Bệnh viện thành phố:
Tại phòng bệnh vip:
- Đau quá đi - cô đang nằm úp người trên giường và than vãn. Cô đã được tiêm nhưng đừng hiểu nhầm là tên biến thái kia tiêm cho cô nha, cô vừa được y tá tiêm cho giờ đau không ngồi được dậy luôn.
Mà cô cũng thấy lạ thiệt, cô ở bệnh viện nhiều hơn cả ở nhà. Có lẽ bệnh viện hợp phong thuỷ với cô chăng, chắc cô nên dọn tới đây sống.
- Haizz từ khi xuyên không vào thân phận nữ phụ thì mình gặp không ít xui xẻo, cứ tưởng vĩnh biệt được cái bệnh viện nhưng ngược lại nó còn ám mình thảm hơn nữa - nghĩ đến đây cô không khỏi thở dài ngao ngán.
- Cạch - cửa phòng bệnh mở.
- Sao rồi, có đau không - một giọng nói nam quen thuộc vang lên, và cô không hề muốn nghe thấy giọng nói này chút nào.
- Trời ơi Dương Triết, anh muốn làm gì tôi nữa vậy hả. Anh nhìn tôi bây giờ chưa đủa thảm hay sao - cô bất mãn lên tiếng.
Dương Triết nhìn cô như vậy thì cố nhịn cười, hình như anh trả thù được cô rồi thì phải.
- Nè anh còn cười được hả, aaaa - cô thấy anh đang cố nhịn cười thì tức giận ngồi dậy nhưng bàn toạ của cô còn đau nên cô đã hét lên.
- Nè có sao không vậy - anh thấy cô nhăn mặt lại kêu lên thì không cười nữa mà lo lắng lại gần cô hỏi.
- Tôi không sao anh tránh ra đi, giờ anh muốn làm gì tôi nữa đây hả - cô nhìn anh khó chịu lên tiếng.
- Tôi không có ý gì đâu, chỉ là muốn tới đưa thuốc cho em thôi - anh nhìn cô nhẹ nhàng nói. Anh không hiểu vì sao mà cô lại khó chịu với anh như vậy, anh cứ nghĩ rằng cô đã bỏ qua hết tất cả và đổi xử dễ chịu với anh hơn. Nhưng từ sau vụ của Nhược Hy thì cô lại thay đôi, thậm chí cô ghét anh hơn cả trước đây nữa.
- Cạch, anh Dương Triết - cửa phòng mở, một cô gái ăn mặc sành điệu bước vào và ôm chầm lấy cánh tay của anh.
- Mạn...Mạn Quyên, em làm về từ bao giờ vậy - anh bất ngờ nhìn người con gái đang ôm chặt lấy cánh tay của mình.
- Em mới xuống sân bay là em đã tới đây tìm anh đó, hai chúng ta đi ăn trưa nhé - cô ta nhìn anh cười nói.
- Anh phải khám bệnh nên không đi ăn với em được, để lần khác nha - anh thấy coi cứ nhìn chằm chằm vào Mạn Quyên và anh thì anh cố gỡ tay của cô ta ra và từ chối.
- Sao lại như vậy chứ, anh có biết là em xuống máy bay liền chạy đến đây gặp anh không. Vậy mà em mời anh đi ăn thì anh lại từ chối - cô ta giận giỗi nói.
- Thật ra anh - Dương Triết có vẻ khó nói.
- Thôi được rồi bác sĩ cứ đi ăn với bạn đi, lát nữa y tá sẽ lấy thuốc cho tôi. Cô từ nãy giờ khó chịu lắm nha, đây là phòng bệnh của cô mà chứ đâu phải công viên mà họ hẹn hò rồi giận rỗi chứ.
- Cô bé này dễ thương quá, cô em biết điều ghê - cô ta tiến lại gần cô và nhéo má cô nói.
- Chị làm gì vậy hả, mặt tôi không phải ai đụng vào cũng được - cô hất tay cô ta ra và lạnh giọng lên tiếng.
- Xía, làm thấy ghê bộ mặt cô em đẹp lắm đấy. Chưa bằng một góc của tôi - cô ta tức giận lên tiếng.
- Thôi được rồi Mạn Quyên em đừng gây chuyện nữa, chúng ta đi - anh thấy cô có vẽ sắp không kiềm chế được thì vội kéo cô ta đi.
- Phù - sau khi thấy hai người kia đi thì cô mới một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
- Đúng là bực mình mà, cô ta tên Mạn Quyên đúng không. Um Nhớ rồi - sau khi lấy lại bình tĩnh thì cô khó chịu lên tiếng và nhớ lại tên của cô gái đó. Sau 1 phút suy nghĩ thì cô đã nhớ ra.
" Thẩm Mạn Quyên, đại tiểu thư của Thẩm gia và là hôn phu của Dương Triết. Mạn Quyên cũng là nữ phụ nhưng không thảm như cô. Cô ta cậy gia đinh giàu có thì hống hách ngang ngược không coi ai ra gì. Học thì không bằng người khác nhưng cũng đua đòi đi du học, và cô ta mới hoàn thành khoá học 3 năm ở Anh "
- Mình nghĩ là mình lại sắp có kẻ thù - cô chầm ngâm suy nghĩ, linh cảm cho cô biết là cô ta sẽ gây khó dễ cho cô rất nhìu đây.