Thay Đổi: Try to Forget...

Chương 45: Selena




Sau khi tập đoàn Satake phá sản, các nhân viên phân tán khắp nơi. Có người bắt đầu mở công ty riêng, có người luân chuyển về làm cho các tập đoàn khác.

Yui cầm trên tay bản báo cáo về từng người, xem xét thật kĩ lưỡng. Xem qua thì cuộc sống hiện tại của họ rất ổn, nhưng có lẽ đãi ngộ hiện tại không thật sự tốt như lúc còn ở dưới trướng cô.

- Thư kí Toyama, tất cả những người này, hãy liên lạc cho họ và sắp xếp một buổi hẹn tại công ty sáng mai. - Sau khi lựa ra một vài bộ hồ sơ, Yui đưa cho thư kí riêng của mình, nghiêm nghị.

Chị ấy dường như đã nhận ra được ý định của Yui, nhưng không dám hỏi nhiều, nhận lấy quyển hồ sơ, gật đầu vâng.

- Ừm, còn chuyện truyền thông về hôn nhân của tôi thế nào?

- Hơi thị phi một chút. - Thư kí cười nhẹ. - Ban trưa các tờ báo đồng loạt đưa tin, dư luận có đàm tiếu hơi hướng tiêu cực nhưng sẽ không gây trở ngại gì tới sàn chứng khoán. Bởi với họ, giám đốc dù sao cũng từng là nữ doanh nhân thành đạt nhất đã mang tập đoàn Satake lên đến đỉnh cao, họ tin rằng cô sẽ càng khiến cho tập đoàn phát triển thêm nữa. Những người đàm tiếu tiêu cực đều là dư luận không quan tâm về kinh doanh nên chuyện này không có hại, giám đốc đừng bận lòng. Với cả...

Tự nhiên nói đến đây, thư kí có hơi ngừng lại một chút.

- Với cả?

- Với cả có một bộ phận còn tán thưởng cho tình yêu của hai người. Họ bảo đây giống như một câu chuyện cổ tích vậy, từ thời trung học cho đến tận sau này, cuối cùng đã có một kết thúc có hậu. - Thư kí Toyama nhún vai cười. - Họ bảo đây chính là cặp bài trùng không thể nào đẹp đôi hơn vì cả hai người vừa đẹp vừa giỏi.

Hai má Yui đỏ ửng lên, cô cúi đầu, tay gãi gãi nhẹ vào má. Bộ dạng của cô rất ngượng ngùng và e ngại khiến cho thư kí Toyama lấy làm thích thú lắm.

Một lát sau, thư kí Toyama rời khỏi. Văn phòng làm việc của cô yên ắng hẳn. Nhìn vào đồng hồ đã là sáu giờ tối. Đêm nay cô không muốn về nhà, bởi tòa lâu đài của cô giờ đây chỉ còn một mình cô, trống trải và lạnh lẽo.

Yui nhìn xuống bàn tay trái lấp lánh một chiếc nhẫn bạch kim, đôi môi nhoẻn cười, một nụ cười thật buồn thật tiếc nuối. Cô nắm chặt tay, hôn lên chiếc nhẫn, nhắm mắt lại thư giãn một lúc.

Nhất định bây giờ Shukasa đang chuẩn bị tiếp nhận trị liệu, cô phải đứng đằng sau hỗ trợ anh thật tốt. Sẽ thay anh điều hành, sẽ thay anh chăm sóc cha mẹ, để anh lúc đọc báo biết về cô có thể tự hào và yên tâm.

Thời gian tới, nhất định cô sẽ rất cô đơn. Nhưng cô tự nhủ bản thân đã đợi anh mười năm, nhất định phải đợi tiếp cho một cái kết thúc đẹp như truyện cổ tích.

Một lát sau, Yui lôi điện thoại ra, quay số.

"Alo, chị Yui, không ngờ chị sẽ gọi điện cho tôi đấy." Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, giọng đon đả.

Yui bật cười, ngay lập tức đi vào vấn đề.

- Selena, tôi muốn hẹn cô đi cafe, ngay bây giờ được chứ?

Đầu bên kia im lặng một lúc như đắn đo, rồi đáp. "Được, chị nhắn cho tôi địa chỉ."

Yui tắt máy, bắt đầu soạn mail gửi địa chỉ một quán cafe gần công ti cho Selena.

Cô tắt máy tính, đứng dậy, soạn qua loa một vài tài liệu trên bàn rồi xách túi xách đứng dậy. Tắt hết các thiết bị điện, Yui nhanh chóng gọi tài xế riêng. Nghĩ cũng nực cười, mới đêm hôm qua, Shukasa còn dắt Selena về nhà riêng lúc nửa đêm thì bây giờ, cô là vợ chính lại hẹn tình nhân nhỏ của chồng đi uống, hơi không hợp lẽ lắm.

Đánh ghen? Không, chỉ là đi làm rõ một chút sự tình.

Yui đến trước giờ hẹn mười phút tại một quán cafe sân thượng ở trung tâm thương mại gần đó. Trước khi đợi Selena đến, cô bèn gọi cho một người quen cũ.

Keth Torada, trưởng bộ phận xuất nhập khẩu cũ của tập đoàn Satake hồi trước, là một nhân viên cội cán rất gần với cô.

- Chào chị, Keth. Tôi là Satake Yui, đã lâu rồi nhỉ? - Yui cười niềm nở.

"Trời ơi, tôi rất muốn liên lạc với cô để hỏi thăm trong một năm qua nhưng không tài nào liên lạc được, tin tức cũng không thấy. Cô Satake này, tôi vừa đọc tin tức chuyện cô với phó tổng Hanagato ban trưa, thì đến chiều thư kí của cô lại đặt hẹn gặp mặt. Thật sự rất đường đột." Chỉ vừa giới thiệu xong, Keth đã hào hứng tuôn một tràng, tâm trạng dường như rất phấn khởi.

- Không phải chỉ mình chị mà còn có một số người khác nữa. Giám đốc đầu tư, trưởng bộ phận tài chính ngân hàng, trưởng ban truyền thông, trưởng phòng đấu thầu, một vài người nữa.

"Để tôi đoán xem, cô bây giờ đang điều hành tập đoàn Hanagato, nhưng lại chưa làm việc quen với nhân sự, cần những người cũ trợ giúp đúng không?"

- Ừm, đúng là thế.

"Thật ra sau khi tập đoàn Satake phá sản, mỗi người bắt đầu một cuộc sống mới nhưng phần đa đều không thật sự thuận lợi. Những người ban nãy cô kể đều là những lãnh đạo rất có tài nhưng công việc và đãi ngộ không tốt, đúng không? Kể cả tôi, dù đang mở một công ti thương mại trao đổi với các nước Đông Á nhưng không thuận lợi lắm."

Cô gật gù nói chuyện với Keth thêm một lúc nữa, đồng thời cũng suy tính một chút về vấn đề chiêu mộ lại nhân tài.

"Giúp cô thì đơn giản thôi, tôi rất sẵn lòng. Nhưng để bỏ cả công ti hiện tại thì hơn khó khăn cho tôi rồi, cô Satake. Vấn đề này còn liên quan đến đãi ngộ nữa." Giọng điệu của Keth hơi có một chút phân vân khi Yui đề cập đến chuyện muốn mời mọi người về làm cho tập đoàn Hanagato.

- Đương nhiên, nhưng tôi đảm bảo nếu dự án lần này thành công thì đãi ngộ của mọi người sẽ không thua gì hồi còn ở tập đoàn Satake, thậm chí hoa hồng còn cao hơn. Chi tiết về hợp đồng lao động ngày mai tôi sẽ phổ biến chung, chỉ là muốn thăm dò trước ý định của chị thôi. Keth, chị biết đấy, tôi rất tôn trọng chị.

"Được, hẹn gặp cô ngày mai." Giọng điệu của Keth rất thư giãn. "Tôi hy vọng chúng ta sẽ có thỏa thuận hợp ý."

Yui gật gù cười, ngẩng mặt lên nhìn ra cửa đã thấy Selena đang ngó quanh tìm cô, liền chào Keth vội vàng rồi cúp máy.

Cô vẫy tay lên chào, nhanh chóng thu hút được sự chú ý của Selena. Mái tóc vàng óng cùng gương mặt xinh đẹp, lúc cô ta chạy lại chỗ Yui càng thu hút được biết bao sự chú ý.

Một góc quán có tới hai mỹ nhân!

Selena kéo ghế ngồi xuống, một nhân viên đem nước đến cho cô.

- Tôi gọi rồi, cô gọi đi. - Yui đẩy quyển menu về phía Selena.

- Một coffee latte, cảm ơn. - Selena gọi bừa một món trong menu rồi trả quyển menu lại cho nhân viên.

Lát sau khi nhân viên rời khỏi, Selena mới quay lại nhìn Yui, nhún vai.

- Có chuyện gì nào?

- Tại sao hôm nay không đi làm? - Không để Selena dứt lời, Yui đã hỏi thẳng với một tốc độ gấp gáp.

- Shukasa có đi làm đâu nào, từ giờ cần gì đến nữa. Mai tôi lên công ti nộp đơn thôi việc là được chứ gì?

Yui thở hắt ra khi nhìn dáng vẻ có phần điềm nhiên và thờ ơ như không có gì của Selena.

- Tại sao cô biết?

Ánh mắt Selena đảo qua chỗ khác có phần lơ đãng.

- Tôi biết trước cả chị kia mà. - Nói rồi chốc sau Selena gãi nhẹ đầu, buông thõng vai ra vẻ chịu thua. - Được rồi, giờ tôi thú nhận hết với chị, được chưa? Bốn giờ sáng Shukasa đã nhắn tin cho tôi bảo sẽ lên đường đi điều trị rồi.

- Quan hệ giữa cô và Shukasa thật sự là tình nhân sao?

Selena ngẩng đầu nhìn Yui, gương mặt có một chút lo lắng. Nghe giọng điệu của cô mới biết cô thật sự đang rất lo sợ và không chắc chắn.

Giây sau Selena phá lên cười.

- Nếu thật thì sao mà nếu không thật thì sao?

Ánh mắt Yui có phần hơi bực bội vì thái độ của Selena không thật sự nghiêm túc. Nhìn Yui hơi chau mày tỏ ý không hài lòng, Selena đành nhún vai nhượng bộ.

- Shukasa bị ung thư máu, chị biết rồi chứ?

Yui không đáp, lặng lẽ gật đầu, sâu trong đôi mắt có một chút bi thương.

- Tôi cũng vậy.

Gương mặt Selena nói ra câu đó rất thản nhiên và nhẹ nhàng.

Đôi tay thanh mảnh của Yui vò chặt lấy vạt váy, run lên. Răng cô cắn vào môi dưới, nghiến nhẹ, ánh mắt tối sầm đi.

- Tại sao các người ai cũng vậy? - Giọng Yui nghẹn lại như mắc ở cổ họng không thoát được ra ngoài. - Đối diện với cái chết mà cứ điềm nhiên như vậy sao?

Selena im lặng, chăm chăm dõi theo Yui. Người phụ nữ này thật sự rất đẹp, nhưng dạo này có vẻ gầy gò hơn, gương mặt có phần kham khổ so với Satake Yui cô ta từng thấy trên phương tiện đại chúng. Hẳn là thời gian qua đã sống một cuộc sống đầy áp lực và đau đớn, dù có chăm sóc thế nào cũng khó lấy lại được vẻ đẹp hoàn mĩ không tì vết ngày trước.

- Tôi đang điều trị, mọi thứ có chiều hướng tích cực. Một tháng vừa rồi tôi không đến công ti là đang đi điều trị đấy. - Selena kể bằng một sự bình thản hiện rõ trên gương mặt. - Tôi quen Shukasa cách đây chừng nửa năm vì bọn tôi cùng một bác sĩ điều trị. Vì bệnh của tôi đang ở giai đoạn đầu, tôi tiếp nhận trị liệu sớm nên tỉ lệ thành công cao. Tình cờ gặp anh ấy nhất quyết không chịu điều trị, bác sĩ có nói qua cho tôi về anh ấy, về cả cô. Tôi bắt đầu tiếp cận Shukasa, rồi kết bạn, bây giờ cô có thể xem bọn tôi là bạn bè vậy.

Yui lẳng lặng cầm cốc smoothie lên, uống một ngụm, rồi vẫn chăm chăm nghe Selena kể tiếp.

- Một ngày anh ấy ngỏ ý bảo tôi đến công ti anh ấy làm việc, nhưng tôi nhận ra ý định của anh ấy là muốn mượn tôi để đẩy cô ra xa. Tôi đành đồng ý thôi, tuy không đành lòng lắm nhưng anh ấy cố chấp không chịu nghe lời một ai cả.

Nụ cười nhạt và chua chát hiện lên trên môi cô. Cô rõ ràng biết rất rõ, biết rằng anh dùng mọi cách để quên cô đi, để đẩy cô ra, nhưng rồi cuối cùng vẫn ghen, vẫn giận Selena rất nhiều.

- Thực ra bên cạnh Shukasa trước nay có rất nhiều đàn bà. Kanami Sakurako, rồi cả Yuda Sakura, và còn rất nhiều đàn bà khác nữa, dù chỉ một thời gian ngắn. Chị đều không để bọn họ lọt mắt, lần nào cũng dằn mặt rất ác, nhưng không ngờ với tôi chị lại nương tay như vậy. - Selena khuấy nhẹ cốc latte cho đều, miệng vẫn nói vu vơ, giây sau mỉm cười. - Tôi đảm bảo với chị giữa tôi và Shukasa chưa có bất cứ liên quan nào về cơ thể, nên đừng chấp nhặt anh ấy và cả tôi nữa.

- Tôi không trách anh ấy, cũng không trách cô. - Yui ngồi ngây đơ ra. - Hôm nay hẹn gặp cô chỉ vì muốn hiểu rõ hơn một góc khuất của anh ấy mà tôi không thấy, một góc khuất lúc tôi không có mặt ở đây.

Selena gật gù. Giây sau hai người im lặng một lúc.

Đêm nay gió thổi khá mạnh. Tầng thượng của trung tâm thương mại này nằm ở tầng 24 nên gió càng mạnh hơn nữa, cứ vù vù bên tai tới ù đi. Yui ngả người ra sau ném ánh mắt ra xa. Bầu trời vẽ một màn đêm đen kịt, lấp loáng vài ngọn đèn từ các tòa nhà cao tầng khác. Về đêm, Tokyo thật nhộn nhịp và ồn ào.

- Chị bị chết não suốt một năm ở Pháp, đúng không?

Câu hỏi của Selena vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng, Yui hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật đầu.

- Bác sĩ bảo tôi không có ý chí sống nên đã không muốn tỉnh dậy.

- Nếu thế tại sao chị lại tỉnh dậy? - Selena vẫn hỏi dồn dập. - Chị chưa một lần thử tìm hiểu nguyên do sao?

Cô sững lại, tay nghịch nghịch miếng lót cốc dần ướt.

- Cũng phải... Tại sao nhỉ?

- Chị gái chị biết lí do đấy, chị không hỏi sao?

Giật mình, cô ngẩng đầu nhìn Selena. Gương mặt ấy rất dịu dàng, rất dễ mến, thế nên chẳng hiểu sao dù cho cô ta có là tình nhân của chồng cô đi chăng nữa, cô cũng chẳng tài nào ghét được.

- Hôm nay tranh thủ ra với chị thế thôi, tôi về trước nhé. - Selena cúi đầu xin phép, rồi xách túi xách lên rời đi.

Yui ngồi ngây ra chẳng làm gì. Đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào một điểm vô hình trong không trung, đầu óc suy nghĩ mông lung không rõ ràng.

Một lát sau, cô bèn rút điện thoại ra gọi điện cho chị cô.

"Yui à?" Giọng Satake Mai rất dịu dàng. "Không lẽ em biết chuyện rồi sao, nên mới gọi điện cho chị?"

- Chuyện? Chuyện gì? - Yui giật mình hỏi lại. Ý chị là chuyện nguyên do làm cô tỉnh lại sao?

"Chuyện chị sẽ trở về Nhật ấy. Ngày mai là về tới nơi rồi, lần này có mang cả Akako theo nữa, con bé rất nhớ em. Chị mong đợi được thấy cuộc sống hiện tại của em và Shukasa đấy."

___o0o0o___

Hết Chương 45.