Thay Đổi Nữ Phụ Xấu Xí (Nữ Chính Đợi Đó)

Chương 27: Cứu người




Bây giờ là 8 giờ sáng:

Cô đang đi lại trong vườn, ba của cô đã đến công ty, mẹ của cô thì đi thăm bạn, con cái tên trời đánh không chết kia cũng đi rồi. Còn một mình cô đang lang thang trong vườn.

- chán quá, mình sắp chết vì chán rồi - cô ngồi xích đu than thở.

" hay là mình đi chơi đi, cũng tại nữ phụ là người sống khép mình nên không có bạn bè thân thiết gì hết. Vậy mà nữ phụ vẫn có thể sống tốt được " cô vừa đi vừa nghĩ.

Trên đường:

Cô quyết định đi bộ để ngắm cảnh. Cô đang đi thì thấy ở toà nhà cao 5 tầng đang có đông người đứng nhìn lên phía trên, và cả tiếng khóc của người phụ nữ và hai đứa trẻ một trai, một gái.

- an...h...ơi - người phụ nữ nói không thàn tiếng, chỉ biết khóc.

- cô chuyện gì vậy cô - cô có gắng chen vào, và hỏi người phụ nữ đó.

- người phía trên kia là chồng cô ấy, nghe nói bị phá sản nên có ý định tự tử - người bên cạnh đỡ người phụ nữ nói.

- ch...ị...ơi...cứ...u...ba...em..với - hai đứa trẻ nắm tay cô nói bằng giọng nấc nghẹn. Khi nghe vậy cô thấy tim mình nhói lên, hai đứa trẻ còn nhỏ đã phải chứng kiến cảnh này.

- hai đứa yên tâm chị hứa, chị sẽ đưa ba em xuống an toàn - cô cúi xuống xoa đâu hai đứa. Rồi cô vội cháy lên sân thượng, ro thang máy hỏng nên cô phải chạy thang bộ. Cô mệt tới nỗi hoa mắt, nhưng cô không giảm tốc độ mà vẫn cố gắng leo lên.

Tại sân thượng:

Cô một người đàn ông ngoài 30 đang đứng trên lan can.

- rầm - cô mở cửa sân thượng, tay vịn vào tường mà thở.

- cô là ai, cô không được qua đây, nếu không tôi nhảy xuống đó - người đàn ông nhìn cô nói.

- ông muốn nhảy thì cứ nhảy, tôi không quan tâm - sau khi lấy lại nhịp thở, cô tiến lại gần người đàn ông và nói bằng giọng lạnh.

- t...ôi nhảy xuống thật đó - người đàn ông hoảng sợ khi thấy cô tiến lại gần.

- thì ông nhảy đi, mà ông nghĩ nhảy ở nơi thấp như vậy có chết không, nếu không chết mà bị liệt thì lại khổ vợ con, hay ông qua toà nhà bên cạnh ở đó cao hơn - cô khoanh tay dựa vào lan can nói.

- tại sao cô không cản tôi - ông nói bàng giọng bất ngờ.

- cản ông, tại sao tôi phải cản ông. Nếu tôi cản được ông liệu ông có nghe tôi, và tôi tin chắc ông sẽ tiếp tục có ý nghĩ tự tử. Vậy tôi can làm gì cho mệt - cô vẫn bỉnh thản nhìn ông ta nói.

- tôi là thằng đàn ông vô dụng, có công ty cũng để mất. Tôi phải để vợ con khổ sống trong nợ nần, thà tôi chết đi vợ con sẽ bớt khổ vì tôi - người đàn ông khóc to nói.

- ấu trĩ, ông làm như vậy là đang khiến vợ con ông khổ hơn thôi, ông nhìn đi vợ con ông đang rất lo cho ông mà khóc lên khóc xuống. Ông nghĩ xem, nếu ông chết thì ông chỉ giải thoát cho một mình ông mà thôi, còn vợ con ông vẫn khổ, món nợ vẫn còn đó, không chỉ vậy ông đã nhẫn tâm cướp đi người chụ cột, người chồng, và người cha trong gia đình, ông thật sự muốn vợ goá chồng con mồ côi cha sao. Như vậy ông không phải là cao thượng mà là ích kỷ, ông chỉ nghĩ đến chuyện giải thoát cho mình, mà không biết rằng người còn sống sẽ đau khổ cỡ nào. Nếu ông thật sự yêu thương vợ con mình thì đừng dùng lời nói, mà hãy dùng bằng hành động, hãy kiên cường chống chọi với mọi thử thách, và làm chỗ dựa vững chắc cho vợ con. Như vậy mới là người đàn ông bản lỉnh - cô nói một hơi, và nhìn người đàn ông đó bằng ánh mắt cương quyết.

- tôi hiểu rồi, cảm ơn cô rất nhiều - người đàn ông nhìn cô nói.

- áaaa, cẩn thận - người đàn ông đang định bước xuống thì bị trượt chân, cô lao ra nắm tay của ông ta.

Mọi người phía giưới hoảng sợ, còn người vợ đã ngất từ nao giờ.

- c...ứu...t...ôi - người đàn ông nắm chătj tay cô nói.

- cô lên, nắm chặt vào. Tôi đã hứa với con ông, tôi sẽ giữ lời - cô cố gắng nắm chặt tay ông ta. Tay cô thật sự đau, do phải kéo một người đàn ông. Cô không biết mình sẽ cầm cự bao lâu nữa.

" làm ơn có ai đó giúp tôi. Tôi sẽ trả ơn " cô cầu trời.

* chạp sau bé bi nhà ta sẽ ra sao đây *