất lên nắm quyền. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, cô đã chứng minh mình hoàn toàn có thể. Cả Mika cũng nhanh chóng ngồi vào chiếc ghế cánh tay phải của Boss. Haru nhận làm người sắp xếp các lịch thách đấu. Chỉ sau hai tuần lên “nhậm chức”, Yui đã đánh bại bốn trường trung học trong thành phố. Chưa hết, cô còn được đắc cử lên làm hội trưởng hội học sinh. Mika và Haru lần lượt nhận được vị trí thủ quỹ và thư kí. Cũng nhờ thế, nàng Yui mới tránh được việc nàng ghét nhất: Sinh hoạt CLB.
- Chị hai!
- Gì?
- Karaoke không ạ?
- Dẹp!
- Tụi em mua hai mươi chiếc Takoyaki cho chị rồi đấy.
- Ở đâu?
Vậy đó. Dù Yui đã đạt được hai vị trí mạnh nhất, bài kiểm tra nào cũng đứng đầu toàn trường, nhưng cô vẫn bị đàn em điều khiển một cách dễ dàng, nhờ đánh vào điểm yếu ăn uống của cô. Trong mắt mọi người, Yui là một cô gái xinh đẹp, thông minh, dịu dàng (chưa bao giờ khen) và không kém phần đáng yêu.
- Yui, cậu ngây thơ quá đấy! – Mika cười khẩy.
- Gì? Muốn chết hả?
- Ha ha, Mika. Cái ngây thơ đó mới làm cho Yui được nhiều người biết đến chứ. Hằng ngày cô ấy nhận được mười lá thư tỏ tình là ít đấy! – Haru cười xen vào.
- Ờ, nghe nói còn được lập cả Fan club nữa cơ! – Mika bổ sung.
- FC cơ á? Yui nổi tiếng hơn tớ tưởng nhỉ!
- Xinh thế kia cơ mà!
Cả ba cười nói vui vẻ. Với Mika và Haru, chọc Yui rất vui. Bây giờ, Mika đang theo CLB bóng chuyền, còn Haru sinh hoạt bên CLB kịch. Bởi thế, cả ba khó về cùng lúc với nhau được, trừ khi Yui ở lại trường làm việc gì đó giết thời gian chờ bạn.
- Hôm nay các cậu lại sinh hoạt CLB nữa hả?
- Sau mọi buổi học mà. Thế nhé, Yui?
Ba người chia tay nhau ở sân trường. Mika và Haru tiến lại khu sinh hoạt của CLB mình, còn Yui thì đi thẳng một mạch ra cổng.
Trước cổng, ba nam sinh đang đứng tựa lưng vào tường. Có vẻ họ đang chờ ai đó.
- Shukasa, sao không gọi cho cô ta? Cậu có số Phone của cô ấy mà.
- Chờ chút. Cho cổ bất ngờ chơi.
- Này, không phải cậu kết cô ta đấy chứ?
- Vớ vẩn, Kuro. Cậu không còn gì để nói nữa à?
- Ê, phải cô ấy không?
Ba nam sinh đó là những chàng trai mà Yui gặp tiệm café Terari, nguyên nhân bắt nguồn từ mấy cái Takoyaki. Họ đang hướng về phía cô.
- Này, Satake Yui!
Yui sựng lại. Hai tuần nay, ngoài Mika và Haru ra, không một ai gọi cô là Satake Yui cả. Cô ngoái đầu lại.
- Mấy người là...
- Cô quên tôi rồi sao? Tối ngày mồng 5 tháng 9, ở tiệm Terari, Takoyaki... – Shukasa gợi chuyện.
Yui im lặng. Cô giơ ngón tay trỏ lên để dưới cằm, nhắm mắt lại suy nghĩ. Cô xoay mặt liên tục, đôi lúc giơ tay lên trán. Cuối cùng, cô bảo:
- Tôi không nhớ.
Câu trả lời của cô làm ba nam sinh suýt ngã ngửa.
- Cô hoàn toàn không nhớ?
- Phải. Vậy chứ các anh là ai?
- Thằng cha này lấy cắp Takoyaki của cô nè! – Shukasa đẩy đầu Akito về phía trước, dí mạnh xuống.
- A a a a a – Yui hét lên.
- Cuối cùng cũng nhớ ra. – Shukasa giơ tay lên trán quệt mồ hôi.
- Tôi vẫn không nhớ.
“Ựa” Lần này thì cả ba đều nản với cô. Shukasa hơi hoảng.
- Cô thật sự không nhớ sao?
- Hoàn toàn không.
- Boss Stars 1, nhớ chưa?
- Nhớ rồi! – Yui đập hai tay vào nhau – Tôi có hẹn sẽ thách đấu với anh mà.
Shukasa ngớ người ra, một giọt mồ hôi chảy xuống từ trán anh. “Ngoài đánh nhau ra cô ta không biết gì nữa chắc!” – Shukasa thầm nghĩ. Anh nhìn Yui đầy thắc mắc. Dù ngoại hình Yui có giống người ấy như hai giọt nước đi chăng nữa thì tính tình, quan điểm đều khác nhau một trời một vực.
- Này Satake! – Shukasa tiến tới.
Bỗng anh ta khựng lại khi cặp mắt tình cờ nhìn vào bảng tên của Yui.
- Khoan đã... Cô là Satake Yui hay là Miyamoto Rei?
- Là Miyamoto Rei.
- Tại sao hôm đó cô lại lưu trong máy tôi là Satake Yui?
- Satake là tên giả của tôi. Còn lí do tại sao tôi xài tên giả thì miễn trả lời.
Shukasa dừng lại. Anh lục lọi trong kí ức. Cái tên Satake Yui này rất quen với anh. “Satake Yui... Satake Yui... Cái tên này mình đã từng nghe rồi. Nhưng đó là ai?” Cuối cùng, anh thở dài:
- Được rồi, Miyamoto. Bây giờ cô có phải đi đâu không?
- Có.
- Đi đâu?
- Đi tăng hai với tụi đàn em.
- Dẹp cái đó được không?
- Tại sao?
- Hôm nay đi với tôi một chuyến.
Yui ngớ người. Thú thực cô hoàn toàn không muốn đi với đám đàn em nhưng hai mươi chiếc Takoyaki đang vẫy gọi nên cô cũng tiếp tục nói:
- Tôi cũng chẳng muốn đi với bọn chúng nhưng tụi nó đã hứa trả tôi hai mươi cái Takoyaki rồi.
- Tôi sẽ trả cô năm mươi cái. Được chưa?
Yui toan bỏ đi thì dừng lại, đứng im như phỗng. Cô quay đầu:
- Anh hứa chứ?
- Tôi thề.
Yui im lặng ngẫm nghĩ. Xong cô rút chiếc Smartphone ra hì hục nhắn tin. “Tụi bây cứ vui vẻ đi, tao có việc bận. Hẹn hôm khác.” Xong xuôi cô nhìn Shukasa:
- Xong rồi Hanagato. Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Ha?
Buổi tối, cả thủ đô nhộn nhịp tiếng người. Bởi lúc này là lúc lí tưởng cho những cặp đôi, những người bạn hoặc những gia đình đi dạo và mua sắm. Nhắc đến mua sắm không thể không nhắc đến phố mua sắm Roppongi.
Roppongi nổi tiếng với các tụ điểm ăn chơi, bar, pub. Ở đây cũng sở hữu rất nhiều trung tâm mua sắm lớn như Roppongi Hills và Tokyo Midtown. Thời điểm bây giờ là lúc cho những thanh niên ăn chơi tụ tập về đây.
- Sao anh lại dẫn tôi đến đây?
- Không phải cô đã đồng ý đi theo chúng tôi rồi sao?
- Nhưng sao lại là đây mà không phải nơi khác?
- Sao cũng được nhưng ngậm miệng lại đi, cô nói to như cái loa ấy.
Yui bị nhóm Shukasa lôi đến Diamond Club. Đây là lần đầu tiên cô đến những nơi này nên có vẻ khá lạ lùng.
- Này, học sinh cấp 3 mà cũng được cho vào những chỗ này á?
- Nhìn dáng cô như thế ai mà nghĩ cô là học sinh cho nổi. Với lại tôi cũng đã mua cho cô bộ quần áo khác rồi còn gì.
Hai người liên tục đấu võ mồm với nhau. Riêng Akito và Kuro thì đứng im nhìn họ vì chẳng biết nói gì. Cả nhóm đâu biết họ đang là tâm điểm chú ý của biết bao người khác trong quán bar.
- Anh gì ơi? – Từ đâu xuất hiện mấy cô gái trông rất xinh đẹp xuất hiện. Họ mặc những bộ đồ không thể sexy hơn – Tụi em nhập hội được không?
Dĩ nhiên là với vẻ ngoài cực bảnh của Shukasa, không cô gái nào là không bị hớp hồn. Cả Akito và Kuro ngoại hình cũng không phải là thường. Bởi thế, không thiếu những cô gái muốn đến để quyến rũ họ. Riêng Yui thì ghét những kiểu như vậy.
- Biến! Không có chỗ cho bọn cô đâu! – Yui lườm.
- Ơ hay, sao cô lắm mồm thế? Cô cũng chỉ là một đứa con gái...
Đứa cầm đầu nói xỉa Yui. Ánh mắt họ vẫn không rời khỏi “chàng bạch mã hoàng tử” Shukasa nhưng chỉ sau một lúc họ quay lại phía cô. Hai chữ “xấu xí” họ định nói đã không thể thốt lên thành từ. Yui đứng dậy ngay trước mặt họ. Đám con gái ngậm miệng khi nhìn thấy một người xinh đẹp và hoàn hảo đang đứng trước mặt mình. Dù xét về cái gì trên cơ thể, họ đều không thắng nổi Yui ở mặt nào.
- Xin lỗi, hẹn lúc khác. – Đám con gái tự động rút lui.
- Vớ vẩn quá! Tôi đi toilet chút! – Yui quay lại nói với Shukasa và bỏ đi.
Chờ cô nàng đi khỏi, Kuro mới bắt đầu nói:
- Shukasa, vậy là sao? Sao tự nhiên lại dẫn theo Miyamoto làm gì vậy?
- Cậu không thấy nàng thú vị lắm sao Kuro?
- Phải, tớ thừa nhận rằng Miyamoto thú vị hơn bất kì cô gái nào khác. Nhưng cậu đã có người ấy rồi mà.
- Tớ thích cô ấy. Nhưng điều đó có liên quan gì đến việc tớ đùa giỡn với một đứa con gái khác đâu. Cô ấy là cả cuộc đời tớ, còn Miyamoto chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
- Thật chẳng giống cậu chút nào, Shukasa. Ngoài người ấy ra cậu đâu tiếp xúc với bất kì người con gái nào khác.
Shukasa chưa kịp lên tiếng thì đã bị cướp lời. Akito ngồi im lặng nãy giờ đặt câu hỏi cho anh:
- Vì khuôn mặt đúng không?
Shukasa khựng lại. Akito đã nói trúng tim đen của anh.
- Tớ thừa nhận Miyamoto thật sự rất giống người ấy, nhưng chuyện cậu tiếp xúc với một người như Miyamoto không phải là chuyện đùa đâu.
Cuộc nói chuyện của ba người đang căng thẳng tột độ thì bị phân tán bởi giọng của Yui. Họ quay đầu lại.