Mặc dù nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng cả người tôi vẫn nằm trong hầm băng đó, ngay cả việc đứng dậy mở cửa cũng trở nên quá khó khăn.
Một lát
sau Thái Hậu ra mở, thanh âm hai người nói chuyện râm ran, tiếng dép mềm đi lại loẹt quẹt, tiếng bước chân tới gần cửa phòng tôi “Kim Sanh, tớ
vào được không?”
Là thanh âm trầm khàn của Vương Mộc Mộc, người
bạn thân học chung với tôi sáu năm trời. Chất giọng khàn của cô ấy rất
đặc biệt, từ bé đến lớn đều chưa từng thay đổi, đó cũng là nỗi phiền não của cô ấy.
Tôi, ngay cả khí lực mở miệng cũng đều không có.
Cửa không khóa. Mộc Mộc lại hỏi lần nữa rồi tự mở cửa tiến vào. Từ phòng
khách mơ hồ truyền đến tiếng lầm bầm của Thái Hậu “Nhóc con đó…thiếu
chút nữa hù chết lão nương, còn tưởng rằng rằm tháng bảy gặp quỷ rồi..”
Mộc Mộc ngó quanh phòng một lượt rồi tiến đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống ngó tôi chằm chằm. Mí mắt tôi rũ xuống, nỗ lực lấy hàng mi thưa che
khuất đi đôi mắt vô thần. Mộc Mộc không nói gì, vẫn duy trì tư thế ngồi
kì cục đối diện với tôi
Năm phút sau, Mộc Mộc thu hồi tầm mắt, lấy di động gọi điện cho La Lỵ “Tớ không nghĩ ra nên nói cái gì cả, cậu tới đây đi”
11h đêm, tiếng đập cửa lại truyền đến lần nữa. Người mở cửa vẫn là Thái Hậu. Cửa vừa mở liền nghe tiếng La Lỵ kêu thất thanh
“Aaaa..bác gái…dao, bác cầm dao làm gì thế?….”
Thái Hậu cười gượng hai tiếng “Cháu cũng là bạn học của Kim Sanh à? Nha đầu
chết tiệt kia đêm nay có bạn đến chơi cũng không chịu bảo một câu. Nó
đang ở trong phòng với một người bạn nữa đó”
Cửa phòng tôi rất
nhanh được mở ra lần nữa. La Lỵ một đường vọt đến nắm đầu tôi nhét vào
bộ ngực vĩ đại của cô, lu loa khóc “Sanh Sanh à, Sanh Sanh của chúng ta
số thật khổ!”
Khóe miệng tôi giật giật, cố gắng ngóc đầu lên nhìn La Lỵ. Lại bị nàng lần nữa úp mặt dúi vào ngực “Cậu cái gì cũng không
cần nói. Chúng tớ đều biết hết rồi! Ô ô~~ Sanh Sanh của chúng ta đúng là số khổ~~”
Băng tuyết vây khốn xung quanh tôi từng chút một tan rã. Nhiệt khí từ người La Lỵ truyền sang thật ấm áp.
Bạn bè, quả nhiên là liều thuốc tốt nhất để điều trị những nỗi đau
Tôi không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn vùi mặt vào lòng La Lỵ yên lặng nghe nàng nói chuyện
“Nếu Trình A Kiều không nói cho chúng tớ biết thì tớ cũng không ngờ được cậu lại gặp phải sự tình này. Ô ô~~ tên hỗn đản đó, sau này tớ với Mộc Mộc
sẽ nhét hắn vào bao tải rồi đánh chết hắn!”
“Trình A Kiều?” Lại là hồ ly tinh kia.
“Ừ” La Lỵ gật đầu “ Mấy tiếng trước cậu ta gọi điện thoại cho tớ, còn nói
lo lắng cậu làm chuyện điên rồ nên bảo tớ đến đây nhìn xem. Không ngờ
cậu ta lại có lương tâm như vậy, trước kia tớ hiểu lầm cậu ấy rồi”
Tôi nhịn không được nhếch mép cười một cái, cùng Mộc Mộc trao đổi một ánh
mắt bất đắc dĩ. Hồ ly tinh kia căn bản chính là vui sướng xem người gặp
họa.
“Sanh Sanh chúng ta hãy quên hắn đi, được chứ? Chúng ta đem
tình cảm sáu năm qua toàn bộ xóa sạch không lưu lại gì. Bắt đầu lại từ
đầu có được không?”
Quên được sao…?
“Tuy rằng tớ chưa yêu
bao giờ nhưng tớ biết đối với cậu, quên đi sáu năm tình cảm này nhất
định là rất đau, rất đau. Nhưng tương lai còn có nhiều cái 6 năm khác
nữa…” La Lỵ vẫn thút thít.
“…đừng nói nữa được không..” Tôi đẩy La Lỵ ra, mệt mỏi lên tiếng
La Lỵ, không phải sáu năm…là mười sáu năm, mười sáu năm
Nhâm Kim Sanh, ngươi đúng là đại ngu ngốc, lại đi yêu một người suốt mười sáu năm.
Nhân sinh trên đời này, liệu có được bao nhiêu lần mười sáu năm?
Đau đến tê tâm liệt phế như thế này, cậu bảo tớ quên như thế nào?
La Lỵ ôm tôi, hoảng sợ khóc nức nở “Sanh Sanh, cậu đừng khóc, cậu khóc tớ sẽ khóc theo đấy”
Nước mắt kiềm nén bao lâu bị La Lỵ vừa khóc vừa lay khơi dậy, tuôn ra như
nước vỡ bờ. Tôi giấu mặt trong lòng La Lỵ, nước mắt lặng lẽ rơi. Tôi
lặng lẽ đưa tang hai đoạn tình cảm say đắm bị chết non của mình.
Trên thân cây cao lớn đằng sau trường học, mười mấy năm trước Nhâm Kim Sanh
mập mạp từng xiêu xiêu vẹo vẹo khắc lên dòng chữ “Nhâm Kim Sanh yêu Trần Hy suốt đời suốt kiếp”
Trước cửa nhà tôi, trong đêm trăng thanh
khiết, hắn gắt gao khóa trụ ánh mắt tôi, rụt rè mà chân thành nói “ Nhâm Kim Sanh, tớ thích cậu”
“Kim Sanh, tớ thích cậu”….
“Kim Sanh, vĩnh viễn không được rời bỏ tớ….”
“Kim Sanh, từ nay về sau hãy ở bên cạnh tớ…”
“Kim Sanh, tớ muốn chúng ta ở bên nhau…”
….
“Sanh Sanh, đừng khóc…..Chúng ta cùng nhau quên hắn ta đi, quên hắn ta đi có được không….”
“Được….”
Năm 2002, ba mươi tuổi, tôi lại thất tình rồi. Thật sự, rất đau.
Một tuần sau khi kết thúc kì thi vào cao đẳng, tôi chuyển sang nhà mới, di động cũng mua một cái mới.
Thái Hậu kỳ quái hỏi “Di động mẹ mới trả lại cho con rồi, sao còn muốn mua cái khác?”
Tôi chỉ nhún nhún vai hờ hững “Hỏng rồi” Nó đã bị tôi ném xuống bồn tắm rồi.
Đến tối, Thái Hậu từ trong phòng tắm lao ra mang theo chiếc di động sũng
nước, tức giận nói “Cái gì thế này, còn số điện thoại của Trần Hy thì
tính sao? Không có số xem thằng nhóc như thế nào liên lạc được với
ngươi”
Tôi quay đầu, thanh âm lạnh nhạt “Thái Hậu, sau này không được phép nhắc đến cậu ta nữa”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thái Hậu mờ mịt hỏi
Tôi không muốn nói đến chuyện này, thậm chí ngay cả nhớ lại cũng không dám. Chỉ hàm hồ đáp cho qua chuyện “Con phát hiện bọn con không thể tiếp tục nữa. Thế thôi. Con không muốn nói về chuyện này nữa”
Thái Hậu hung tợn nói “Nó khi dễ ngươi phải không?”
Mũi tôi, mắt tôi bắt đầu cay cay, lung tung lắc đầu.
“Không có là tốt rồi. Đừng sợ, nha đầu. Trên đời này đàn ông tốt còn nhiều mà, con còn trẻ, không sợ”
Tôi chỉ có thể cười khổ. Thái Hậu à, con đã ba mươi tuổi rồi, chẳng còn bao nhiêu năm tuổi trẻ để phung phí thêm nữa.
Sau hai tháng hè ở nhà mới, tháng chín, tôi vác hành lý thẳng tiến thành
phố N. Trước khi đi Thái Hậu đem sổ tiết kiệm nhét vào túi tôi, luôn
miệng dặn dò tôi phải cẩn thận giấu giếm, phải đề phòng tiểu nhân v..vv
Năm đó tôi mười chín tuổi, một bên đáp lời cha mẹ, một bên oán thầm Thái
Hậu quá dài dòng. Bây giờ tôi ba mươi tổi, vẫn những lời dặn dò ấy nhưng lại cảm thấy vô cùng ấm áp, vô cùng lưu luyến
“Thái Hậu, số tiền chúng ta vay mượn đã hoàn trả hết chưa?” Lần trước chúng tôi chạy vạy
khắp nơi vay vốn đầu tư, khiến cho mấy người bạn tốt của bố còn tưởng
rằng bố tôi phá sản, vay tiền bỏ trốn.
Thái Hậu vừa sắp xếp hành lý cho tôi vừa nói “Ừ, trả hết rồi. Cũng đã chia ra các tài khoản theo lời con rồi”
“Thế thì tốt rồi” Nếu đem toàn bộ tiền gửi vào một tài khoản, khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ. Hơn nữa tài khoản của chúng tôi đã lên đến
một con số rất lớn rồi
Các bạn muốn hỏi lớn chừng nào ư?
Có thể hình dung là: Nếu đem đổi ra tiền mặt thì có thể phủ đầy đến nóc
nhà tôi, người một nhà có thể lấy tiền thay đệm mà ngủ ngon lành.
Thật may các khoản trúng thưởng cho phép người nhận giấu mặt, nếu không chúng tôi không biết sẽ lên nhận thưởng bao nhiêu lần.
Cha già nghe đến đoạn này chen vào nói “Tiếp theo con định tái đầu tư thế nào? Bố thấy tiền kiếm được đã nhiều quá rồi”
Cha già đúng là cha già, trên đời nào có ai lại chê tiền quá nhiều chứ
Tôi xoa xoa cằm nghĩ ngợi một hồi, hướng Thái Hậu cười tà “ngoài việc mua đất, số còn lại chúng ta có thể cho vay lấy lãi”
Đến thành phố N, tôi gọi điện báo với Thái Hậu đã đến nơi bình an. Sau đó
lên xe đón tân sinh của trường đại học. Đi qua hai hàng ghế xuống phía
cuối xe, có rất nhiều người ngoái đầu nhìn tôi. Kỳ quái, sao lại có
nhiều người dòm ngó tôi như vậy
Bước vào cổng trường đại học N, đây là nơi tôi sẽ trải qua bốn năm tiếp theo của mình
“Xin hỏi có phải bạn là Nhâm Kim Sanh không?” Một giọng nói ôn nhã lên tiếng
Tôi sửng sốt quay lại nhìn, người vừa nói là một thanh niên đeo kính gọng
vuông, dáng người thon dài, mặt như quan ngọc, phong thái lịch sự tao
nhã.
Nhưng quan trọng là tôi không quen hắn ta
Hắn nhìn ta chăm chú một hồi, cười nhẹ bắt chuyện « em là sinh viên mới của đại học N đúng ko ? »
Tôi hiểu ra, hóa ra là học trưởng tới đón tân sinh. Phái một học trưởng ôn
hòa mỹ mạo như vậy đi đón, không sợ hắn bị đám nữ sinh mới nuốt mất sao ?
« Tôi tên Trình Giảo Kim » Hắn tự giới thiệu rồi cúi xuống ghé sát tai
tôi, đáy mắt ánh lên một tia cười nhạo ác ý, khẽ nói « là anh trai của
Trình A Kiều »