Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 59: Hẹn hò




Cuối năm luôn là thời điểm thu hoạch của các ngành nghề, có thể nói tiền lãi của những tháng cuối cùng trong năm luôn cao gấp đôi ngày thường. Người người chăm chỉ kiếm tiền sắm tết, công ty tôi cũng không ngoại lệ, bởi vậy mà tôi và Trần Hi cũng ít có cơ hội gặp nhau.

Trải qua nụ hôn đầy máu me kia, quan hệ của chúng tôi đã được hợp thức hóa, thoát khỏi tình trạng tình bạn đã thừa mà tình yêu thì chưa tới

Vì thế, chúng tôi muốn làm những việc mà bao cặp tình nhân khác thường làm

Sáng thứ bảy, hai người hẹn nhau đi leo núi. Chúng tôi nghiền ngẫm bản đồ thật lâu, cuối cùng quyết định đi núi Phượng Minh, địa điểm nổi tiếng với các truyền thuyết tình yêu

Ngọn núi không cao, đường đi rộng rãi bằng phẳng. Ấn tượng của tôi đối với ngọn núi này là: Cảnh ít, người nhiều, đặc biệt là các đôi uyên ương

“Em thích nơi nhàm chán này sao?” Trần Hi nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt có chút buồn chán

Tôi mặt không đổi sắc, tiến lên trước vài bước “Chẳng phải là nơi tán gẫu tốt sao”

Chạng vạng tối, chúng tôi xuống núi. Trời về chiều nhá nhem, vô số cặp uyên ương ríu rít thân mật trong các bụi cỏ hoặc dưới gốc cây. Tôi đột nhiên bị trượt chân, Trần Hi lập tức nắm lấy khuỷu tay giữ tôi lại. Tôi căm tức nhìn xuống dưới chân….

Tôi ngất!!

Một cái vỏ bao cao su đang gắn kết thân mật với đế giày của tôi!

Tôi vội vàng ngước mắt nhìn Trần Hi, chỉ thấy hắn mặt không chút thay đổi, thản nhiên liếc nhìn bao cao su một cái rồi thôi.

Tôi cũng làm ra vẻ không việc gì, chỉ âm thầm di di đế giày vào bụi cỏ hòng rũ bỏ cái “vật thể lạ” kia. Tay Trần Hi đang nắm ở khuỷu tay tôi thuận thế trượt xuống bàn tay.

Mười ngón tay đan vào nhau

Tôi ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn

Hắn không nói chuyện nhưng nắm tay tôi càng chặt hơn

Tôi cúi đầu, nhè nhẹ mỉm cười, cảm nhận bàn tay to lớn ấm áp đang không ngừng truyền sang hơi ấm….

“Bẹp!”

Lại đạp trúng một cái “vật thể lạ” nữa…..

Tôi chớp mắt, đã không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả tâm trạng lúc này của tôi….

Thiên đạo bất công! Tại sao phải nhè lúc lãng mạn như thế này mà khiến cho tôi gặp phải tình cảnh quái gở như thế?

Trần Hi yên lặng ngẩng đầu nhìn trời, bả vai run run

Tôi cũng thuần khiết ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn trời, đau đớn nói “Muốn cười thì cứ cười đi, nghẹn quá coi chừng nội thương”

…..Cho đến khi rời khỏi núi Phượng Minh, tôi đã giẫm phải tám cái bao cao su

Tôi nghĩ, cuối cùng tôi đã hiểu vì sao nơi này được gọi là thiên đường của các đôi uyên ương…..

Vậy là hẹn hò, xem phim, ăn cơm, mấy hoạt động của các cặp tình nhân chúng tôi đều đã nếm thử. Hai kẻ trưởng thành, tuổi tác cũng không còn ít, việc yêu đương cũng không thể thiếu tiết mục sờ soạng lẫn nhau. Loại cảm giác này, nói thật….tốt lắm (…chấm chấm mồ hôi =.=!)

Gần tết, miền nam gặp phải trận tuyết lớn nhất trong vòng một trăm năm trở lại đây. Khi đó tiểu quỷ nhà tôi đang đi khảo sát ở thành phố G. Thời điểm giao thừa đã cận kề mà mấy chục vạn người vẫn bị mắc kẹt ở thành phố G không thể trở về.

Trần Hi phải ở lại mấy ngày, tuy rằng mỗi ngày chúng tôi đều nói chuyện điện thoại với nhau, bất quá mỗi lần tán gẫu cũng không quá 10 phút, hơn nữa hai đứa hầu như cũng không có chuyện gì để nói, đều giữ máy điện thoại chờ đối phương lên tiếng nói tạm biệt trước.

23h50 phút tối ba mươi tết, Trần Hi gọi điện cho tôi. Tôi cầm di động bước tới kéo rèm, mở cửa sổ, hít lấy làn không khí lạnh lẽo của ngày cuối đông

“Em sao còn chưa ngủ?”

Tôi “vâng” một tiếng, ngủ rồi thì ai tiếp điện thoại của anh

“Đang làm gì thế?”

“Đang nói chuyện phiếm với anh đó” Âm thanh đầu bên kia có chút ồn ào, tôi tò mò hỏi hắn “Chỗ anh đang có nhiều người sao?”

Âm thanh ồn ào dần dần rút đi, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng càng phát ra rõ ràng hơn “Bây giờ đã đỡ hơn chưa? Bọn đều là người bị mắc kẹt ở thành phố G, hiện tại đang mở tiệc liên hoan tất niên ở đây”

“Anh cũng tham gia sao?” Trần Hi thật không giống tuýp người thích tham gia vào mấy sự kiện thế này

“Đồng nghiệp công ty cưỡng ép kéo đi”

“Khó trách” Tôi tựa đầu vào khung cửa, nhìn vô số bông tuyết li ti lượn lờ giữa khoảng không rồi chầm chậm rơi xuống, nhập vào tấm thảm trắng xóa dưới đất

“Bữa cơm tất niên của em thế nào?”

“Hoàn hảo”

“ừm….” Không từ.

Trần Hi trầm mặc một lúc, cuối cùng nghẹn ra một câu “Đêm nay em tính mấy giờ đi ngủ” ( ai lấy giúp cho anh chị này bát muối… =)) )

“Có lẽ sẽ thức suốt đêm, lúc 1h em sẽ cùng Thái Hậu đi chùa thắp hương cầu may mắn” Nghe nói Thái Hậu muốn đi chùa để cầu Phật Tổ phù hộ cho tôi năm nay thành công lừa được một thằng mắt mù nào đó rồi cùng nhau tiến vào phần mộ hôn nhân.

Ngữ khí lạnh nhạt của Trần Hi lộ ra vẻ quan tâm “Đừng cố quá nhé, thức đêm rất hại sức khỏe đó”

“Vâng, em sẽ chú ý”

Một tiếng nổ bất ngờ vang lên, tôi quay đầu nhìn, trên nền trời đen thẫm là từng chùm pháo hoa rực rỡ đầy sắc màu. Từng chùm từng chùm nối tiếp nhau bay thẳng lên thật cao rồi bung xòe ra vô số hình dạng đẹp mắt…..

Người đi đường khoảnh khắc này cũng đều dừng lại ngước nhìn lên bầu trời, mười hai tiếng chuông trong trẻo vang lên từ gác chuông của nhà thờ phía xa xa. Tiếng chuông vang vọng như chào đón một năm mới tốt lành.

Đầu dây bên kia, Trần Hi khẽ khàng nói “Kim Sanh, chúc mừng năm mới!”

“Chúc anh năm mới may mắn!”

“…..Anh yêu em”

“…..em biết" Đầu năm sau hắn trở về, câu nói “tiểu biệt thắng tân hôn” không áp dụng được trên hai chúng tôi, tôi và Trần Hi vẫn bình lặng như trước nay vẫn thế.

Tháng năm, tôi bất ngờ nhận được bom đỏ của La Lỵ, tôi cùng Trần Hi và Mộc Mộc lập tức hẹn gặp La Lỵ. Lúc trước nàng ta cứ im thin thít, bí mật đi hẹn hò, bọn tôi còn chưa biết La lỵ có bạn trai thì cậu ta đã trực tiếp nhảy vào hố lửa rồi.

Đến trước cửa nhà hàng, tôi vồ Mộc Mộc giương nanh múa vuốt bừng bừng khí thế tiến vào cửa bức cung, La Lỵ nhìn thấy hai người chúng tôi song kiếm hợp bích liền ngoan ngoãn tuớc vũ khí đầu hàng, muốn gì chiều nấy, hỏi gì đáp nấy….

“Không thể nào!! Chú rể chính là thằng cha sep cũ của cậu á !?” Tôi bừng bừng lửa giận “Trước kia chẳng phải hắn quấy rối tình dục cậu còn gì?”

Mộc Mộc hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt như hai cái đèn X-quang quét loạn xạ từ đầu xuống chân La Lỵ, kính mắt chợt lóe lên một cái “Tự mình khai ra hay là để tớ giúp cậu?”

La Lỵ chột dạ cúi đầu, vân vê vạt áo “Chuyện này…sau đó có một chút thay đổi…”

Tôi vỗ vỗ đầu La Lỵ “Chỉ có thể trách cậu tu vi non kém, hẳn là cậu thoát ra rồi lại thấy không đành mà đâm đầu trở lại phải không?” Đứa nhỏ La Lỵ này tính cách và diện mạo hoàn toàn trái ngược nhau. Nhìn bề ngoài thì xinh đẹp quyến rũ không chút thục nữ nhưng thật ra nội tâm chỉ là tiểu La Lỵ ngây thơ lương thiện, bị người ta trói là không chút năng lực phản kháng.

Được lời như cởi tấm lòng, La Lỵ lập tức quang quác ôm chặt tôi, tay kia vơ lấy Mộc Mộc, nước mắt nước mũi ràn rụa kể lể tình sử chua xót của cậu ta. Cuối cùng, La Lỵ lấy giọng ấm ức của một con thỏ ngây thơ bị sói nhẫn tâm lừa gạt kết luận:

“Ài, không nghĩ nhanh như vậy thì đã kết hôn rồi…còn hỏi gì nữa không?”

Mộc Mộc thâm ý liếc liếc bụng La Lỵ một vòng, cất giọng âm trầm “Mấy tháng rồi?”

Tôi cả kinh “Hóa ra cậu trước khi lên xe hoa còn mua thêm vé bổ sung !”

Tôi vẫn nghĩ trên đời này chỉ có tôi và La Lỵ là thánh nữ, không thể tưởng tượng được La Ly tiểu bạch này lại bỏ tôi mà đi, để lại một mình tôi cô độc bảo vệ trinh tiết…

La Lỵ nghe vậy lại ngoạc mồm khóc lóc “ô ô~~ trong sạch của tớ! trinh tiết của tớ! tự do của tớ!”

Mộc Mộc xoa đầu La Lỵ gật gù “Nén bi thương”

…..Hôn lễ kết thúc, nhìn La Lỵ nước mắt lưng tròng bị chú rể cường ngạnh lôi vào động phòng, tôi chỉ có thể ném cho cậu ấy một ánh mắt bảo trọng, tự cầu nhiều phúc đi….

Tôi và Trần Hi rời khỏi tiệc rượu náo nhiệt, bước chầm chậm giữa không khí khô nóng của tiết trời tháng năm, chốc chốc lại có cơn gió nhè nhẹ thổi qua chỉ đủ lay động mấy lọn tóc tơ trên đỉnh đầu.

Nhoáng một cái, hai chúng tôi đã 26 tuổi. Gặp gỡ, yêu đương, xa cách, cứ thế dây dưa đã mười mấy năm trời. Mới ngày nào hắn chỉ là một đứa bé non nớt, bây giờ….Ừm, ở một khía cạnh nào đó có thể xem như tôi đã chứng kiến quá trình trưởng thành của hắn.

Trần Hi thản nhiên nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau ấm áp. Có người nói tay đứt ruột xót, có lẽ chỉ ở trong lòng những kẻ yêu nhau mới có thể hiểu được cảm giác này

“Anh có cảm thấy em đã là gái già rồi không?” Nhìn La Lỵ kết hôn, trong lòng tôi không khỏi cảm khái tuổi tác hiện tại của mình đã bắt đầu gia nhập hàng ngũ các bà cô rồi…

Trần Hi cúi đầu nhìn tôi, dịu dàng nói “Không già”

“Anh nói xem, nếu đến 30 tuổi em vẫn chưa muốn tính chuyện xa hơn, vậy anh sẽ tiếp tục chờ sao?” Phụ nữ 30 là bã đậu, đàn ông 40 vẫn còn là một đóa hoa. Thật bất công!

Hắn nhíu mày “Sau 30 tuổi sinh nở sẽ thành sản phụ cao tuổi, rất nguy hiểm”

“…..” Tôi ngất!

Tên này lại nhầm trọng điểm câu chuyện rồi.

Hắn còn thật sự đề nghị “28 tuổi đi, như vậy có thể trước 30 tuổi sinh thêm một đứa nữa”

Tôi ức nghẹn họng, ai muốn cùng hắn thảo luận vấn đề sản phụ cao tuổi chứ!

“Em chỉ muốn nói, lúc đó anh vẫn chưa lập gia đình, hai bác sẽ không thúc giục sao?” Ẩn ý của tôi chỉ là muốn dụ dỗ một ít lời ngon tiếng ngọt của hắn thôi mà

“Hôn nhân tự chủ. Ba mẹ đều biết anh đã có lựa chọn rồi, không vội”

Giờ phút này tôi càng cảm giác sâu sắc hơn về sự bất bình đẳng giới tính, đàn ông và phụ nữ đúng là bị đối xử khác biệt. Thái hậu nhà tôi thì đêm ngày trông ngóng sớm đến ngày được đóng gói tôi tống đi tặng người.

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn “Vậy còn anh?” Chẳng lẽ cũng quan niệm hôn nhân là hầm mộ sao?

Trần Hi đột nhiên kéo tôi lại, cúi người hôn nhẹ lên môi tôi “Đều tùy em”

Tôi nghiêm mặt từ trong lòng hắn chui ra, hậm hực lẩm bẩm “Không có thành ý gì cả, vốn muốn hỏi anh ngày kia có ai ở nhà không”

Trần Hi cứng người, nhìn tôi chằm chằm

“Sao không nói gì? Ghét em rồi à?”

Hắn vẫn chăm chú nhìn tôi, gian nan mở miệng “Là anh tưởng.…ý em là gì?”

Tôi bị hắn nhìn đến ngượng nghịu, dời mắt sang lùm cây bên cạnh ‘Em chỉ muốn đến nhà anh dùng bữa cơm rau dưa, anh đừng nghĩ nhiều”

Trần Hi hơn nửa ngày sau mới phun ra câu thứ hai “Cùng người nhà anh ăn cơm là có ý muốn ra mắt ba mẹ, như thế chứng tỏ điều gì, em…có biết hay không?”

Tôi vẫn không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên gặp người lớn”

Hắn nâng cằm tôi lên, mắt đối mắt muốn xác nhận một lần nữa “Em chắc chắn…sẽ gả cho anh chứ?”

Tôi nghiêng mặt khỏi tay hắn “Em bây giờ còn có thể nói không chắc chắn sao?”

Trần Hi mạnh mẽ ôm tôi vào lòng, vui sướng nói to “Không được! Nếu đã nói ra rồi thì không cho phép đổi ý!”

“Ha ha, thay đổi thất thường là bản tính của con gái đó ….”

Trần Hi lập tức chặn miệng tôi bằng một nụ hôn mãnh liệt…..

Hỗn, hỗn đản…..Tôi ngày mai còn muốn đi làm!