Dải phân cách^^
Tại biệt thự hàn gia:
Triển Hoàng đang ngồi trong góc phòng, nhìn anh tiều tuỵ hốc hác rất nhiều. Từ lúc cô bị hôn mê anh đã luôn tự trách mình không bảo vệ được cô.
- Cộc cộc cộc - tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi - anh cất giọng trầm lên.
- Cạch, thiếu gia - bác quản gia bước vào.
- có chuyện gì vậy bác - anh ngẩng đầu lên nhìn bác quản gia.
- bữa trưa đã được dọn lên, cậu mau xuống dùng bũa - bác quản gia từ tốn nói.
- Con không muốn ăn, bác cho người dọn đi - anh nói giọng kiên quyết.
- Tôi biết cậu rất buồn vì chuyện của tiểu thư, chính tôi cũng rất lo lắng cho tiểu thư. Nhưng câu tuyệt thực và tự nhốt mình trong phòng như vậy cũng khiến cho tiểu thư tỉnh lại được. Tôi nghĩ cậu nên chăm sóc cho mình để còn đợi đến lúc tiểu tỉnh lại nữa chứ - bác quản gia từ tốn nói.
- Tỉnh lại, liệu cô ấy có thể tỉnh lại sao - anh nói bằng giọng đau khổ.
- Có thể, tôi tin tiểu thư có một sự sống mãnh liệt, trước đây cô ấy cũng đã từng hôn mê 2 tháng, vậy mà cô ấy vẫn có thể tỉnh lại - bác quản gia nói.
- Bác nói đúng, song nhi là một con người không biết bỏ cuộc bao giờ, rồi cô ấy sẽ tỉnh lại - anh đã phấn chấn hơn khi nghe bác quản gia khuyên.
Tại phòng chính:
Hàn lão gia và hàn phu nhân bước vào trong sự bất ngờ sen lẫn lo sợ của người làm trong nhà.
- Mừng lão gia và phu nhân đã về - tất cả người làm đều đồng loạt cúi đầu. Đúng lúc Triển Hoàng và bác quản gia đi xuống, và hai người đều bất ngờ.
- Con chào chú, thím - Triển Hoàng mở lời trước.
- Chào con, sao trông con có vẻ mệt mỏi vậy. Con thấy không khoẻ chỗ nào sao - hàn phu nhân mỉm cười, rồi nhìn sắc mặt của Triển Hoang lo lắng hỏi.
- Dạ con không sao - Triển Hoàng cố mỉm cười nói.
- Không sao thì tốt, con nên chú ý sức khoẻ - hàn lão gia lên tiếng.
- Dạ con biết rồi - Triển hoàng nói.
- À đúng rồi bác quản gia song nhi đâu, sao tôi không thấy con bé - hàn phu nhân nhìn quanh mà không tìm thấy bóng dáng của cô đâu.
Khi nghe hàn phu nhân hỏi song nhi thì bác quản gia và Triển Hoàng cứng họng nhìn nhau.
- Sao vậy, Song Nhi đâu - hàn lão gia thấy hai người im lặng, thì hỏi lại.
- Thực ra tiểu thư....- bác quản gia kể lại sự việc.
Tại bệnh viện:
An Kỳ đang ngồi ở ghế nhìn cô, trong mắt của An Kỳ hiện nên một nỗi buồn. Song Nhi là người đầu tiên và cũng là người duy nhất chịu kết bạn với cô. Là lỗi của cô nếu cô không bỏ Song Nhi lại một mình trên lớp thì có lẽ bạn ấy không phải nằm ở đây.
- Song Nhi à, bạn mau tỉnh lại đi. Bạn ngủ 1 tuần rồi đó, mình không thích bạn ngủ như vậy đâu - An Kỳ nắm ray cô nói bằng giọng sắp khóc.
- Cạch, Song Nhi - cửa phòng mở ba mẹ cô chạy vào, theo sau là Triển Hoàng. An Kỳ hơi bất ngờ nên vội đứng dậy.
- Song Nhi, co...n ma...u mở mắ...t ra nh...ìn mẹ đi - mẹ của cô nắm tay cô khóc lóc nói.
- Em à bình tĩnh lại đi - ba cô đỡ mẹ cô rồi nói, thật ra ông cũng lo cho cô nhưng oing không thể hiện ra bên ngoài, nếu bây giờ mà ông cũng gục ngã thì ai là người khuyên vợ ông.
Triển Hoàng thì nhìn cô, cô vẫn nằm đó không nhúc nhích.
- Thầy Triển Hoàng, hai bác đó là - An Kỳ lại gần hỏi Triển Hoàng.
- Đó là ba mẹ của Song Nhi - Triienr Hoàng không dời mắt khỏi cô.
Trong tiềm thức của cô:
Sunny đang chĩa súng về phía nhỏ, nhỏ cũng chĩa súng về cô ta. Hai người thì đọ mắt nhìn nhau " đắm đuối ".
- Ha ha ha, không khổ danh là người mà Boss coi trọng - Sunny cười lớn rồi thu súng lại.
Còn nhỏ thì vẫn ngây người ra vì không hiểu chuyện gì.
- Tôi không có ý định giết cô đâu - nhưng đọc được suy nghĩ của nhỏ, Sunny lên tiếng trước.
- Tại sao, cô cũng đã thấy tôi giết Boss rồi - nhỏ nhíu mày nghi hoặc nói.
- Nói đúng hơn là Boss yêu cầu tôi không giết cô - Sunny lại gần ghế rồi ngồi xuống.
- Ông ta yêu cầu cô không giết tôi - nhỏ như không tin vào tai mình.
- Đúng vậy, cô không thắc mắc là tại sao cô lại giết được Boss một cách dễ dàng như vậy sao. Tôi phải công nhận cô là một sát thủ giỏi, nhưng cô vẫn chưa đủ khả năng để giết được Boss đâu - Sunny vẫn bình thản nói.
Nhỏ vẫn thắc mắc là tại sao mình lại giết được ông ta một cách dễ dàng như vậy.
- Chả nhẽ ông ta - nhỏ thốt lên khĩ nghĩ được điều gì đó.
- Cô nghĩ đúng rồi đó, Boss vốn đã biết cô có ý định giết ông ấy, nhưng ông ấy không muốn ai bảo vệ mình - Sunny đứng dậy nói.
- Nhưng tại sao ông ta phải làm như vậy - nhỏ vẫn không hiểu tại sao ông ta phải làm như vậy.
- Vì ống ấy muốn chuộc lỗi với cô, và thả tự do cho cô - Sunny giọng nhỏ dần.
- Cạch, không thể nào - nhỏ đánh dơi khẩu súng trên tay.
" thì ra cảm giác năngj nề là vậy sao, ông ta đã biết mình sẽ chết mà vẫn không giết cô trước. Là vì ông ta muốn chuộc lỗi với cô sao, vậy lần này vẫn là cô sai " nhỏ khuỵ xuống ánh mắt thất thần nhìn ông ta đang gục ở bàn.
Còn cô cố ngăn cho nước mắt không rơi, cô đã rất hối gận vì việc làm của mình, mặc dù cô biết ông ta đã khiến cô đau khổ như thế nào. Nhưng cô vẫn luôn tự trách mình.
Rồi cô thấy mọi thứ mờ dần rồi biến mất, khi mọi thứ dõ hơn, cô thấy mình đàng quay lại vị trí chiếc gương.