Sau cuộc đối thoại với Sesshomaru, InuYasha quay trở về phòng với tâm trạng bực bội. Phía trước, cánh cửa phòng đã được đóng chặt lại, hai bên cửa là những cô hầu lúc nãy đang canh gác. Thấy InuYasha bước đến, tất cả đều cúi đầu chào cung kính rồi báo cáo tình hình cho hắn: " Chúng tôi đã thực hiện đúng theo những gì ngài dặn dò! "Hắn nghe xong cũng không buồn trả lời, chỉ ra lệnh cho họ mở cửa.
Cảnh quan bên trong dần hiện ra trước mắt, trong phòng yên ắng đến lạ thường. Chiếc giường lớn trống không, không nhìn thấy Kagome đâu, đám nữ hầu mặt mày lấm lét nhìn nhau khó hiểu, rõ ràng đã canh chừng rất kĩ càng, không một ai dám rời khỏi vị trí của mình nửa bước cho đến khi InuYasha quay lại. Vậy mà tại sao? Cô gái kia đã biến mất một cách bí ẩn.
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt khó chịu. Chỉ riêng InuYasha, hắn vẫn bình thản, gương mặt như một hồ nước tĩnh lặng không chút gợn sóng. Bỏ lại đám người đang run rẩy phía sau, hắn nhanh chóng bước đến bên cửa sổ. Chậm rãi nhìn xuống dưới, hắn thấy một dải khăn trắng dài được cột chặt vào thanh sắt cửa. Thì ra Kagome đã tỉnh dậy từ lâu, cô quyết định bỏ trốn nên đã dùng cái chăn mỏng làm dây thừng để leo xuống.
InuYasha có chút kinh ngạc khi đã hình dung ra sự việc, mi tâm lập tức nhíu lại, hắn mỉm cười. Nữ nhân này, xem ra hắn đã quá coi thường cô rồi.
------------------------------
------------------------------
" Khỉ thật! Mình lạc đường mất rồi! " Kagome vẫn đang cắm đầu cắm cổ chạy không ngừng nghỉ. cảnh đêm trong rừng làm cô khiếp sợ, khắp nơi bốn bề đều là cây cối, lại tối om không thể xác định được phương hướng dẫn đến việc khiến bản thân cô bị lạc đường. Trên đầu ngoài những tán lá rộng lớn như đang nuốt chửng cô ra, còn có rất nhiều dơi nãy giờ cứ bay theo mãi, khung cảnh này mà nói rất giống trong phim kinh dị thì quả là không sai.
Phía ngoài bìa rừng, InuYasha trên tay cầm một chiếc đèn lồng nhỏ dùng để chiếu sáng, đôi tai thì cứ vểnh vểnh lên để nghe ngóng. Hắn nghe thấy Kagome đang la hét vì bị lũ dơi tấn công, sau đó lại im bặt, đoán được có chuyện chẳng lành xảy ra, hắn vội vã lao vào rừng sâu u ám, vội đến nỗi cái áo choàng đen dài hắn khoác sơ sài trên người cùng cái đèn lồng đã bị rơi lại mà hắn không hề hay biết.
Về phần Kagome, khi cô đang chạy thì bị lũ dơi bất ngờ lao xuống tấn công, cô hốt hoảng la ó lên, tay quơ qua quơ lại trên đỉnh đầu nhằm đuổi chúng đi. Vì đang trong đêm tối lại bị hoảng loạn thế này, Kagome không may trượt chân ngã xuống vách núi. Trong lúc thân thể đang nhẹ bổng, mặc dù đôi mắt mở to hết cỡ nhưng lại cảm thấy mọi vật xung quanh như đang mờ nhạt dần. Kagome đưa tay vào hư không cố gắng tìm kiếm chút hi vọng hiếm hoi, bỗng dưng lại bị một thứ gì đó to lớn, ấm áp nắm chặt lấy, làm người cô bị treo lơ lửng giữa vách núi thẳng đứng, ngưỡng đầu lên nhìn người phía trên, đôi mắt nâu sáng của cô trợn lên kinh ngạc: " InuYasha?! "
InuYasha một tay đang cố gắng bám lấy cành cây khô đang thò ra từ vách, tay kia nắm chặt lấy cổ tay của Kagome, hai chân thì chống lên vách núi với mong muốn sẽ giảm bớt được lực nặng. Nhưng có vẻ không ổn lắm, nghe tiếng "rắc" từ cành cây phát ra, InuYasha trau mày khó chịu, miệng lẩm bẩm: " Cô thật đúng là phiền phức! " Hắn vừa nói xong, đúng ba giây sau thì cành cây bị gãy đôi do không chịu nổi lực nặng của hai người. cả hai thân thể lập tức bị rơi tự do, Kagome kinh sợ thét lên, trong đầu cô không còn một chút hi vọng nào sống sót: " Rơi từ độ cao này xuống, chắc chắn sẽ... Ơ?!! " Đầu óc đang hỗn loạn, hai mắt nhắm nghiền không dám hé mở, Kagome tự dưng lại cảm thấy có thứ gì đó ấm áp đang bao trùm lấy mình từ đằng sau.
Lực chạm vào mặt đất rất mạnh tạo ra tiếng "bịch!!!" khá to, làm vang vọng cả một góc rừng, chứng tỏ cả hai đã phải rơi từ nơi rất cao xuống. Tâm trí của Kagome bây giờ đang rất u tối, cô chết rồi sao?